Chương 412: Kiểm tra nguyên nhân bệnh (5)
Lý Đông Trạch chống gậy chống, nhìn về phía cấp dưới phía sau, tao nhã mỉm cười:
“Nếu không ngại, cùng nhau vào đi, tôi cảm thấy cùng nhau kiểm tra sức khỏe, có thể tăng tiến quen thuộc lẫn nhau, mà tôi làm thập trưởng, cũng có nghĩa vụ biết được tình huống thân thể các cô cậu.
“Ừm, cái này không phải cưỡng chế, nếu chú trọng thân thể riêng tư, có thể ở lại bên ngoài.” Nói xong, hắn mang theo gậy chống, tiến vào phòng kiểm tra.
Trương Nguyên Thanh tò mò đã lâu lập tức vào theo, Khương Tinh Vệ không chút do dự đi theo giúp vui.
Quan Nhã nhíu nhíu mày, hơi do dự, cũng theo hai người tiến vào phòng kiểm tra.
Về phần Đằng Viễn và Vương Thái, hai người vô dục vô cầu, nước chảy bèo trôi.
Trong phòng kiểm tra, Trương Nguyên Thanh đã thấy được “Máy kiểm tra Thần Y”, đây là một dụng cụ cao bằng nửa người, chỉnh thể hình trụ, tương tự cột sạc pin phiên bản cao hơn to hơn.
Nền cùng thân máy kim loại sơn thành màu trắng, mặt ngoài hình trụ là một màn hình.
Trên thân máy nối với một sợi dây cáp, một đầu khác của dây cáp là máy quét hình chữ T.
Một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi ở sau bàn, nhìn lướt qua mọi người đi vào, hỏi:
“Lý Đông Trạch là vị vào.”
Lý Đông Trạch dựa gậy chống cẩn thận, ngồi xuống bên cạnh bàn: “Là tôi.”
Nữ bác sĩ vẻ mặt bình thản gật đầu, cũng không nhìn đám người Trương Nguyên Thanh, cầm lấy máy quét, nhắm vào trán Lý Đông Trạch.
“Tít tít...”
Máy quét sáng lên đèn báo hiệu màu vàng, chiếu ra ánh sáng dạng tia màu đỏ, chiếu vào trán Lý Đông Trạch.
Máy móc chợt phát ra thanh âm điện tử:
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán... Chứng bệnh là viêm dạ dày dạng xơ, ý kiến chỉ đạo: Xin ăn uống có quy luật, kiêng rượu, kiêng cay độc... Chẩn đoán xong! “
Lý Đông Trạch thuận thế đứng dậy, thở dài nói: “Dạ dày không tốt vẫn luôn là bệnh cũ của tôi, nhưng kiêng rượu thật sự là quá khó.”
Nữ bác sĩ nhìn thoáng qua máy tính, nói: “Khương Tinh Vệ!”
Danh sách là dựa theo trình tự vào làm sắp xếp.
“Cháu cháu cháu...” Tinh Vệ chen Lý Đông Trạch ra, ngồi ở bên cạnh bàn, nữ bác sĩ nâng lên máy quét nhắm ngay cái trán của cô:
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán... Chưa kiểm tra được chứng bệnh,
Dạ dày hơi to, chỉ số thông minh hơi thấp, ý kiến chỉ đạo: Chớ rượu chè ăn uống quá độ... Chẩn đoán xong!”
Mọi người: “...”
Hay cho một cái chỉ số thông minh hơi thấp, cái máy đểu này còn rất có EQ, không nên là chỉ số thông minh cực thấp sao! Trương Nguyên Thanh suýt nữa cười ra tiếng.
Nữ bác sĩ thương hại nhìn Tinh Vệ, trấn an: “Cô gái nhỏ thân thể không tệ, dạ dày to, nhưng cái này không phải bệnh, Hỏa sư nào dạ dày cũng hơi to. Người tiếp theo, Quan Nhã.”
Trương Nguyên Thanh nhất thời tinh thần dâng lên.
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán... Chưa kiểm tra được chứng bệnh, thân thể ngài bảo dưỡng rất tốt, xin bảo trì... Chẩn đoán xong!”
Quan Nhã nhìn nhìn Trương Nguyên Thanh, cười tự tin.
Linh cảnh hành giả trẻ tuổi, thân thể bình thường đều sẽ không kém, kế tiếp là Đằng Viễn, thân thể lão cá muối cũng rất không tệ, chỉ là cận thị nặng.
Chứng bệnh trên người Vương Thái thì nhiều, gan nhiễm mỡ, trĩ, nội tiết hỗn loạn vân vân.
Học sĩ ở giai đoạn Siêu phàm thể chất tăng lên cực thấp, Vương Thái ở trong quần thể người thường là một hảo thủ, ở trong quần thể Linh cảnh hành giả, chính là con gà yếu đuối.
“Nguyên Thủy, tới lượt cậu rồi!” Lý Đông Trạch nói.
Trương Nguyên Thanh đứng ở tại chỗ chưa nhúc nhích, hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút khẩn trương.
“Nhanh lên nhanh lên.” Khương Tinh Vệ thúc giục: “Để em nhìn xem anh có bệnh hay không.”
Quan Nhã cười mỉm nói: “Yên tâm, cậu sẽ không thận hư, chị nhìn người rất chuẩn.”
Trương Nguyên Thanh tới bên cạnh bàn ngồi xuống, thẳng lưng.
Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng lặp lại thao tác trước đó, cầm lấy máy quét nhắm vào trán hắn.
“Tít tít.”
Đèn báo hiệu màu vàng của máy quét sáng lên, phóng xạ ra ánh sáng dạng tia màu đỏ, chiếu vào trán Trương Nguyên Thanh.
Máy móc phát ra giọng nói điện tử:
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán chứng bệnh là...”
Trương Nguyên Thanh ngừng thở, chờ mong cỗ máy thần y vạn năng đưa ra đáp án.
Nhưng mà, giọng nói điện tử bỗng nhiên kẹt, vài giây sau, giọng nói điện tử tiếp tục vang lên:
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán chứng bệnh là...”
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán chứng bệnh là...”
“Tít tít, bắt đầu chẩn đoán chứng bệnh là...”
Giọng nói điện tử không ngừng lặp lại, mỗi lần khi muốn nói ra chứng bệnh, liền một lần nữa tuần hoàn, một lần rồi lại một lần.
“Hả?” Nữ bác sĩ vẫn duy trì động tác quét, liếc máy chủ một cái, lại nhìn chữ T trong tay, vẻ mặt mờ mịt.
Trương Nguyên Thanh càng mờ mịt hơn, lại có chút thất vọng cùng lo lắng, tựa như hẹn bạn gái đi quán rượu tâm sự cuộc đời, sau khi tất cả chuẩn bị đâu vào đấy, bạn gái nói em đến tháng.
Tuy hắn chưa có bạn gái, nhưng tâm tình là tâm tình này.