Linh Chu

Chương 1407: Thế giới hư không (2)

Mao Ô Quy nhặt miếng ngói sắc lưu ly lên gặm, con mắt ti hí sáng rực. Mao Ô Quy cất miếng ngói vào mai rùa ngay.

Phong Phi Vân bay đến, cũng nhặt một miếng ngói.

Đây là miếng ngói cực kỳ rộng, dài một thước, nặng tám ngàn cân, bên trên tràn đầy dấu vết phong hóa.

Thời gian xa xôi làm mái ngói cũng bị phong hóa, để lại nhiều dấu lồi lõm nhưng vẫn tràn đầy linh tính, lóe ánh sáng vàng nhạt.

Mái ngói bình thường tồn tại mấy trăm năm, mấy ngàn năm sẽ thành cát bụi. Miếng ngói này từ viễn cổ đến bây giờ chưa mục, đủ nói lên nó không tầm thường.

- Miếng nói này làm bàng lưu kim thủy mẫu thạch. Chết tiệt, hèn gì con rùa này nhét ngay vào trong mai.

Lưu kim thủy mẫu thạch là tài liệu cần thiết rèn luyện linh khí từ thập phẩm trở lên, rất hiếm hoi, giá cực mắc nhưng vẫn rất được yêu thích.

Một ký lưu kim thủy mẫu thạch có giá hơn một vạn linh thạch.

Miếng ngói trong tay Phong Phi Vân nặng hơn tám ngàn cân, có giá là tám ngàn vạn linh thạch.

Trong khi Phong Phi Vân thẫn thờ thì Mao Ô Quy âm thầm nhét hơn hai mươi miếng ngói vào mai rùa.

Phong Phi Vân không cam lòng yếu thế, cuối cùng hắn cướp mười sáu miếng ngói lưu kim thủy mẫu.

Phong Phi Vân cướp cây cột đỏ rực thô cỡ một thước, dài ba thước, nặng hơn ba trăm vạn cân.

Cây cột này bị thời gian ăn mòn, hình dạng bất quy tắc. Lau lớp bụi đỏ rực trên bề mặt đi, bên trong lộ ra ánh sáng chói mắt như lửa, đâm đau mắt người.

Phong Phi Vân kinh ngạc nói:

- Cây cột điêu bằng hỏa loan cốt!

Hỏa loan yêu tộc là một trong các thái cổ thánh yêu tộc, có huyết mạch cao quý nhất. Điêu xương hỏa loan thành cây cột thì thật xa xỉ. Tác dụng của hỏa loan cốt rất lớn, có thể luyện chế đan dược đỉnh cao, một lượng nhỏ hỏa loan có thể bán ra giá rất cao, là bảo dược mà các luyện đan tông sư cần.

Phong Phi Vân thu cây cột, lòng cực kỳ hưng phấn. Trong mộ táng Bạch Chu thánh tổ có quá nhiều báu vật.

- Hỏa loan cốt ba trăm vạn cân, nếu đám luyện đan tông sư trông thấy chắc sẽ kích động phát điên.

Không chỉ có mái ngói lưu kim thủy mẫu, cột hỏa loan cốt, còn có từng miếng từng miếng kim ti linh thạch xây thành vách tường. Mỗi bức tường lóe ánh sáng vàng, là báu vật vô giá.

Tốc độ hốt hàng của Phong Phi Vân, Mao Ô Quy rất mau, thoáng chốc mái ngói, cột đá, vạch tường một góc cung điện sụp đổ đã bị lấy sạch.

Đây mới chỉ là một góc cung điện.

Mao Ô Quy nghiêm túc nói:

- Tòa cung điện này rất lạ. Phong Phi Vân, Mao Thành Thật, các ngươi hãy chờ ở bên ngoài, để ta đi trước dò đường.

Mao Ô Quy biểu hiện rất can đảm, nó thò vuốt ra ngăn cản Phong Phi Vân lại, xung phong mạo hiểm nhảy vào cánh cửa cung điện.

Phong Phi Vân biết rõ Mao Ô Quy có âm mưu gì, nếu hắn ngu ngốc đứng chờ ở đây thì trong cung điện không còn bảo bối gì nữa.

Mao Thành Thật lo lắng hỏi:

- Nhị đại gia, gia gia của ta làm gương đi trước, anh dũng xông vào cung điện dò đường, có khi nào gặp nguy hiểm gì không?

- Chắc vậy.

Phong Phi Vân định bước vào cung điện đột nhiên cảm giác bên trong truyền ra hơi thở cực kỳ nguy hiểm, như có móng vuốt vô hình muốn kéo hắn vào trong.

- Không đúng . . . lui!

Lưng Phong Phi Vân giương cánh phượng hoàng đỏ rực, tay ngưng tụ thanh chiến đao màu trắng chém hư không. Đao khí hung mãnh khiến người sợ hãi tuôn ra ngoài như con sông lửa.

Hiện giờ Phong Phi Vân có tu vi Niết Bàn đệ tam trọng thiên, sức chiến đấu không nhỏ.

Đao khí chém vào cánh cửa cung điện nhưng như đá chìm đáy biển, không gợi lên chút gợn sóng nào.

Ầm!

Một dao động khổng lồ tuôn ra từ cửa cung điện, đánh bay Phong Phi Vân, thánh thực quả.

Phong Phi Vân giơ đao làm thuẫn che trước mặt, hắn bay ngược ra mấy chục dặm mới đứng lại.

- Có chuyện gì? Trong cung điện hoang phế bao nhiêu năm tháng sao lại có lực lượng công kích cường đại như thế?

Biểu tình Phong Phi Vân trầm trọng, tay cầm chiến đao bị lực lượng đánh trúng da nứt ra, từng cột máu chảy ra ngoài.

Thánh thực quả lo lắng hỏi:

- Nhị đại gia, nhị đại gia, gia gia của ta có sao không?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm cung điện sụp đổ, cửa sâu thẳm âm u không thấy bên trong có gì.

Phong Phi Vân lẩm bẩm:

- Cung điện hoang phế này chắc chắn có vấn đề, những tiên hiền đi qua đây nhưng không đụng vào nó. Chắc tiên hiền cảm giác trong cung điện có thứ không tầm thường, không muốn đụng vào nên mới không ra tay.

Thánh thực quả hết sức quan tâm sự an toàn của Mao Ô Quy:

- Vậy bây giờ chúng tahải làm sao? Gia gia của ta làm gương đi trước, anh dũng không sợ hãi. Gia gia lo chúng ta gặp nguy hiểm nên mới đi trước dò đường, chúng ta không thể bỏ mặc gia gia!

Cung điện tháp lơ lửng giữa hai tảng đá tĩnh lặng, vĩnh ahừng ở đó.

- Để ta thử xem.

Phong Phi Vân định xông vào từ góc cung điện sụp đổ nhưng vẫn bị công kích. May mắn Phong Phi Vân lấy ra Thanh Đồng cổ thuyền mới trốn thoát, không thì đã chết ở bên trong.

Thánh thực quả tò mò hỏi:

- Tại sao gia gia của ta không bị công kích?

Phong Phi Vân trầm ngâm giây lát, hắn không nghĩ ra được lý do. Có người phát hiện động tĩnh bên này, đang bay tới gần.

Phong Phi Vân vội khoác ẩn tàm sa la che người và thánh thực quả, trốn vào mặt sau một tảng đá to.

Phương xa vang giọng nam:

- Trời! Vách tường cung điện này xây bằng kim ti linh thạch!

Nam nhân chân đạp áng mây xanh đáp xuống bên ngoài cung điện bay. Nam nhân khoảng hai mươi tuổi, mặc giáp trắng, anh khí bừng bừng, là thanh niên tài tuấn đẳng cấp sử thi.

Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt chân đạp hư không, bước chân như hoa sen từng bước đến gần:

- Mạc huynh, tốt nhất hãy cẩn thận chút, ta cảm giác chỗ này mới nãy có khí lưu dao động, không chừng có cường giả ẩn trong bóng tối.

Đây là một đám thanh niên tài tuấn, khoảng hơn hai mươi người, thân phận thấp nhất là con cái vực chủ một phương.

Trong đó có tài tuấn đỉnh cao của tiên thành, thánh phủ, nhân vật kiệt xuất vô số người ngước nhìn, hâm mộ.

đặc biệt là thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành, Tiêu Thiên Duyệt được gọi là một trong sáu nhân kiệt đỉnh cao nhất mười hai cảnh Tây Nam.

Bọn họ theo trưởng bối vào thế giới hư không. Các trưởng bối đã tiến sâu trong thế giới hư không tìm mộ táng Bạch Chu thánh tổ, bọn họ thì lòng vòng bên ngoài ánh sáng.

Tiêu Thiên Duyệt tu vi cao thâm khó dò, thân trên người có thần hoàn lượn lờ, hai mắt lóe bảo quang. Tiêu Thiên Duyệt thi triển bảo thuật mắt dò xét bốn phía nhưng không tìm được kết quả gì.

Một thiên chi kiêu nữ linh giác rất mạnh ngửi được mùi nhân loại đọng trong không khí:

- Có hơi thở nhân loại đọng lại, chắc đã vào cung điện kia.

Ánh mắt Tiêu Thiên Duyệt nghiêm túc nói:

- Đừng hành động thiếu suy nghĩ, trong cung điện này có hơi thở nguy hiểm.

Một nam nhân tóc tia bù xù xông lên:

- Có sao? Tại sao ta không cảm giác được?

Nam nhân tóc rối hơ gây gậy sắt vàng thô cỡ miệng chén đập vào đỉnh cung điện.

Nam nhân tóc xù thấy mái ngói trên đỉnh cung điện làm bằng lưu kim thủy mẫu thạch, đây là chí bảo linh khí giá trị liên thành, rất quý giá.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất