Linh Chu

Chương 607: Yêu Ma Chi Tử đã đến (2)

Ha ha, cô nương, ta đã sớm nói cường giả Phong gia, ở trước mặt Đệ Thất Điện Sâm La chúng ta chính là một đám gà đất chó sành.

Sâm Lâm ngồi xổm người xuống, nâng lên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Phong Thanh Dục rồi ra sức vuốt ve. Hắn nắm chặt làm nàng đau đến phát khóc, càng là như thế thì Sâm Lâm liền càng hưng phấn. Hắn nói:

- Hôm nay ta liền trước mặt trưởng lão thứ tám của các ngươi, biến ngươi từ thiếu nữ thành đàn bà.

Tất cả đệ tử Sâm La Điện đều ha ha phá lên cười, số đệ tử còn lại của Đệ Thất Điện Sâm La đều chiếu ánh mắt đến trên người mấy nàng thiếu nữ, lộ ra nụ cười dâm tà. Chỗ hạ thân nổi lên như cắm lều trại cũng đều rục rịch.

Thành là vương, bại là tặc. Một gia tộc tu tiên không đủ cường đại, nhất định sẽ bị người khác ức hiếp, của cải gia tộc sẽ bị người cướp đoạt, nữ nhân gia tộc sẽ sa vào cảnh làm công cụ cho người khác tiết dục, đệ tử gia tộc cũng sẽ biến thành nô lệ hèn mọn...

Đây đều là qui luật lục lâm sống sờ sờ. Chỉ có trở nên cường đại, mới có thể không bị người làm nhục, mới có thể ức hiếp người khác.

Roẹt roẹt!

Âm thanh trang phục bị xé nát, lại thêm những tiếng khóc lóc cầu xin của những thiếu nữ Phong gia này, âm thanh thét chói tai, âm thanh bất lực hỗn tạp đan chung vào một chỗ, tạo ra một khúc bi ca.

Bọn họ vốn là thiên kim tiểu thư, ngồi mát ăn bát vàng, giờ phút này lại biến thành công cụ tiết dục cho người khác.

- Đám hỗn đản các ngươi này...

Trưởng lão thứ tám cực kỳ phẫn nộ, lại lần nữa nện một chưởng vào trên chiến thuyền, muốn giãy dụa nhổm lên. Nhưng mà lại bị Tiết Ích một lần đạp gục xuống, trong miệng thổ huyết.

Trưởng lão thứ tám phát ra tiếng rên rỉ không cam lòng, hai mắt nhắm nghiền, không muốn thấy một màn như vậy. Nhưng mà lại bị hai tên đệ tử Sâm La Điện vạch ra mở hai mắt, khiến cho lão không thể không nhìn.

Tiết Ích cười nói:

- Hôm nay để cho ngươi nhìn tốt một chút nữ nhân Phong gia bị đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện chúng ta chà đạp. Bọn họ khẳng định sẽ rất thích, hình ảnh kia tất nhiên là khá mất hồn.

Trưởng lão thứ tám hai tay gắt gao nắm chặt, không thể nhúc nhích, toàn thân đều đang run rẩy. Đôi mắt bị người ta vạch ra, nhìn chăm chú vào thiếu nữ Phong gia bị người xé nát quần áo, đang chạy lẩn trốn nhưng lại trốn không thoát. Cuối cùng bị vài tên cường tráng đè xuống thân thể mềm mại xinh xắn lanh lợi, rồi đặt trên mặt đất, tách ra hai chân thon dài...

- Khụ khụ!

Có âm thanh ho khan từ Thiên Môn truyền ra ngoài.

Đây là âm thanh của một người đang nhuốm bệnh, mặc dù rất thấp trầm, nhưng mà lại truyền vào trong tai tất cả đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện.

Một người thiếu niên mặc áo vải, đầu đồi mũ rơm từ bên bờ chậm rãi đi đến. Trên chân tràn đầy linh vân, trôi nổi trên mặt nước, trong tay chống một cây gậy gỗ. Cứ đi vài bước, hắn lại khom lưng ho khan vài tiếng.

Sắc mặt của hắn trắng bệch đến dọa người, vừa nhìn đã biết đang bị bệnh nguy kịch.

- Con ma ốm từ nơi nào tới, còn không mau cút đi, nơi này là chỗ ngươi nên tới sao?

Những đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện này đang lúc cao hứng, đều đã lột được hai thiếu nữ chỉ còn áo lót, nhưng mà không thể không tạm thời ngừng lại. Chơi đùa nữ nhân tự nhiên là có khả năng, nhưng điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo Thiên Môn được an toàn, bất cứ lỗi nào cũng không thể xảy ra.

Những đệ tử Tà Tông này mặc dù hung hăng ngang ngược gian ác, nhưng mà lại đều cẩn thận coi chừng, không chấp nhận nửa phần qua loa.

Thiếu niên không ngừng ho khan này đi bước một vào Thiên Môn, đứng ở dưới tấm cửa đồng cao mười trượng. Hắn nhìn chăm chú một màn trước mắt này, bước chân lập tức ngừng lại.

Thân thể của hắn mệt mỏi tựa vào trên cánh cửa đồng, có hơi ngẩng đầu dưới cái mũ rơm, để lộ ra nửa gương mặt bệnh tật, hắn nói:

- Quả nhiên là người của Đệ Thất Điện Sâm La Điện, đều thả bọn họ đi! Ta có khả năng tha các ngươi một mạng.

Âm thanh có hơi khàn khàn!

Đám đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện này đều là có hơi sửng sốt, chợt liền bắt đầu cười ha hả, trong đó một tên vạm vỡ thân cao tám thước mở miệng nói:

- Tiểu tử này thật đúng là bệnh cũng không nhẹ, đều bắt đầu nói mê sảng.

Tên vạm vỡ thân cao tám thước này xách lên một cây đại giản vạn cân, đi về hướng thiếu niên bệnh tật này. Một giản nện ầm ầm xuống, từ trên đại giản tuôn ra một vầng sáng xanh.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Cây đại giản vạn cân cứ như thế bị cắt thành hai đoạn.

Thân thể tên vạm vỡ cao tám thước này cũng bị cắt thành hai đoạn, trực tiếp bay ra. Hai nửa xác chết văng cách xa nhau hơn mười trượng, những chỗ bị cắt vẫn còn máu chảy.

Tất cả đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện đều kinh sợ, toàn bộ xuất ra binh khí, xông tới.

Sâm Lâm đứng ở phía trước nhất, hắn nói:

- Xem ra cường giả Phong gia đích thực đã đến.

- Sai, ta không phải người của Phong gia.

Thiếu niên bệnh tật này chậm rãi lấy xuống cái mũ rơm trên đầu, để lộ ra một gương mặt khôi ngô tuấn tú nhưng mà mặt tái nhợt, hắn nói:

- Ta đã sớm bị Phong gia trục xuất ra khỏi cửa.

Thấy hình dáng thiếu niên trước mắt này, Sâm Lâm theo bản năng lui nhanh xa hơn ba trượng, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, bật thốt lên thất thanh:

- Yêu Ma Chi Tử đã đến.

Sâm Lâm từng nhìn thấy Phong Phi Vân tại bờ Thánh Hồ, ấn tượng đối với hắn đặc biệt sâu. Phải nói ấn tượng của đệ tử Sâm La Thập Điện đối với Phong Phi Vân đều rất sâu, đây chính là một nhân vật khiến cho bọn chúng cực kì đau đầu.

Sâm Lâm nhanh chóng liền ổn định bước tiến, hít sâu một hơi. Tại sao chính mình lại thất thố như thế, không phải chỉ là một Yêu Ma Chi Tử đã bị trúng Diêm Vương Hủ Huyết, có cái gì phải sợ.

Thì ra là Yêu Ma Chi Tử!

Tiết Ích và các đệ tử Đệ Thất Điện Sâm La Điện đều có hơi ngưng thần tập trung, bắt đầu cảnh giác. Kẻ đã từng là thiên tài hàng đầu Thần Tấn Vương Triều, cho dù đã trúng Diêm Vương Hủ Huyết thì vẫn không thể khinh thường.

Mấy thiên kim tiểu thư Phong gia kia đều nhổm lên từ trên mặt đất, đầu tóc rối bời, bộ la sam trên thân thể mềm mại có rất nhiều chỗ đều bị xé nát. Họ gắt gao ôm ngực, nhìn chăm chú người trẻ tuổi trước mắt này khiến cho tất cả đệ tử Sâm La Điện đều như lâm đại địch.

Mắt nhung bọn họ mang theo vẻ tò mò, đã sớm nghe nói đến vị anh tài Phong gia có được dáng dấp truyền kỳ. Mặc dù hắn bị trục xuất ra khỏi Phong gia, nhưng mà vẫn có rất nhiều thiên kim tiểu thư và công tử xuất sắc mới nổi lên của Phong gia đều cực kì ngưỡng mộ đối với hắn, biến hắn trở thành đệ tử kiêu ngạo của Phong gia.

Phong Thanh Dục đối với Phong Phi Vân vẫn có si mê sùng bái, đây chính là thiên tài hàng đầu của Thần Tấn Vương Triều. Người anh họ đã đánh cho vô số anh hào phải cúi đầu. Nàng đã sớm muốn gặp mặt người anh họ này, hôm nay rốt cục thỏa giấc mộng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất