Chương 36
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Elizabeth còn đáp ứng mong muốn của Diệp Sơ, tiến hành kiểm soát an ninh nghiêm ngặt hơn tại khu chung cư mà bố mẹ cô ở, để Diệp Sơ yên tâm.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Diệp Sơ có chút phức tạp, hiệu suất phong tỏa của chính quyền rất khiến người ta yên tâm, nhưng tỷ lệ tử vong cao của tinh thể biến dị vẫn khiến cô có chút bất an. Cô hít một vài hơi thật sâu, nhìn Tiểu Hắc và dì đang quan tâm nhìn mình, tỏ vẻ mình không sao.
Tiếp đó, cô lại cầm điện thoại lên, muốn đăng bài nói gì đó, nhưng trong lòng trăm mối ngổn ngang, lại không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ đơn giản viết ra nỗi lo lắng của mình:
[Vừa biết được, sử dụng tinh thể năng lực có rủi ro cực cao]
[Có người nói với tôi, tỷ lệ tử vong khi sử dụng tinh thể năng lực hiện đã biết là trên 95%, mọi người nhất định phải thận trọng]
[Nghe nói chính quyền đã bắt đầu phong tỏa từng khu vực để tiêu diệt, mọi người hãy kiên trì]
[Bất kể sau này sẽ xảy ra chuyện gì...]
[Tôi sẽ luôn ở đây cùng mọi người vượt qua]
Trên đường đưa dì về nhà, mọi thứ đều bình yên.
Ngôi làng nơi dì ở rất may mắn, chỉ có hai người bị biến dị. Trước khi xảy ra chuyện, họ đều tự nhốt mình trong nhà. Dân làng đã dễ dàng giải quyết hai tang thi này và lập các chướng ngại vật trên các con đường xung quanh làng.
Trong đêm cuồng loạn tối qua, trưởng làng đã cho mọi người trốn cùng nhau ở một nơi, may mắn hơn nữa là nơi trú ẩn của họ nằm cạnh chuồng gà, mùi khá nồng. Hơn nữa, trước khi vào nhà, có người còn vô tình làm đổ một thùng nước phân, khiến xung quanh ngôi nhà bốc mùi hôi thối. Có lẽ lũ tang thi không ngửi thấy mùi người nên tất cả dân làng đã trốn thoát, không ai gặp nguy hiểm.
Chồng và con trai của dì đều bình an, sau khi xuống xe, ba người ôm nhau, dì còn khóc nức nở.
Sau khi mọi người bình tĩnh lại, dì cố gắng muốn giữ Diệp Sơ ở lại. Lý do của dì cũng rất hợp lý, đó là trong làng có đủ thức ăn và thức uống, mật độ tang thi cũng thấp, còn mật độ dân số ở thành phố lớn, địa hình phức tạp, rất nguy hiểm.
Đương nhiên Diệp Sơ hiểu, nhưng chưa nói đến việc cô phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, quan trọng hơn là cô bắt đầu mơ hồ cảm thấy nhất định mình phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, nếu không, trong thế giới tàn khốc mới này, sau này chỉ có thể mặc người ta chém giết.
Sau một hồi từ chối và quyến luyến tạm biệt, Diệp Sơ và dì đã trao đổi phương thức liên lạc, hẹn sẽ trao đổi tình hình nhiều nhất có thể, sau đó cô đưa Tiểu Hắc lên đường trở về khu vực thành phố Nhất Thành.
Trên đường đi, Diệp Sơ lại báo bình an cho mẹ. Nghĩ đến cảnh gia đình dì gặp lại nhau, lúc Diệp Sơ nói chuyện với mẹ còn cố không để mình khóc. Chỉ nói với mẹ rằng mình sẽ bình an trở về để mẹ yên tâm.
---
Theo lời khuyên của cư dân mạng, Diệp Sơ đi đường thường, không đi đường cao tốc.
Nghe nói hầu như tất cả các đường cao tốc đều đã bị chặn, cộng thêm hai bên lan can căn bản không thể đi được. Ngược lại, đường thường từ khu vực thành phố Nhất Thành đến Vân Sơn vẫn còn rất thông thoáng, vì đang vào mùa du lịch thấp điểm, nên trên đường này hầu như không có xe cộ, đi lại cũng khá an toàn. Thỉnh thoảng Diệp Sơ có thể nhìn thấy tang thi lang thang bên đường hoặc bị nhốt trong xe, cô chỉ cần tăng tốc vượt qua thì sẽ không có vấn đề gì.