Chương 516: Tin báo thắng lợi (3)
“Lúc này mới kiên trì được mấy ngày? Giang Ngọc Nhị làm việc quả nhiên không đáng tin, lại lên con lười rồi”
Trương Nguyên Thanh tính đợi lát nữa vụng trộm trả nội y trở về. Đồng thời, trong lòng hắn hiện lên một sự nghi hoặc, Tiểu Đậu Bỉ tựa như đối với nội y dì trẻ từng mặc có sự yêu thích khác thường. Đêm nay Giang Ngọc Nhị chưa giặt, nó liền lập tức trộm đến.
Mà nội y sạch sẽ trong tủ quần áo, Tiểu Đậu Bỉ không thèm động vào.
Một đứa trẻ con vô tri, khẳng định không có ý nghĩ biến thái, cái này rất làm người ta kỳ quái, là nơi nào xảy ra vấn đề? Nếu nói là bị chủ nhân ảnh hưởng, nhưng mình cũng không thích loại nguyên vị này nha.
Lúc này, tiếng chuông hơi chói tai quanh quẩn ở phòng ngủ yên tĩnh tối tăm, cắt ngang suy nghĩ của Trương Nguyên Thanh. Màn hình biểu hiện ra tên người gọi tới – Phó Thanh Dương!
Trong lòng hắn căng thẳng, tim đập kinh hoàng thình thịch, xoay người ngồi dậy, sốt ruột không chờ nổi nhận cuộc gọi: “Bách phu trưởng, có kết quả rồi sao?”
Trong loa truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Phó Thanh Dương: “Các trưởng lão đã bắt được Ma Nhãn, nhốt ở vườn bách thú"
Phù... Nghe được câu trả lời này, Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng, thở phào một hơi thật dài.
Chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần lập tức thoải mái, phiền não diệt hết, thế giới là tốt đẹp như thế. Tiếp theo, hắn bắt giữ được vấn đề trong tin tức của Phó Thanh Dương: “Bắt?”
Vì sao không trực tiếp giết, đã có thể bắt được, khẳng định có thể đánh chết, bắt sống một tên Chúa Tể so với đánh chết khó hơn nhiều. Phó Thanh Dương giải thích: “Ma Nhãn là Thiên Vương của Binh Chủ giáo, không thể giết. Giết rồi, chẳng khác nào thả hổ về rừng”
“Có ý tứ gì?”
Trương Nguyên Thanh chưa nghe hiểu.
Có lẽ là bởi Trương Nguyên Thanh gia nhập Bạch Hổ Vệ, Phó Thanh Dương trên nhiều khía cạnh, làm được không biết thì thôi biết sẽ nói hết.
“Cầu trưởng lão nói, có liên quan với món đạo cụ loại quy tắc kia của Sở gia, Thiên Vương của Binh Chủ giáo, có một lần cơ hội sống lại. Hơn nữa địa điểm sống lại là vị trí món đạo cụ kia.”
Đạo cụ loại quy tắc của Sở gia, đạo cụ loại quy tắc năm đó bị Binh Chủ giáo cướp đi? Trương Nguyên Thanh nghiến răng nói: “Đáng tiếc, may mắn chỉ có một lần cơ hội sống lại. Đợi một chút, bách phu trưởng, nếu trong lúc Ma Nhãn Thiên Vương bị nhốt, tiến vào linh cảnh thì sao?”
Phó Thanh Dương thản nhiên nói: “Vậy tự nhiên sẽ chết ở trong linh cảnh, sống lại ở phương Bắc"
Trong lòng Trương Nguyên Thanh mắng một tiếng “Móa”, lại nghe Phó Thanh Dương nói:
“Nhiệm vụ linh cảnh của Chúa Tể chu kỳ rất dài, trong ngắn hạn không cần cân nhắc vấn đề này.
Hơn nữa người ở trong tay chúng ta, phương pháp xử lý có thể có rất nhiều, ví dụ như lấy máu thịt, chuẩn bị cho tương lai”
“Vậy thì tốt vậy thì tốt, chờ về sau Ma Nhãn sống lại, lại nguyền rủa chết hắn”
Trương Nguyên Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiếp:
“Các trưởng lão có bị thương hay không?”
Hắn vốn muốn hỏi, không chết ai chứ? “Trưởng lão Thủy Thần cung, trưởng lão Xích Hỏa bang cùng Chỉ Sát cung chủ bị thương nặng, ba vị trưởng lão khác bị chút vết thương nhẹ”
Phó Thanh Dương nói.
Á! Trương Nguyên Thanh ở trong lòng hít vào một ngụm khí lạnh.
Ma Nhãn một cân sáu, làm ba người bị thương nặng?
Đây còn là dưới tình huống không có sinh linh cung cấp “cuồng bạo”
cho hắn. Mà Ma Nhãn ở trong tứ đại Thiên Vương của Binh Chủ giáo, tựa như xếp hạng cuối cùng, ba vị Thiên Vương khác phải khủng bố bao nhiêu? Nghề nghiệp tà ác không hổ là nghề nghiệp chiến lực đỉnh phong, may mắn số lượng không bằng nghề nghiệp hợp pháp.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, kế tiếp an tâm chuẩn bị thi đấu lôi đài, tôi chờ mong biểu hiện của cậu."
Phó Thanh Dương cúp điện thoại. Thời gian thi đấu lôi đài mở ra đã còn không đến một tuần, hy vọng Tiểu Viên có thể ở trước khi thi đấu lôi đài mở ra, thay mình săn bắn một tên Yêu Mê Hoặc.
Trương Nguyên Thanh triệu hồi Tiểu Đậu Bỉ, hài lòng đắp chăn điều hòa, tiến vào mộng đẹp.
Một con sư tử màu trắng, cất bước chân tao nhã uy nghiêm, nghiêng đầu, đánh giá nhân loại trong lồng lưới sắt. Trong hàng rào là một phòng giam, trong phòng giam mọc một cây nhãn thân cây nổi cục, cành lá tươi tốt, buông xuống những sợi dây leo to như cánh tay. Những sợi dây leo này trói một thanh niên trên trán quấn băng- đô, nửa thân thể của thanh niên dung nhập trong cái cây, chỉ lộ ra ngực cùng đầu. Teddy lông quân ngồi ngồi ở trước cây, đôi mắt như cúc áo nghiêm túc, trầm giọng nói: “Tổng bộ Binh Chủ giáo ở nơi nào?
Ma Nhãn Thiên Vương đeo băng- đô thể thao ngẩn ngơ xuất thần, thờ ơ đối với Cẩu trưởng lão chất vấn.
Sau một lúc, Ma Nhãn Thiên Vương phục hồi tinh thần, vị Thiên Vương này mặt vàng vọt, khí tức suy yếu, nhưng nụ cười trên khuôn mặt không giảm, nói: “Nói cho ngươi tổng bộ Binh Chủ giáo Ngũ Hành minh, các ngươi dám đi sao?"