Chương 166: Nuốt người
Quỷ Hữu đi vài vòng xung quanh ngôi nhà, chẳng phát hiện ra thứ gì đáng chú ý cả. Nơi này chỉ là một cửa hàng bình thường mà thôi.
“Sao kì vậy nhỉ? Mặc dù mình chỉ triệu hồi vài con cô hồn dã quỷ thông thường, nhưng nếu là người thường thì nó chết chắc” Gã không tin tà, tiến vào hẻm, vòng ra sau căn nhà: “Không ngờ mày cũng là người có nghề, xem ra đã đoán trước là tao sẽ đến tối nay nên chuẩn bị sẵn rồi.”
Ánh mắt của Quỷ Hữu âm trầm hẳn đi, gã tự nhủ: “Nhưng mày chỉ là một tên phàm phu tục tử, vậy mà dám đối nghịch với Quỷ tu, đúng là không biết tự lượng sức mình. Đáng lý tao không định giết mày, nhưng mày dám ghẹo tao. Vậy thì mày lấy một nửa tuổi thọ mà bồi hoàn vào món nợ này đi!”
Gã phất tay, đánh ra bốn lá bùa. Mặt gã lộ rõ vẻ tiếc nuối. Với những kẻ tu đạo bình thường, bùa chú tiểu thừa là vật rất quý giá.
“Thiên trường thủy, Địa trường thủy, Kim trường thủy, tam thủy tịnh hóa nhất thủy! Gọi đại quỷ, thỉnh nhị quỷ, bốn con tiểu quỷ hút sinh mệnh! Hút ngang, hút dọc, hút chết nó! Nam đấu Lục Lang, Bắc Đấu Thất Tinh - Thái Thượng lão quân - cấp cấp như luật lệnh!”
Vừa niệm xong chú pháp, Quỷ Hữu móc một xấp giấy tiền vàng bạc ra, ném lên bầu trời đêm. Không lâu sau, có vài bóng quỷ mơ hồ, dữ tợn xuất hiện, cuối cùng có bốn quỷ hồn bắt lấy mớ tiền vàng bạc kia.
Hình ảnh này đúng y hệt với câu nói “đủ tiền, có thể sai khiến cả quỷ, ma.” Quỷ Hữu chỉ tay về phía căn phòng kia, rồi ném tiếp một xấp giấy tiền vàng bạc.
“Bốn quỷ hồn này từng chết oan, dù chưa hóa thành lệ quỷ nhưng oán khí chưa tiêu tán, nên có thể ở lại nhân gian. Mày có thể đối phó với bọn cô hồn thông thường, nhưng đây là quỷ hồn có pháp lực, để tao chống mắt lên xem mày đối phó thế nào?”
Dùng đến lá bùa, hành động này quả thật đã vét sạch cả túi của Quỷ Hữu. Nếu không vì quyết lấy cho được lá bùa đen mà sư phụ ban cho, gã không bao giờ bỏ ra số vốn lớn đến thế.
Qua 10 phút, Quỷ Hữu khoanh tay, đi tới đi lui giữa ngõ hẻm, dưới những tờ tiền vàng bạc bay đầy trời.
Gió đêm thổi ngang, lại thêm 15 phút nữa... Quỷ Hữu nắm chặt cổ áo, kéo trang phục che kín cả người, ngồi xổm trước cửa tiệm.
Rồi qua 20 phút nữa...
“Sao không có động tĩnh gì hết vậy?” Quỷ Hữu dán tai vào vách tường, hận không thể bước xuyên qua đó: “Bốn lá bùa chú mang theo quỷ hồn lại không làm gì được hắn à? Thằng này là Địa Tạng Bồ Tát ư?”
Chép miệng một cái, để hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ và Giang Thần giao cho, gã đành sử dụng lá bùa đen kia.
“Giấy bùa màu đen, bên trong có điểm màu đỏ, dĩ nhiên là ẩn chứa lệ quỷ với oán khí sâu nặng. Mặc dù đây chỉ là một lá bùa đẳng cấp tiểu thừa, nhưng nó cực kỳ hiếm thấy.”
Gã không nỡ, vì thứ này có sức hấp dẫn rất lớn đối với Quỷ tu.
“Trời sắp sáng, không được phạm sai lầm lần nữa, thà đích thân đi dò la tình hình còn hơn. Nếu kẻ địch là một vị Đại đức cao tay đang ẩn cư nơi đây, mình cũng không cần lãng phí lá bùa này.” Quỷ Hữu quyết tâm như thế, bèn xoắn tay áo lên, rồi trèo lên ống dẫn như một con khỉ, bò đến lầu hai.
Màn cửa khá rắn, gã không thể thấy bên trong. Quỷ Hữu bèn lấy một tờ giấy trắng ra, xếp thành hình người, rồi nhét qua khe cửa.
Sau đó, chẳng biết gã dùng phép thuật gì, mà con người giấy nhỏ lảo đảo đứng lên, rồi mở khóa cửa sổ ra.
“Đấu với tao, mày còn non và xanh lắm.” Quỷ Hữu mở cửa sổ ra, nhảy vào phòng. Gã trông thấy một chiếc quan tài đặt giữa phòng.
“Dường như chiếc quan tài này có thể hấp thu khí âm tà, trên mặt đất còn vẽ thêm trận pháp. Đúng là hôm nay gặp được người cùng nghề mà.”
Chẳng những gã không sợ, mà còn tò mò: “Quỷ tu thích âm tà, nhưng để cả quan tài trong phòng ngủ đúng là lần đầu tiên mới thấy. Cái quan tài này khá dày và nặng, âm khí lượng lờ, e không phải vật phàm tục. Tại sao tên chủ nhà này lại làm thế nhỉ?”
“Phòng chật hẹp, phong thủy bình thường, đâu có phải là đất tốt để đào âm huyệt. Tại sao hắn lại để quan tài ở đây?”
Thông thường, người ta dùng ba loại gỗ để đóng quan tài. Đó là gỗ Đàn Hương, gỗ Nam và gỗ Sam, vì bọn chúng có tác dụng chống phân hủy rất tốt.
Tất Mộc quan không phải được đóng từ gỗ Tất, mà chỉ là một chiếc quan tài bình thường mà thôi. Nhưng do nó được chôn sâu trong âm huyệt, hoặc nơi đó có địa thế phong thủy hiểm ác nên bắt đầu biến đổi. Mặt ngoài như được phếch lên một lớp sơn máu, sờ lên bỗng thấy khá kỳ là, tựa như nhúng tay vào một lớp máu chuẩn bị đông đặc.
“Mình tu Quỷ thuật mười mấy năm nay, vẫn chưa từng trông thấy Tất Mộc quan, hôm nay đúng là được mở rộng tầm mắt.” Gã vuốt ve chiếc quan tài, tựa như nâng niu làn da của người đẹp, thật lâu mà không muốn rời tay.
“Giá trị của chiếc quan tài này là vô giá, vậy con quỷ nằm trong cái hòm này chắc chắn là hàng hiếm rồi. Mình có nên mở ra xem thử không?”
Ý tưởng vừa nảy sinh, lại như cỏ dại trưởng thành nhanh chóng: “Mình cứ xem thử, xem xong bèn bẩm báo cho sư phụ hay. Chắc sư phụ còn thích Tất Mộc quan hơn cả mình nữa.”
Quỷ Hữu không thể kháng cự lại sự quyến rũ này, chậm rãi đẩy nắp quan tài ra.
Bên trong tối mịt.
“Quan tài trống rỗng à?” Gã cúi người xuống dưới, vừa đưa đầu vào liền bị một một làn tóc đen ngùn ngụt phóng ra từ mảng đất đỏ tóm lấy.
Tóc đen siết chặt cổ Quỷ Hữu, rồi kéo gã lọt thõm vào bên trong quan tài!
... Đùng!...
Quan tài đóng lại, cả căn phòng lại chìm vào sự yên tĩnh của bóng đêm, như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra vậy.
Lúc này, tôi đang nằm ngủ dưới tầng trệt, vừa nghe động tĩnh bèn mở mắt ra. Chỉ là, tôi không quá vội vàng, mà để mắt mình quen dần với bóng tối, rồi lục tìm cây gậy chích điện trong ngăn tủ.
“Có kẻ lẻn vào ư?”
Bạch Khởi cũng đã thức dậy, cảnh giác nhìn lên lầu.
Tôi không rảnh mặc quần áo vào, mà cầm theo roi điện, yên lặng lên tầng trên.
Cửa phòng khép hờ. Sau khi đẩy ra, tôi thấy bên trong không có một ai. Chỉ là cửa sổ đang mở, gió đêm lùa bức màn bay phất phới.
“Kỳ lạ, trước khi ngủ, rõ ràng là mình chốt chặt cửa sổ rồi mà.” Tôi đến cạnh cửa sổ, nhìn xung quanh bên ngoài, trông thấy có rất nhiều giấy tiền vàng bạc rải rác bên dưới mặt đường.
“Đây là thứ gì nhỉ?” Có một hình nhân bằng giấy ngay khung cửa sổ. Tôi nhặt lên xem xét: “Chẳng lẽ oan hồn của ông cụ quay lại?”
Tôi gồng tay, đẩy mạnh nắp quan tài, nhưng nó lại rơi vào tình trạng y hệt lúc trong ruộng mía. Dù tôi có đẩy thế nào, cũng đẩy không ra.
“Xem ra, lại có thứ gì tiến vào bên trong rồi.” Tôi gọi Bạch Khởi đến, rồi một người, một chó thủ tại đó đến hừng đông, nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Khi ánh bình minh chiếu vào phòng, tôi lại thử đẩy nắp quan lần nữa, nhưng cũng đành bó tay.
“Tà môn quá, Mệnh quỷ vẫn đang ở bên trong. Chẳng lẽ nó định tạo phản à?”
Tôi nghĩ mãi mà không ra, bên xuống lầu kiểm tra camera nơi góc phố. Chẳng có phát hiện gì cả, ngoại trừ một bóng đen lấp lấp ló ló trong hẻm.
“Chắc tên đó là người rãi giấy tiền vàng bạc rồi.” Có rất nhiều kẻ không ưa tôi và muốn chơi tôi tại cái đất Giang Thành này. Trong khoảng thời gian ngắn, tôi khó mà xác định được ai.
“Binh tới thì tướng đỡ thôi. Hiện tại, chuyện mình có thể làm chính là tự mạnh lên.”
Quay về tiệm, tu tập Diệu Chân tâm pháp xong xuôi, tôi bèn lấy tờ công thức của Cố Bổn Bồi Nguyên đan ra. Đây là thứ mà tôi từng đổi bằng điểm tích lũy của Âm Gian Tú Tràng. Loại đan dược này có thể điều hóa hơi thở, thông suốt nội khí, thư giãn gân cốt, tẩm bổ cơ bắp. Đây là thứ vô cùng thích hợp cho kẻ từng mang nhiều vết thương và tật bệnh ngầm như tôi.
“Toa thuốc này cực kỳ quý giá, mình không thể đưa cho công ty dược Càn Đỉnh. Mình đành phải tự tìm nguyên liệu rồi luyện chế thôi.” Tôi có thể chia sẻ một vài chuyện, nhưng một số còn lại thì không. Đặc biệt là sau khi Hoàng Bá Nguyên không chịu đưa bức tranh cuộn cho tôi, ông ấy vẫn luôn dùng tiền để trả thay cho thù lao mà tôi đã giúp ông ấy. Điều này làm bộc lộ rõ bản chất thương nhân trong con người ông ta.
Dặn Bạch Khởi ở lại giữ nhà, tôi chốt chặt cửa sổ rồi tìm hai sợi dây nhỏ buộc chặt cửa sổ, nối liền với bốn phía quan tài. Như vậy, chỉ cần có người cắt hai sợi dây tại cửa sổ, tôi liền biết là có người chạm vào chiếc quan tài.
Đi khỏi phố Đinh Đường, tôi dùng số tiền mà Hoàng Bá Nguyên chi trả thù lao lần đầu tiên để rảo khắp Giang Thành, thu hoạch được hai loại dược thủ trung y từ mỗi một tiệm thuốc.
Đến giữa trưa, tôi đối chiếu lại toa thuốc, nhận ra chỉ thiếu mỗi loại thuốc Hoàng Tuyết mà thôi.
Nhờ tán gẫu cùng một ông chủ hiệu thuốc, tôi mới biết chỉ có mỗi công ty dược Càn Đỉnh có bán loại dược liệu này tại Giang Thành.
Hết cách, tôi liền bắt xe đến khu chợ thuốc lớn nhất Giang Thành, nằm bên cạnh một khu phố cổ.
Đây chính là nơi mà Hoàng Bá Nguyên khởi nghiệp. Sau khi công ty dược Càn Đỉnh bắt đầu chen chân vào thị trường, nơi này lại được Hoàng Bá Nguyên đầu tư trở thành khu chợ buôn bán trung dược lớn nhất toàn vùng Hoang Trung Nam.
Đây là lần đầu tiên tôi đến đây. Kiến trúc khá cổ kính, với những màu sơn xưa cũ. Có mùi thảo dược bay len lỏi trong không khí. Cả con đường toàn là hiệu thuốc Đông y. Vừa nhìn thấy, tôi còn tưởng mình đã xuyên không về thời cổ đại.
Tôi hỏi dò vài tiệm, nhưng đúng thật không thể tìm ra loại thảo dược tên Hoàng Tuyết, đành buồn bả tản bộ giữa dòng người. Lúc này, bỗng có ai đó chộp vào vai tôi.
Vừa quay đầu lại, tôi trông thấy một bà chị gợi cảm, quyến rũ đang đặt tay lên vai tôi: “Đừng nói gì hết, đi theo tôi.”
“Cô là... Hoàng Lam à?”