Chương 366: Cổ trấn che dấu kịch tình (3)
Ngay sau đó, xung quanh cũng vang lên tiếng kêu khóc, chỉ thấy trong nước sông, trong ngõ nhỏ, trên nóc căn nhà sát đường, bò ra một rồi lại một anh linh màu xanh đen. Rất nhanh, Quan Nhã cùng Nữ Vương đã bị bao vây.
“Không ổn nha, lấy đâu ra nhiều anh linh như vậy?” Nữ Vương nhìn lướt qua, thấy bảy tám con anh linh hung tàn.
“Cái này không phải rất rõ ràng sao?” Quan Nhã kéo họng súng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, nói: “Chúng ta kích hoạt là kịch tình Từ quả phụ, rất rõ ràng có liên quan với cô ta.” “Cô là nói những anh linh này là của cô ta?” Nữ Vương cả kinh, thầm nhủ nghe cảm giác không đáng tin nha.
Lúc này, một anh linh từ bên cạnh di chuyển tấn công, nhanh chóng bò về phía Quan Nhã.
Lão ti cơ nghiêng người nổ súng, bắn phiến đá nứt nẻ, đá vụn văng khắp nơi, bắn cho anh linh kêu thảm thiết thê lương.
Nữ Vương tháo xuống vòng tròn ở vành tai, hướng tới một anh linh khác ném mạnh, vòng tròn hóa thành vòng nước, ý đồ trói buộc anh linh, nhưng thất bại. Nước là vật hữu hình, không vây được linh thể vô hình.
“Căn bản vô dụng.” Nữ Vương cuống lên nói: “Vẫn là để cho Nguyên Thủy Thiên Tôn đến, cậu ta là Thần dạ du, giải quyết những oán linh này dễ dàng.”
Loại oán linh cường đại mà đáng sợ này, lực lượng đã đạt tới tiêu chuẩn sơ cấp linh phó, ở trong hiện thực căn bản không gặp được, hơn nữa trong hiện thực có đồng nghiệp Thần dạ du, có đồng đội chính phủ, đối mặt loại oán linh cấp bậc này, nhiều nhất phiền toái, sẽ không trí mạng.
Ở trong phó bản gặp được thì rất khó giải quyết.
Quan Nhã bình tĩnh kéo súng, đẩy vỏ đạn ra, đồng thời nói:
“Nguyên Thủy sẽ không đến đây, nếu kẻ địch của cậu ta là oán linh, vậy bây giờ cậu ta đã giải quyết kẻ địch chạy tới trợ giúp, nhưng cậu ta chưa, nói rõ kẻ địch cậu ta gặp được không phải oán linh, hơn nữa bản thân khó bảo toàn. Oán linh là chỉ nhằm vào hai chúng ta.”
Nói xong, cô lại nổ súng bức lui một oán linh.
“Vì sao?” Nữ Vương phát hiện mình chỉ có thể ở bên cạnh nhìn suông, đảm đương một vai diễn phụ. Quan Nhã trầm ngâm một phen, nói: “Có thể là bởi vì hai chúng ta xinh đẹp.”
“Ha?” Nữ Vương vẻ mặt ngạc nhiên.
“Cô chưa phát hiện sao, điều kiện kích hoạt kịch tình Từ quả phụ là nam nữ tách ra, chúng ta đã tiến vào kịch tình, nhìn thấy lại không phải Từ quả phụ, mà là đàn anh linh này. Cái này quá nửa là Từ quả phụ sắp xếp tới giết chúng ta, về phần bản thân cô ta, hẳn là đang đối phó các nam nhân trong đội ngũ.”
Tuy thân hãm nguy cơ, nhưng đầu óc Quan Nhã vẫn tỉnh táo như cũ: “Một quả phụ lấy đâu ra nhiều anh linh như vậy chứ, chồng cô ta trước khi chết lưu lại? Vậy trừ phi cô ta là heo, một mẻ đẻ chín con.
Lại liên hệ Từ quả phụ chỉ gặp đàn ông một điểm này, Nguyên Thủy có thể đã đoán sai, nguyền rủa con trai bà Vương không phải Từ quả phụ, một dâm phụ sao có khả năng bởi vì thất thân mà mang lòng oán hận chứ, đối mặt kẻ háo sắc, cô ta nên vui không khép được chân.”
“Cũng lúc nào rồi cô còn lái xe.” Nữ Vương nghe hiểu, cả giận nói: “Ý của cô là, đàn ông trong đội ngũ rất có thể đang phong lưu khoái hoạt với dâm phụ kia? Đàn ông quả nhiên đều không đáng tin cậy, vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ.”
“Chỉ có thể chờ Nguyên Thủy tới cứu chúng ta, tin tưởng cậu ta đi, tuy cậu ta là tên háo sắc hư hỏng.” Quan Nhã lại nổ súng một phát. Tám con anh linh giống như chó đi săn, bao vây kẻ địch, mong chờ muốn bổ nhào tới.
Lúc này, Nữ Vương thấp giọng nói: “Quan Nhã, phía sau cô còn có một anh linh.” Quan Nhã cả kinh hãi, bỗng nhiên quay đầu.
Chỉ thấy cạnh bờ sông bên người, một anh linh mượt mà đáng yêu nằm úp sấp, đầu thò vào trong nước, vểnh cái mông lên hướng về các cô.
So sánh với anh linh màu da xanh đen, hung lệ điên cuồng, khí tức trên thân đứa trẻ con này tinh thuần hơn rất nhiều, ít nhất Quan Nhã không nhìn thấy lệ khí. Nó ở phía sau mình khi nào?
Nó ở trong nước tìm cái gì? Quan Nhã theo bản năng xoay nòng súng, nhắm anh linh nhỏ bờ sông.
Một anh linh xanh đen bắt lấy cơ hội, vung tứ chi, nhanh chóng bò đến, ôm lấy cẳng chân Quan Nhã.
Khí tức âm trầm lạnh lẽo nháy mắt bò đầy toàn thân, Quan Nhã chỉ cảm thấy tinh khí nhanh chóng trôi đi, trong lòng cô trầm xuống, nòng súng ép xuống, bóp cò súng. “Đoàng!”
Viên đạn bắn trúng anh linh, đánh nứt phiến đá, sau đó bắn ngược đến trên cẳng chân Quan Nhã, nháy mắt xé rách máu thịt, tạo thành vết thương khoa trương thấy xương. Khẩu súng này quả nhiên khiến mình trở nên xui xẻo... Quan Nhã dẫn theo Nữ Vương, lảo đảo lui đến bờ sông.
“Cô thế nào rồi?” Nữ Vương khẽ biến sắc.
“Không ra làm sao.” Quan Nhã không đi quản vết thương không ngừng đổ máu, nói: “Trong năm phút đồng hồ, Nguyên Thủy tiểu tử kia nếu còn chưa chạy tới, chúng ta liền dữ nhiều lành ít.”