Chương 517: Anh họ buồn rầu thăng chức (1)
Rõ ràng có chút khó chịu, loại cảm giác không có tự do này thực không ổn, nếu là kẻ nào có chứng sợ hãi bị vây ở chỗ này, nhắm chừng sẽ tự sát ngay tại chỗ. Hắn luôn ồn ào đòi tự do. Ừm, tự sát hình như không làm được...
Cẩu trưởng lão thản nhiên nói: “Cuồng vọng, người cho rằng Tu La có thể một mình đấu với năm vị minh chủ?”
“Minh chủ Ngũ Hành minh các người nếu có thể giết chết Tu La, đã sớm ra tay, chẳng qua..”
Ma Nhãn Thiên Vương không chút để ý nói: “Thế nào cũng không sao cả, ai quan tâm cái này chứ, Tu La lão già kia lại không giúp ta thanh tẩy thế giới. Ta có thể nói cho ngươi tổng bộ Binh Chủ giáo ở đâu, nhưng người phải giúp ta làm một chuyện”
Cẩu trưởng lão khẽ gật đầu: “Chuyện gì?"
Ta có một phần danh sách, bên trên ghi lại tất cả quyền quý của vụ án Đồng Tước lâu, người giúp ta mang bọn họ giết sạch, chuyện này không làm xong, ta luôn cảm giác rất khó chịu”
“Không có khả năng!”
Cẩu trưởng lão trầm giọng nói: “Bọn họ có pháp luật đi trừng phạt”
“Vậy không có cách nào rồi”
Ma Nhãn Thiên Vương muốn nhún vai, lại phát hiện mình không làm được.
Cẩu trưởng lão không rối rắm vấn đề tổng bộ Binh Chủ giáo, tiếp tục hỏi:
“Binh Chủ giáo năm đó vì sao phải tiêu diệt Sở gia, đừng nói với ta là vì đạo cụ loại quy tắc, ta từng tra tình huống chi tiết của vụ án năm đó, Binh Chủ giáo ít nhất ra mặt hai gã Thiên Vương, bốn vị hộ pháp, mấy chục giáo chúng. Chỉ riêng một mình Sở gia, còn không đáng các ngươi hững sự động chúng như thế. Món đạo cụ loại quy tắc đó ở Sở gia mấy chục năm, các ngươi muốn cướp đã sớm cướp.”
Ma Nhãn Thiên Vương khí tức suy yếu mỉm cười nói: “Ta nơi này còn có một phần danh sách, là danh sách quan chức xã hội đen cấu kết của thành phố Gotham, lần này đến Tùng Hải vội vàng, muốn giải quyết Chỉ Sát cung chủ xong lại thanh tẩy danh sách, trước mắt không đi được rồi, người giúp ta giết bọn họ? Cẩu trưởng lão dứt khoát không quan tâm. Ma Nhãn Thiên Vương trầm ngâm một chút, nói: “Vậy đổi cái điều kiện, người bảo Nguyên Thủy Thiên Tôn tới đây gặp ta, ta liền nói cho ngươi chân tướng”
“Không có khả năng!”
Cẩu trưởng lão trực tiếp từ chối.
“Đừng vội từ chối, ta nói trước với người một sự kiện, người nghe xong lại cân nhắc.”
Ma Nhãn Thiên Vương nói: “Ở trước khi Sở gia diệt môn, Ám Dạ Mân Côi là không có thủ lĩnh”
Trước khi Sở gia diệt môn, Ám Dạ Mân Côi không có thủ lĩnh... Trong con mắt như cúc áo của Cẩu trưởng lão nở rộ hào quang khác thường, hít thở hơi dồn dập, truy hỏi: “Có ý tứ gì?"
Ma Nhãn Thiên Vương cười nói: “Đưa Nguyên Thủy Thiên Tôn tới gặp ta"
Cẩu trưởng lão hít sâu một hơi, giọng điệu buông lỏng, nói: “Ta sẽ cân nhắc"
Rầm rầm!
Sáng sớm, phòng ngủ bị gõ vang, tiếp theo truyền đến giọng nói ngọt ngào của dì trẻ: “Thằng heo thối, dậy ăn sáng”
Không dậy! Cút! Trương Nguyên Thanh lưu luyến ổ chăn thoải mái, trầm mê vào trạng thái giấc ngủ lười biếng, lật người, không để ý tới.
“Dì vào nha!”
Dì trẻ vặn tay nắm cửa, tiến vào phòng, ồn ào: “Mặt trời lên tới mông rồi còn không dậy?”
Trương Nguyên Thanh rúc trong chăn, tức giận nói: “Cháu tối hôm qua có chút mệt, chưa nghỉ ngơi đủ, để cháu ngủ một lúc nữa”
Thấp thỏm lo âu vài ngày, rốt cuộc giải quyết mối họa lớn trong lòng, hắn chuẩn bị ngủ nướng, để thân thể cùng tâm linh thả lỏng hẳn hoi. Vừa nói xong, hắn chợt nghe thấy thanh âm lặng lẽ của Giang Ngọc Nhị: “Cho nên mày ban đêm lại lấy nội y của dì làm chuyện xấu phải không?"
Không khí bỗng nhiên yên tĩnh, Trương Nguyên Thanh trong đêm chăn không nhúc nhích, Giang Ngọc Nhị đứng ở đầu giường cũng không nhúc nhích. Thời gian giống như bị ấn nút tạm dừng. Trương Nguyên Thanh chợt từ trên giường bật dậy, giải thích: “Không có, cháu tuyệt đối không lấy nội y của dì làm chuyện xấu, không tin dì ngửi xem."
Hắn nói rồi nói, bỗng nhiên cúi đầu thở dài, gãi đầu nói: “Được rồi, cháu sai rồi"
Hắn đột nhiên nghĩ đến, mình không có cách nào hướng dì trẻ giải thích nội y là một đứa con nít trộm, cái tiếng xấu này, không gánh cũng phải gánh.
Giang Ngọc Nhị vẻ mặt phức tạp nhìn hắn vài lần, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thở dài: “Mày nên kiếm bạn gái rồi, luôn lấy nội y của dì làm chuyện xấu, cũng không ra sao cả, lần trước nói như thế nào nhỉ, mày nếu lại trộm nội y của dì, dì liền nói cho bà ngoại mày”
Trương Nguyên Thanh cúi lạy luôn, dì trẻ, cháu sai rồi, có yêu cầu gì cứ đưa ra, xin nương tay.
Dì trẻ cười xoa đầu chó của cháu trai, nói: Gom được bao nhiêu tiền rồi.
“5-60 ngàn thì phải? “Lần trước không phải nói, năm nay kiếm được năm triệu?"
“Đó là chém gió”
“Mẹ, cháu ngoại của mẹ trộm nội.”
“Sáu bảy triệu, sáu bảy triệu! Cháu nguyện ý lấy ra 50 ngàn hiếu kính lão nhân gia ngài”
“Ngoan!"