Chương 413: Tra hỏi chỉ thẳng linh hồn (1)
“Máy hỏng rồi sao?” Khương Tinh Vệ đi đến cạnh cái mày hình trụ, không chút suy nghĩ, giơ chân đá hai phát rầm rầm.
“Tinh Vệ, đừng đá lung tung!”
Lý Đông Trạch cả kinh, thầm nhủ đây chính là đạo cụ đẳng cấp cao, phân bộ Tùng Hải từ chỗ thế gia Nhạc sĩ bỏ số tiền lớn mua.
Đạo cụ loại phụ trợ không giống loại chiến đấu, không chắc chắn chịu va đập như vậy, hư hao là việc thường có.
“Lúc đồ điện trong nhà xảy ra vấn đề, em đá mấy cái là ổn.”
Tinh Vệ lại “rầm rầm” hai lần, nữ bác sĩ không nhìn được nữa, gấp gáp quát:
“Cô!”
“Tít tít... hệ thống đang khởi động lại.”
Máy thăm dò phát ra giọng nói điện tử, màn hình nhất thời đen sì, tiện đà một lần nữa sáng lên, bắt đầu khởi động lại.”
Khương Tinh Vệ mặt mày hớn hở: “Xem đi, đánh một trận là tốt rồi.”
Đằng Viễn đẩy mắt kính trên mũi, thản nhiên nói: “Không sao, đá hỏng rồi, tổ chức có nghĩa vụ chi trả cho em.”
Lý Đông Trạch vẻ mặt bất đắc dĩ.
Quan Nhã liếc Nguyên Thủy Thiên Tôn, cười nói: “Chị rất tò mò thân thể cậu có bệnh gì.”
Trương Nguyên Thanh miễn cưỡng cười gượng nói ra một câu: “Có thể là hội chứng chòm sao Bò Cạp, hoặc là chứng si mê tạo hình dây nilon màu đen đối với chi sau nhân loại giống cái.”
Đây là trùng hợp sao? Vừa lúc máy móc trục trặc?
Hắn nhìn lướt qua các đồng bạn, vẻ mặt bọn họ đều vô cùng bình thản, đại khái cũng cho rằng đây chỉ là một lần trục trặc bé nhỏ không đáng kể.
Chỉ có Vương Thái nhíu mày.
“Không thích hợp.” Hắn gãi gãi đầu, đi đến trước máy thăm dò, gõ gõ, lại mở ra giao diện thao tác màn hình, cẩn thận nghiên cứu.
Học sĩ là thợ rèn tương lai, Vương Thái ở phương diện đạo cụ trình độ nghiên cứu rất cao.
Hắn đánh giá hồi lâu, nói: “Nó chưa xảy ra trục trặc nha, hơn nữa, lấy cấp độ của đạo cụ này, sẽ không xảy ra trục trặc mới đúng. Mọi người có thể không biết, đạo cụ nghề nghiệp Nhạc sĩ là dùng bền nhất, hơn nữa đạo cụ này có được năng lực tự mình chữa trị.”
Hả? Quan Nhã cùng Lý Đông Trạch thân là thám báo, đồng thời nhíu mày, nhìn về phía Nguyên Thủy, phát hiện bản thân hắn cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này, máy thăm dò khởi động lại xong, nữ bác sĩ nói:
“Tuy không biết nguyên nhân gì, nhưng hình như không có vấn đề nữa.”
Nói xong, cô giơ lên máy quét, một lần nữa nhắm vào cái trán Trương Nguyên Thanh.
Mọi người thấy thế, liền không nói nữa, yên lặng ở bên quan sát.
Máy quét sáng lên đèn màu vàng, giọng nói điện tử một lần nữa vang lên:
“ Tít tít, bắt đầu chẩn đoán chứng bệnh là... Tít tít, xin chớ đồng thời...”
Thanh âm đột nhiên kẹt.
“Tựa như vẫn là có chút vấn đề. Tôi thử chút nữa.”
Nữ bác sĩ nhíu nhíu mày, buông máy quét xuống, sau khi chờ đợi vài giây, một lần nữa giơ lên, nhắm vào trán Trương Nguyên Thanh.
Đèn vàng sáng lên, giọng nói điện tử truyền đến:
“Tít tít, chưa kiểm tra được chứng bệnh, thân thể ngài bảo dưỡng rất tốt, xin duy trì. Chẩn đoán xong!”
Phù! Nữ bác sĩ phun ra một hơi, mỉm cười nói: “Không có vấn đề, thân thể của cậu rất khỏe mạnh, xin tiếp tục duy trì.”
“Ồ ồ!” Trương Nguyên Thanh đứng dậy, nhìn quanh các đồng đội, cười nói: “Xem ra thân thể tôi cũng rất khỏe mạnh nha.”
Quan Nhã và Lý Đông Trạch nhìn nhau, ăn ý lộ ra nụ cười.
Vương Thái chau mày: “Không đúng nha, luôn cảm thấy đạo cụ này hôm nay ngoan ngoãn. Bác sĩ, tôi có thể ở lại chỗ này nghiên cứu một chút không?”
Nữ bác sĩ nhíu mày: “Không được, đạo cụ này cực kỳ quý trọng, không phải đối tượng có thể tùy tiện tháo dỡ, nghiên cứu.”
“Được rồi...” Vương Thái bất đắc dĩ bỏ qua.
Đoàn người rời khỏi phòng kiểm tra, Lý Đông Trạch dẫn theo đội ngũ bước về phía đầu cầu thang, nói:
“Các chấp sự ở lầu hai chờ chúng ta, Phó bách phu trưởng cũng ở đó. Phần kế tiếp là kiểm tra trạng thái tinh thần, năm trước mà nói, là chỉ có một mục đánh giá tinh thần, năm nay có thêm phát hiện nói dối.”
Hắn câu này là nói với Nguyên Thủy, trong đội ngũ chỉ có hắn một người mới.
Nhưng Trương Nguyên Thanh căn bản nghe không vào, trong đầu lặp đi lặp lại quanh quẩn tiếng của máy kiểm tra:
Lần đầu tiên thăm dò ra kết quả, đủ để nói rõ nó kiểm tra ra mình có bệnh, mà mình quả thật có bệnh, cho nên không tồn tại khả năng trục trặc. Nhưng vì sao chưa đưa ra bệnh chứng?
Là không cho ra được chứng bệnh, hay là nguyên nhân khác? Về phần lần thứ hai, trọng điểm ở “xin chớ đồng thời” bốn chữ này, cái này nói rõ sau khi khởi động lại, máy thăm dò đã tra ra vấn đề của mình, đang muốn đưa ra nhắc nhở.
Nhưng đột nhiên lại kẹt.
Xin chớ đồng thời cái gì? Nó muốn nói cái gì?
Trương Nguyên Thanh càng nghĩ càng nặng nề, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Đủ loại nghi hoặc hiện lên ở trong lòng, cuối cùng tìm căn nguyên, trở về đến bản thân chứng bệnh.
Bệnh đau đầu là do đâu mà có?