Chương 167: Luyện thành Đan dược
Chiếc mũ rộng vành của cô ấy đã che đi gần một nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra những đường nét dịu dàng cùng chiếc cằm thanh tú, trắng nõn kia
Vành mũ có những chiếc tua, gió khẽ ngang qua như ghẹo những sợi tua ấy. Vài sợi tóc đen nghịch ngợm như trêu đùa đôi môi của cô, như thể cô ấy chính là bước từ một bức họa đẹp mê thần mà đi ra.
“Cậu đang làm gì vậy? Chạy nhanh lại đây.” Hoàng Lam kéo vai tôi đến khu phố cũ ít người qua lại. 5 6 năm nay lưu lạc nơi thương trường, cô gái này chẳng còn nhớ đến lời xưa của tiền nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, lại quay qua quay lại, nhìn dáo dát như đang né tránh thứ gì đó.
“Cậu làm gì ở đây?” Chắc chắn rằng mình không bị ai theo dõi, cô mới bình tâm trở lại, cởi mũ ra, mái tóc dài của cô xõa trên bờ vai.
“Người anh em của tôi đang cần tìm một loại thảo dược, tôi đã đi tìm khắp Giang Thành cũng không thấy, cho nên muốn tới nơi này thử vận may.”
“Thảo dược à? Là loại thảo dược nào?”
Tôi do dự một chút, nhưng vẫn nói ra: “Hoàng Tuyết.”
“Cậu tìm Hoàng Tuyết để làm gì? Đây là một thảo dược không dễ tìm, nó trông rất giống nhiều loại thảo dược khác, dễ khiến người khác nhầm lẫn, cho nên ai dám bán loại thuốc này.” Hoàng Lam rất giống Hoàng Bá Nguyên, đã có một thời gian dài lăn lộn buôn bán thảo dược, nên có hiểu biết hơn người.
“Người anh em của tôi nhờ, tôi chỉ là người giúp thôi.” Trả lời qua loa vài câu, cốt để phân tán sự chú ý của Hoàng Lam. Tôi liếc nhìn đám đông bên ngoài, hỏi lại: “Vậy cô đến đây làm gì? Tôi nghe nói nơi đây là thị trường dược lâu đời nhất Hoa Trung Nam, lại thuộc quyền sở hữu của Hoàng Bá Nguyên, cô không sợ bị người của ông ấy nhìn thấy à?”
“Dẫu chúng nó phát hiện ra tôi cũng không có gì quan trọng, Hoàng Bá Nguyên hình như đã biết tin tôi về nước.” Hoàng Lam ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng theo thói quen vẫn đội mũ lên, đè thấp vành nón xuống che đi hơn nửa khuôn mặt mình: “Hôm nay, tôi tới đây để tìm hiểu về đầu mối của Hoàng Bá Nguyên, tìm hiểu về nơi cung cấp nguồn hàng cho ông ấy”
“Cô muốn tìm hiểu điều đó làm gì? Tổng giám đốc điều hành của công ty dược Càn Đỉnh là bố ruột của cô. Chẳng lẽ cô định đối đầu với ông ấy thật à?
“Cậu đã nói trúng ý của tôi rồi.” Hoàng Lam mỉm cười ngẩng đầu. Tôi nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô ấy, nhận ra cô nàng có cá tính mạnh mẽ này không hề nói đùa.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi ra nước ngoài du học, lấy bằng tiến sĩ thương mại tại học viện Worton. Vài năm sau đó, tôi ở lại châu u, vẫn nghiên cứu về y học phương Đông. Tại đây, tôi và một số tập đoàn đã có cái nhìn chung với nhau, muốn thế giới công nhận giá trị của ngành dược cổ truyền Trung Quốc.
“Việc này có liên quan gì đến Hoàng Bá Nguyên? Cô hoạt động ở thị trường nước ngoài, vậy thì cần gì quan tâm đến ông ấy?”
“Cậu coi thường ông ta quá. Dường như toàn bộ các loại thuốc quý hiếm nhất trên mảnh đất Hoa Trung Nam này đều thuộc quyền sở hữu của ông ta. Ví dụ như Hoàng Tuyết mà cậu đang tìm kiếm, cũng chỉ có thể tìm thấy ở các cửa hàng của công ty Càn Đỉnh ấy thôi.” Hoàng Lam thở dài: “Hơn nữa, Hoàng Bá Nguyên khá bảo thủ. Ông ấy biết rõ những điều kì diệu trong Dược học của Trung Quốc, nên không muốn mở rộng chúng sang phương Tây, đặc biệt là toa thuốc và một số kỹ thuật riêng để xử lý các loại thảo dược.
“Dược học Trung Quốc có nhiều điều thú vị thế sao?”
“Đương nhiên, cứ nói đến vị Hoàng Tuyết mà cậu đang tìm, kể đến hình dáng bên ngoài thì rất giống Phượng Cửu, còn về mùi vị lại có phần như Ngưu Nhãn Lăng, nhưng thực tế về tác dụng lại hoàn toàn khác nhau. Vị thuốc này cần phải được phơi nắng một thời gian trước khi nấu, nếu không muốn bị mất dược tính.”
“Được rồi, nhưng đây chắc hẳn chưa phải là lí do mà cô muốn đối đầu với Hoàng Bá Nguyên. Lại nói, ông ta đã bươn chải kinh doanh ở Giang Thành nhiều năm, dược phẩm được lưu thông khắp cả nước. Chỉ dựa vào một người phụ nữ như cô, mà muốn phá vỡ thế lũng đoạn của ông ấy, vốn không thực tế cho lắm.” Thật ra, tôi không hề muốn hai cha con họ đối đầu với nhau. Vốn là người một nhà, sao lại chẳng thể hòa thuận với nhau như vậy.
Hoàng Lam nghe tôi nói xong cũng gật đầu: “Lời cậu nói không phải không có lí, tôi cũng biết mình thua Hoàng Bá Nguyên, nên muốn tìm một đối tác đáng tin cậy ở Giang Thành này – Tập đoàn bất động sản Giang Cẩm.”
“Cô muốn hợp tác cùng nhà họ Giang để đối đầu với chính cha của mình hay sao?” Tôi quả thực không thể tin được: “Cô có còn giữ được lí trí của mình không đấy?”
“Trước hết, trên thương trường không có chuyện cha con. Lại nói, ông ấy có thể nhẫn tâm hại chết vợ mình, công bằng mà nói, Hoàng Bá Nguyên không xứng đáng làm cha của tôi!” Nói tới đây, Hoàng Lam mới cho thấy mục đích thật sự của mình, tất cả cũng chỉ vì chuyện hiểu lầm hai mươi năm qua.
“Đừng nói như vậy, tôi đã điều tra xong chuyện của 20 năm về trước. Hung thủ vốn không phải ông ấy đâu.”
Tôi kể cho Hoàng Lam nghe những gì tôi thấy trong giấc mộng của Hoàng Tuyết, giải thích rõ ràng mọi chuyện. Tuy cô ấy vẫn còn nghi ngờ, nhưng tôi đều giải thích rành rọt từng thắc mắc của cô ta, còn miêu tôỉ được cảnh căn phòng nhỏ lúc ấy cho Hoàng Lam nghe.
“Những việc này đều đã xảy ra hai mươi năm trước, sao cậu có thể biết chính xác mọi việc như vậy?” Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Song Diện Phật mà cậu nói, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng nghe qua. Hay cậu là cấp dưới của Hoàng Bá Nguyên, tới đây để lừa tôi hả?”
Tôi không thể nói cho cô ấy nghe về lá bùa Đồng Tang, lại càng không thể nhắc về sự tồn tại của Âm Gian Tú Tràng. Đến bây giờ mà cô ấy vẫn chưa tin tôi, quả thật, không biết giải thích như nào: “Tóm lại, tôi nghĩ cô không nên vội vàng hợp tác với tập đoàn họ Giang. Điều cô nên làm bây giờ là tìm Hoàng Bá Nguyên để nói chuyện. Tôi tin rằng ông ấy sẽ rất vui mừng khi gặp lại được người con gái đã lâu chưa trở về của mình.”
Hoàng Lam suy nghĩ một lúc, sau đó lắc lắc đầu: “Tôi xem xong nguồn cung cấp dược phẩm của công ti Càn Đỉnh xong, ngày mai sẽ đến nhà họ Giang để bàn chuyện hợp đồng. Mọi chuyện đã được sắp xếp, sẽ không có gì thay đổi.”
Cô ấy cũng sợ rằng chính mình sẽ thay đổi ý kiến, bèn lấy một túi bìa cứng chứa thảo dược từ trong túi xách ra, sau đó đưa cho tôi: “Đây là Hoàng Tuyết đã qua xử lí. Vốn dĩ tôi định tặng cho em mình để bồi bổ khí huyết. Nhưng nếu cậu đã cần nó gấp như vậy, thì đem về đưa cho bạn của cậu đi.”
Hoàng Lam nhét túi thuốc vào tay rồi vội vã quay đầu bước đi.
Nhìn bóng cô ấy bước đi dần, tôi bỗng thấy cô ấy và vợ của Hoàng Bá Nguyên trong giấc mơ của Hoàng Tuyết quả thực rất giống nhau, không chỉ là dáng người bên ngoài, còn cả ở khí chất ngoài mềm trong cứng nữa.
“Liệu cái gia đình này có thể đấu đá nhau đến mức nào đây?” Tôi gượng cười, cất gói thuốc đi. Hoàng Bá Nguyên không chịu giao bức tranh cuộn cho tôi, sớm muộn gì Lộc Hưng cũng sẽ ra tay. Hiện tại, Hoàng Lam lại làm như vậy, phỏng chừng cái đất Giang Thành này sắp sửa náo động rồi.
Đã tìm được dược liệu, tôi bắt xe quay lại phố Đinh Đường, đặt một đống lớn dược liệu lên bàn, rồi đổ tất cả vào nồi cơm điện theo chỉ dẫn.
“Liệu nó có phát nổ không nhỉ?”
Toa thuốc bảo tôi phải dùng lửa ấm nấu trong một giờ. Tôi làm theo hướng dẫn, nhưng chỉ sau 40 phút, đã có một mùi hăng hăng phả ra từ trong nồi cơm điện.
“Tại sao đan dược của Âm Gian Tú Tràng lại có vị thơm ngọt ngon miệng như vậy, có lẽ nào là do chiếc nồi cơm điện hay không?”
Chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ, tôi lo lắng rút dây điện. sau đó bắt lấy nắp nồi, do dự không biết có nên mở ra không, dẫu hôm trước có mở nắp quan tài ra, tôi cũng không thấy lo lắng đến như này.
“Cố lên!” Tôi mở nắp, trong nồi bốc lên một lượng lớn hơi nước.
Chờ hơi nước tan đi, tôi bịt mũi, nhìn về phía nồi cơm điện, chỉ thấy một cục gì đó đen thui. Nếu có người nói đây là một cục thiên thạch nhỏ, hẳn cũng sẽ có không ít người tin.
“Vật này có thể ăn được sao?” Tôi lấy cái muỗng, múc ra một miếng nhỏ. Vốn định nếm thử một chút, thuốc vừa chạm môi thì vị đắng của nó đã thấm sâu đến tận cổ họng.
“Thật đắng quá!”
Cầm muỗng nhỏ, tôi nghĩ nếu chỉ dựa vào ý chí của con người, khó có thể ăn hết được thứ này. Vì vậy, tôi bèn quay sang Bạch Khởi đang nằm dưới gầm bàn: “Ba ba có một món thuốc này bổ lắm nè, con có muốn thử hăm?”
Bạch Khởi thấy giọng tôi “hiền lành dễ nghe” như vậy, liền vọt lẹ ra ngoài cửa hàng, chạy vèo ra đường lớn.
“Con chó này thông minh dữ vậy……”
Nồi thuốc này tốn không ít tiền, nếu vứt đi thì phí quá. Tôi hít sâu một hơi, cầm muỗng nhỏ, múc thuốc đổ vào miệng.
Đừng nói cái gì vào miệng là tan, phải chi vị nó giống như sáp đèn cầy còn đỡ, đằng này ăn vào y chang mạt gỗ. Chỉ vì phải livestream trên Âm Gian Tú Tràng nên tôi mới có đủ dũng cảm nuốt thứ này xuống.
“Trong này không phải là có độc đấy chứ? Nhược bằng bị trúng độc, phải đến bệnh viện để rửa ruột ngay.” Tôi đợi chừng mười phút, bụng không hề có cảm giác đau đớn, mà giữa lá lách và thận lại có một cảm giác rất ấm.
“Có hiệu quả, thật là thuốc đắng dã tật!” Tôi vận Diệu Chân tâm pháp, từ từ tiêu hóa dược lực, chờ tiêu hóa xong lại tự ép mình ăn thêm một muỗng nữa.
Từ khi ăn đan dược, những vết thương trên người tôi đều có dấu hiệu lành dần. Cơ thể ấm áp hòa hợp, những vết thương cũ sau lần đánh nhau với tên Hàng đầu sư cũng dần dần thuyên giảm.
Tôi cứ thế tu luyện đến khuya. Bạch Khởi lén chạy vào nhà, tôi cũng ăn gần hết cả cái nồi thảo dược đầy ắp.
Có thể là do tu luyện quá mức, tôi thấy hơi đau đầu, hai mắt choáng váng. Tôi xem đồng hồ, rồi đi lên tầng hai, chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Sợi dây không bị đứt, không có người đi vào, đêm nay mình ngủ ở đây luôn cho chắc ăn.” Tôi nằm xuống giường, định minh tưởng một lát, nhưng ngủ thẳng cẳng lúc nào cũng không hay.
……
Ban đêm yên tĩnh đến lạ thường. Nắp quan tài dần hé ra một cái khe hỡ đen như mực, từng làn tóc dài màu đen dần dần len lỏi ra từ cái khe ấy.