Chương 367: Cổ trấn che dấu kịch tình (4)
Trên đời lại có cô gái sắc đẹp mê người như thế, quyến rũ như thế.
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu bốn người đàn ông ở đây.
Trong không khí có làn hương thầm bay bay, cô gái bên cửa sổ khoác sa mỏng, thân thể như ẩn như hiện. Cô ngoái đầu nhìn lại cười, đẹp như hoa đào, dịu dàng nói: “Các vị quan nhân, tôi mất chồng nhiều năm, khuê phòng tịch mịch, có thể mời các quan nhân rủ lòng thương, lưu lại một đứa con hay không?”
Tiếng hít thở của các nam nhân càng thêm ồ ồ, Hỏa Đức Tinh Quân lẩm bẩm: “Được được.”
Ngoài miệng nói được, gót chân lại không nhúc nhích, hai chân khẽ phát run, kiệt lực khống chế xúc động tiến lên.
Thiếu niên Mộc yêu do dự trầm tĩnh lộ ra vẻ mặt giãy dụa, nhưng cuối cùng, sự trong veo trong ánh mắt từng chút một bị dục vọng thay thế. Lý Thuần Phong thấp giọng lẩm bẩm: “Cự nhân quan... Cự nhân quan*...”
Nhưng ánh mắt bám mãi ở trên người Từ Tú Nhi, dục niệm trong ánh mắt càng lúc càng mãnh liệt, thiêu đốt lý trí.
Trương Nguyên Thanh miệng khô lưỡi khô, dục vọng lật sông nghiêng biển, hận không thể ôm lấy người đẹp bên cửa sổ, không để ý tất cả phát tiết tinh lực. Nhưng một tia lý trí còn sót lại đang cố gắng đấu tranh.
Không thể đi, nhiệm vụ ẩn là chống lại sắc đẹp. Ăn ngon và thích cái đẹp là bản tính con người, cô gái động lòng người như thế sao có thể bỏ qua, nhiệm vụ ẩn không làm cũng được... Mình bị mị hoặc rồi, nhanh chóng chuyển dục vọng đến trên thân Tiểu Đậu Bỉ... Quan Nhã và Nữ Vương còn ở bên ngoài, thân hãm nguy cơ, mình phải cứu các cô ấy... Vì sao phải cứu các cô ấy, họ lại không cho mình ngủ... Tỉnh táo chút, một cửa ải này tuyệt đối không phải sắc đẹp đơn giản như vậy,
Ngủ cô ta trả giá rất có thể là đoàn diệt... Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, chỉ cần có thể đạt được cô ấy, chết cũng đáng... Lý trí tựa như chiếc thuyền con, chìm nổi ở trong biển dục vọng, khi thì bị nuốt chửng, khi thì ương ngạnh trồi lên mặt nước. Lý trí còn sót lại không nhiều của hắn, tổn thất toàn bộ ở trong tinh thần nội đấu, khó có thể làm ra ứng đối thực tế.
Bốn nam nhân đều đang dùng phương thức của mình, dốc hết sức đối kháng dục niệm.
Từ Tú Nhi nhìn các nam nhân dừng chân bất động, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từ trước bàn trang điểm đứng dậy, bước sen uyển chuyển, tới bên giường ngồi xuống. Trong quá trình này, ánh mắt đám người Trương Nguyên Thanh luôn truy đuổi cơ thể hoạt sắc sinh hương kia.
Từ Tú Nhi sóng mắt lấp lánh, mềm mại đáng yêu động lòng người, mím bờ môi đỏ mọng, nhẹ nhàng nói: “Các vị quan nhân còn chờ cái gì chứ? Chẳng lẽ là chê ta thấp kém, không đáng để vào mắt?” Nói xong, nàng nâng bàn tay trắng nõn, nhẹ nhàng vén lên sa mỏng trên bờ vai trứng như tuyết, tùy ý nó dọc theo thân thể mềm mại trắng nõn bóng loáng trượt xuống, cảnh xuân lộ hết.
“Ực ực.”
Trương Nguyên Thanh nghe thấy được tiếng nuốt nước miếng, không phân biệt được là của đồng đội, hay là của mình.
Lý trí còn sót lại hoàn toàn bao phủ, hắn hai mắt đỏ rực lao về phía Từ Tú Nhi, bổ nhào cô ngã ở trên giường lớn khắc hoa mềm mại. Mà phía sau hắn, là đồng bạn hai mắt đỏ rực tương tự.
Các nam nhân hóa thành con thú dục vọng điên cuồng, đánh mất toàn bộ lý trí, xúc động bản năng chi phối thân thể, bọn họ cởi áo, quần, giày, từng món phân tán dưới đất.
Trương Nguyên Thanh cởi áo thun, đầu to như như đấu, ánh mắt tham lam đảo qua thân thể mềm mại của Từ Tú Nhi, muốn tiến vào đề tài chính, ánh mắt hắn liếc qua mông tròn xoe đầy đặn, trong đầu không chịu khống chế, không tự chủ được hiện lên một ý nghĩ:
Mông đẹp như vậy, vì sao không mọc đuôi heo?
Sau khi ý nghĩ này hiện lên, trong lòng hắn không hiểu sao sinh ra ghét bỏ, chỉ cảm thấy cô gái trên giường không phù hợp thẩm mỹ của mình, người ta không thể, ít nhất, không nên động dục đối với cô gái không mọc đuôi heo. Dục niệm cuồn cuộn nhất thời bình ổn, lý trí một lần nữa trồi lên, Trương Nguyên Thanh bỗng tỉnh táo.
Từ Tú Nhi hít thở dồn dập, hai má ửng đỏ, vươn ra cánh tay như ngó sen ôm đến, sốt ruột không chờ nổi nói: “Quan nhân, mau...” Lý trí Trương Nguyên Thanh thật không dễ gì khôi phục, dần dần lại bắt đầu trầm luân.
Mà lúc này, Hỏa Đức Tinh Quân đã lột sạch bản thân, không kiên nhẫn đẩy Trương Nguyên Thanh ra, như là dã thú tranh đoạt quyền giao phối.
Trương Nguyên Thanh thuận thế ngã sang một bên, thử chuyển “tình dục” cho Tiểu Đậu Bỉ, nhưng hắn thất bại, giữa Tiểu Đậu Bỉ cùng hắn giống như cách một tầng lụa mông mông lung lung.
Là vì mình ở trong kịch tình (nhà), mà nó ở bên ngoài? Trương Nguyên Thanh ý niệm chuyển động, nghĩ tới chày Phục Ma, đạo cụ này có được hiệu quả tịnh hóa cùng phá ma, nhưng hắn không xác định hữu hiệu đối với dục vọng hay không.