Linh Chu

Chương 952: Một vết chân (2)

Vô số phật âm vang lên bên tai Phong Phi Vân, phật âm này chính là âm thanh tự nhiên thư thái nhất trên đời, tựa như một vị thánh phật đang giảng thiền.

Bỗng nhiên, phật âm biến thành ngàn vạn mũi nhọn, đan vào thành một cây trường kích giết người đang đâm về hướng cổ họng Phong Phi Vân.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!.

Phong Phi Vân kéo lê sợi xích sắt trên cánh tay, hai tay ôm quyền trực tiếp vụt về hướng cây trường kích mãnh liệt kia để ngăn chặn nó. Một cỗ lực lượng khổng lồ đập vào trên cánh tay, tuôn ra một đám tia lửa lớn khi kim loại ma sát.

Phong Phi Vân đột nhiên mở mắt, thân thể bật lui. Sau khi đứng vững hắn mới nhìn về hướng trường kích đã đâm tới. Chỉ thấy ở phía dưới rào tre có một dấu chân. Dấu chân này đã để lại chỗ này một đoạn thời gian, cơ hồ đều sắp sửa bị gió mưa xóa nhòa, nhưng mà trên bề mặt vẫn lưu lại phép tắc đạo lí vô cùng cường đại.

Phong Phi Vân cẩn thận đánh giá dấu chân này, hai mắt khựng lại, hắn lầu bầu nói:

- Vẻn vẹn chỉ là lưu lại một dấu chân, liền có được lực lượng cường đại như thế, Thiên Đạo Chi Lực ẩn chứa trên bề mặt lại có thể điều động địa thế, phù hợp kinh mạch mặt đất. Quả là rất không đơn giản.

- Nhưng mà vì sao chỉ có một dấu chân vậy?

Phong Phi Vân nhíu mày, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ hắn chỉ có một chân.

Linh Tê với thân thể khổng lồ chạy vội đến, tựa như một quả núi nhỏ. Trên người mang theo khí thế mạnh mẽ làm kinh động sợ hãi những Tiểu Thú chung quanh khiến con nào con nấy đều quỳ rạp trên mặt đất không dám cử động.

Linh Tê hỏi:

- Tiểu tử, vừa mới xảy ra chuyện gì ? Tại sao ta cảm giác phép tắc đạo lí thiên địa đang dao động.

Linh Thú có cảm giác cực kì sắc sảo đối với đạo lí thiên địa phép tắc, huống chi là con Bạch Lân Tê dị chủng này.

Phong Phi Vân ghi nhớ kĩ mức lớn nhỏ và dài ngắn của dấu chân trên mặt đất kia, rồi hắn đứng lên phủi phủi đất cát trên tay, ma vân trên mặt chuyển động mà cười nói:

- Đương nhiên có đại sự phát sinh, một vị Thái Thượng trưởng lão Ngự Thú Trai bị người ta ngủ, hiện tại đã sợ tội tự sát. Nếu mà chuyện này truyền ra ngoài, khẳng định là tin tức lớn.

Một đôi mắt hổ của Linh Tê trợn trừng to như cái đấu, cái miệng to như chậu máu mở ra, để lộ ra hai hàng răng to đùng trắng nhởn. Hiển nhiên nó cũng bị những lời Phong Phi Vân vừa nói làm cho kinh sợ.

Vu Thanh Họa đã đi ra. Nàng đứng ở trong sân, dẫu tinh thần sa sút đến mức thấp nhất thì gặp chuyện khác thường cũng không có tức giận. Còn bốn vị thiên tư kiêu nữ kia thì tất cả cũng thất hồn lạc phách mà đi ra. Đến ngay cả Thiện Linh Nhi mặc dù là đã từng vào thế tục để rèn luyện thì giờ phút này đều mím chặt môi, không nói một lời.

Phong Phi Vân nhìn dáng vẻ của bọn họ liền đã đã biết kết quả kiểm tra của bọn họ. Hiện tại bọn họ biểu hiện đã ra ngoài dự đoán của Phong Phi Vân, lại đều rất cố gắng vượt qua. Không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi của Ngự Thú Trai.

Sau một hồi lâu, Vu Thanh Họa nói:

- Chuyện này bất luận kẻ nào cũng không được để lộ ra ngoài. Lập tức đưa di thể của Lục sư thúc đi hoả táng, sau đó trả về Ngự Thú Trai. Nói cho Trai Chủ, Lục sư thúc chính là tu luyện bị gặp sự cố, mới khiến tâm mạch đứt lìa mà chết.

Bốn nàng thiên tư kiêu nữ đều yên lặng gật đầu, sau đó liền phóng hoả thiêu di thể Lục sư tổ của bọn họ, mà ngay cả trai đường đều bị thiêu hủy.

Hỏa Diễm thiêu đốt, thiêu huỷ tất cả mọi thứ, đều không còn lưu lại cái gì.

Bốn nàng thiên tư kiêu nữ kia đều cắn chặt hàm răng, trong lòng khó chịu không nói ra lời, thật giống như có một khối sắt đá đè nặng ở trong lòng, phun không ra, bóp không vỡ, nặn không xong. Điều đó khiến cho phật tâm bọn họ tu luyện nhiều năm đều bắt đầu dao động.

- Phong Phi Vân, ngươi hẳn là biết do ai làm. Ngươi nói cho ta biết, hiện tại ta phải đi lấy cái mạng chó của hắn.

Trì Dao thướt tha động lòng người, ngọc nhan lạnh lẽo. Kiếm tiên vang lên trên đỉnh đầu, một đàn bướm trắng thoáng hiện, tức thì chúng cắn nát mọi thứ cỏ cây trên nửa đỉnh núi. Vô số đạo kiếm khí qua lại trong không khí, chúng phát ra những tiếng xé gió lạnh lùng.

Phong Phi Vân hai tay kéo xích sắt, đứng sừng sững nổi bật, ma khí trên người bắt đầu khởi động tựa như một vị Ma tôn cái thế. Hắn nói với âm thanh lạnh lùng:

- Không biết tiểu cô nương dựa vào đâu. Ngay cả sư tổ các ngươi đều bị người khác cưỡi, nay chỉ dựa vào các ngươi.

- Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất rửa miệng sạch sẽ một chút hãy nói, không cho phép làm nhục sư thúc ta.

Họa Kích Ngưng Hương phong cách như tiên, mắt nhung kín đáo, môi hồng răng trắng, nàng nói:

- Chuyện này nếu như ngươi còn dám đưa ra nửa chữ, ta liền dám đồng quy vu tận cùng ngươi.

- Ngươi chẳng qua cũng chỉ là hơn hai mươi tuổi, cũng dám nói chúng ta là tiểu cô nương. Ta muốn đánh một trận cùng ngươi.

Trì Dao gương mặt đầy vẻ khó chịu, vừa nói liền xuất ra một thanh Linh Kiếm màu trắng. Trên mũi kiếm trắng tinh có vầng sáng lượn lờ, bập bùng thụt thụt thò thò,

Bọn họ đều là Thiên Chi Kiêu Nữ Ngự Thú Trai, kiêu ngạo hơn người. Từ trong đáy lòng liền bài xích Phong Phi Vân, rốt cuộc cảm giác hắn chính là một vị yêu ma. Nếu không phải Trai Chủ có lệnh, bọn họ đã sớm liên thủ giết chết Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân mỉm cười, đáp:

- Vu Thanh Họa, ngươi có lẽ mang theo mấy thiên tài rất giỏi của Ngự Thú Trai trở về đi thôi. Có bọn họ ở đây, rất ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc của ta.

Vu Thanh Họa liếc mắt nhìn bốn nàng Thiên Chi Kiêu Nữ kia, ra hiệu bọn họ lui xuống rồi nói:

- Sư thúc đã viên tịch, tất cả đầu mối đều chặt đứt, chỗ tiếp theo chúng ta lại nên đi tìm kiếm nơi nào.

- Nếu không phải nể Trai Chủ các ngươi đã dùng "Ngự Thú Thanh Tâm Chú" cứu ta, thì ta mặc kệ chuyện xấu của Ngự Thú Trai các ngươi.

Phong Phi Vân trực tiếp đi về hướng dưới chân núi, dọc theo Cổ Đạo mà đi. Năm nữ nhân và một con tê ngưu đều đi theo phía sau hắn.

Phong Phi Vân thật sự quá kiêu ngạo, lại không thèm để ý Phật Tôn, ánh mắt của bốn nàng thiên tư kiêu nữ này nhìn hắn đều cực kì khó chịu.

Phong Phi Vân đột nhiên ngừng bước lại rồi hỏi:

- Trong vòng ba vạn dặm chung quanh Ngự Thú Trai, có bao nhiêu chỗ mà môn phái tu phật đóng.

Ngự Thú Trai ở vào vùng trung bộ dãy núi Tề Thiên, cũng không phải là một tiên môn duy nhất. Nơi này tài nguyên phong phú, có hơn một ngàn tiên môn lớn nhỏ san sát đã thành lập bồng lai và cõi lành ở đây.

Ngự Thú Trai chẳng qua là một tòa thánh địa Phật Môn lớn nhất trong đó thôi.

Vu Thanh Họa nói:

- Tổng cộng có mười tám miếu cổ, còn có sáu am ni cô, trong đó có hai môn phái tu phật cường đại nhất. Một môn phái là 'La Sinh Tự' nằm cách Ngự Thú Trai một vạn bốn ngàn dặm về phía Bắc, còn có 'Cổ Đạo Miếu' ở vào sáu ngàn dặm về phía tây. Hai môn phái tu phật này đều phồn hoa cường thịnh, có trên vạn đệ tử cửa Phật, các môn phái tu phật khác đều không có quy mô như vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất