Chương 187: Nhai nuốt
Mùi xác chết trộn lẫn với mùi formalin dễ khiến cho người khác phải buồn nôn.
“Đứng lên đi, chúng ta không nên ở đây quá lâu, không chừng nó sẽ phát hiện ra.” Tôi nhìn xuống gã bảo vệ lùn đang nằm dài dưới đất, thở dài: “Nó sẽ mau đuổi đến đây, nếu không muốn bị đám xác chết kia vây quanh và cắn xé, nhanh đứng dậy và đi với tao.”
Gã mau chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh mình “Nó có thể đuổi tới đây sao?”
“Đừng trông đợi vào may mắn, nó chắc chắn sẽ đến đây.” Tôi lắc đầu. Đây không chỉ là một lời phỏng đoán đơn thuần, mà xung quanh có rất nhiều cơ sở. Nó ngay lập tức biết được tôi ở đây, như thể nó có vô số tai mắt ở khắp khu nhà phía Tây này.
Tôi đỡ gã bảo vệ dậy: “Từ giờ, mày phải nghe lời tao. Dẫu cho có nhìn thấy thứ gì cũng không được hoảng loạn, phải tùy cơ ứng biến, hành động theo hoàn cảnh.”
Tôi đã cứu gã một lần, chẳng có lí do gì để bỏ lại gã bây giờ cả, đôi khi, quyết định cứu hay bỏ sẽ đều có những cái lợi và hại song song.
“Được rồi.” Tuy gã bảo vệ lùn này thân hình không hề cường tráng, nhưng bù lại rất khôn ngoan, có những lời tuy không nói ra, gã cũng có thể hiểu: “Vậy giờ chúng ta phải làm gì? Có nên đi cứu chú Tống không?”
“Tao muốn tìm hiểu rõ một việc hơn là cứu người trước, tại sao kẻ chủ mưu thật sự không giết chúng ta luôn, mà lại phải đuổi theo chúng ta một cách phức tạp như thế này. Cuối con đường này còn ẩn chứa điều gì nữa? Nó muốn thứ gì ở mình chứ?” Nếu như không phải vì xung quanh có nhiều thứ nguy hiểm mà mình chưa xác định được, tôi chắc chắn sẽ đi xem.
“Tao không có tiền, cũng không có bản lĩnh, nó có thể lấy được từ tao và mày cái gì chứ?” Gã bảo vệ lùn đi sau tôi nói nhỏ.
“Ai mà biết!” Tôi quay sang gã bảo vệ, nhìn chằm chằm bộ dạng của gã: “Có rất nhiều tiêu bản và đồ thí nghiệm của khu nhà đã đóng cửa phía Tây, nhưng tuyệt nhiên lại thiếu một thứ.”
“Thứ gì?”
Tôi sắp xếp lại các suy nghĩ của mình, nhớ lại những bài luận văn về tái tạo chức năng cơ thể và chữa trị thần kinh não ở phòng của cô Lưu rồi đối chiếu với những xác chết ở trong hầm này. Dường như mấy cái thi thể ấy đều là mới chết. Tôi kết luận bằng một gương mặt sa sầm: “Nó sử dụng người sống để làm thí nghiệm.”
“Dùng người sống làm vật thí nghiệm…” Gã bảo vệ lùn có chút hoảng loạn: “Mau tìm cách trốn đi, ở đây có rất nhiều phòng không khóa, chỉ cần chạy ra được khỏi hầm, chúng ta có thể nhảy ra từ cửa sổ.”
“Mày nghĩ đơn giản quá, phòng không khóa thì mới nguy hiểm chứ. Nếu mày có thể thoát được, cố gắng tránh xa những căn phòng đó một chút.” Cửa phòng không khóa lại mà chỉ khép hờ, chắc chắn là để giấu những xác chết, hoặc là để các xác chết có thể tự do ra vào.
Câu nói này có vẻ rất vô lí, nhưng sự thật là như thế. Tôi đã thấy thứ đó khi ra khỏi phòng tiêu bản, có một cái xác đang nằm trên mặt đất đóng cửa phòng lại. Tuy tôi không nhìn được mặt nó, nhưng cánh tay khô gầy kia chắc chắn không phải của người sống.
Mặc dù gã bảo vệ lùn này đã trộm xác ở khu nhà phía Tây này nhiều lần , nhưng chắc chắn không để ý đến những thứ đó. Tôi nghi ngờ rằng bọn họ có thể trộm được những cái xác thuận lợi như vậy ắt là do có một người ở đằng sau sắp xếp mọi chuyện. Bọn họ ăn trộm những cái xác của nó, cũng tức là họ dùng chính sinh mệnh của mình để trả lại.
Nói một cách đơn giản, hành động đổi chác kì lạ này cũng có thể gọi là "công bằng”, nhưng việc tôi đến đây đã làm mọi thứ thay đổi.
“Mục đích chính của nó là hồi sinh người chết, nhưng lại dùng mạng sống người khác để thí nghiệm, lại có thể điều khiển xác chết theo ý mình. Rốt cuộc đối thủ của tôi lần này là thứ gì vậy?” Từ khi tôi học đạo, cũng bớt sợ những thứ ma quỉ hơn, nhưng lại cảm thấy ghê rợn những kẻ biến thái hay điên cuồng nhiều hơn. Tôi không nói tất cả bọn chúng đều là người xấu, nhưng bọn họ còn đáng sợ hơn cả những tên tội phạm thực sự. Bọn họ mang trong mình những mục đích gây ám ảnh tâm trí, để đoạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn gì, thậm chí có thể hy sinh tất cả.
Tôi không thể tìm hiểu toàn bộ chân tướng sự việc, dẫu cho manh mối có rất nhiều, nhưng chúng quá lộn xộn.
“Ngươi anh em, chúng ta nên ra khỏi nơi này thôi.” Bị ta phía trước một phen lời nói dọa sợ, gã bảo vệ lùn cứ thấp thỏm trong lòng.
“Bây giờ phải tìm xem chúng ta đang ở đâu đã, nhớ là tránh những căn phòng chưa đóng cửa.” Tôi bảo gã tắt đèn đi, sau khi đôi mắt đã thích nghi với bóng tối, tôi dùng điện thoại của Âm Gian Tú Tràng để chiếu sáng.
Đi dọc theo hành lang, tôi thấy mấy cái bàn thí nghiệm lớn, vết máu loang lổ, chẳng ai lau dọn.
“Vết máu này vẫn chưa đông lại hoàn toàn, ắt chính là máu của gã Tống.” Tôi đi quanh bàn thí nghiệm một vòng, để ý thấy trên mặt đất vẫn còn ống gây mê, bông y tế và băng vải trên mặt đất: “Máu trên băng vải vẫn còn tươi, sao nó lại chữa trị cho gã Tống?”
Bụng của gã Tống đó bị thanh thép đâm xuyên, lại cố gắng đi thêm mấy chục mét. Nếu không được điều trị kịp thời ắt sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Đối phương chừng như không muốn để gã Tống này chết, xem chừng nó đã thấy ở gã giá trị lợi dụng. Những vật này đã gián tiếp chứng minh suy nghĩ của tôi.
“Cách cắt băng vải và chích thuốc rất chuyện nghiệp, hẳn người này rất có kinh nghiệm trong việc điều trị chấn thương.” Những chiếc bàn thí nghiệm này đã cung cấp cho tôi rất nhiều thông tin, giống như là tôi đã phát hiện ra một kho báu vậy, chỉ muốn ở lại mà chẳng muốn rời đi.
Đến nơi có nhiều vết máu nhất, ở đây còn lưu lại một dấu giày dù nó không quá rõ ràng.
Tôi dùng tay ướm thử, dường như dấu giày này nhỏ hơn của Trương Giai Kỳ, vậy hẳn người cứu gã Tống là một cô gái khác.
“Chẳng lẽ chính là cô Lưu, người đã mất tích trong một khoảng thời gian dài?” Tôi ghi nhớ chiều dài dấu giày, tính ở lại tìm hiểu một chụt, bỗng thấy cánh cửa ở hai bên hành lang vang lên một tiếng “kẹt”.
Xung quanh không có gió, ở đây lại không hề có ai ra vào; chắc hẳn âm thanh nay phát ra từ chính cánh cửa.
“Quên nó đi, ra khỏi nơi này trước đã.” Tôi và gã bảo vệ lùn tiếp tục chạy ra ngoài. Đường hầm này quả thực rất rộng. Khu vực mà tôi chưa đến ban nãy có lẽ là đi thông đến hai dãy nhà còn lại.
Tôi rẽ một góc, mùi formalin ở đây ngày càng trở nên nồng hơn. Ở cuối bức tường được tráng sứ trắng, một cánh cửa nằng nặng hé ra, chắc chắn mùi hương khó chịu này phát ra từ đấy.
“Kho chứa xác.” Tôi đã từng thấy cảnh tượng này cùng với Trương Giai Kỳ, chỉ là quy mô của cái kho này lớn hơn lần trước rất nhiều.
“Cánh cửa đang mở, vậy ai ở trong đó?” Tôi lặng lẽ tới gần, đi càng gần trái tim đập càng nhanh. Tôi luôn cảm thấy mình sắp nhìn thấy thứ gì đó kinh rợn.
Khi chỉ còn cách cánh cửa chừng vài bước, đột nhiên tôi nghe thấy một âm thanh rất kì lạ.
Giống như là có người đang ăn thứ gì đó, nhưng lại không có vẻ không phải.
Tôi nghiêng đầu vào trong để xem, mùi formalin nồng nặc làm tôi không mở mắt được. Mất một lúc, tôi mới có thể thích ứng Tôi thấy ở bên cạnh một chiếc bồn nước, có một cô gái ăn mặc rất thời trang đang quỳ trên mặt đất.
Cô ta cúi nửa người vào bồn nước, hai vai run run. Dường như tay cô ta đang cầm thứ gì đó.
Tai tôi có cảm giác như đang bị tra tấn bởi tiếng nhai rệu rạo ở trước mặt. Tôi nhìn dáng người của cô ta, khẳng định đây chính là Trương Giai Kỳ. Lại nhớ hai gã bảo vệ có kể cô ta có bệnh mộng du, chân tướng sự việc dường như đã sáng tỏ trước mắt, nhưng tôi vẫn hơi do dự.
Tôi sợ hãi đến mức không muốn nhìn tiếp, mặc dù âm thanh lúc nãy cũng đã phần nào cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng điều này vẫn là quá sức đối với tôi. Việc này là quả thật không phải là thứ dành cho con người để nhìn.
“Miệng mũi cô ta ngập tràn formalin, trong phòng tràn ngập những âm thanh kì lạ kia, không lẽ con nhỏ Trương Giai Kỳ thật sự đang ăn cái món…”
“Này...” Có thứ gì đó chạm vào lưng, gã bảo vệ lùn theo sát tôi. Tên này nhìn về phía bóng tối xa xa: “Hình như là có thứ gì đó đang đến đây.”
Tôi xoay màn hình điện thoại, sử dụng Truy Nhãn để nhìn. Xem ra không có thứ gì bất thường đang ẩn náu trong cái hành lang tối kia, chỉ là mấy cánh cửa phòng khi nãy khép hờ thì nay đã mở ra hoàn toàn.
“Đừng hốt hoảng, bình tĩnh lại.” Tôi biết rằng có thứ gì đó không ổn đang diễn ra. Không thể chậm trễ được nữa, tôi khom lưng đi vào kho chứa xác.
Ở khu nhà phía Tây, Trương Giai Kỳ đã đóng một vai trò nào đó rất quan trọng. Nay bí mật của cô ta đã ở ngay trước mắt tôi, sao tôi có thể lờ đi được?
Tiến tới từng bước một, cái âm thanh đáng sợ kia vang lên càng rõ, làm tôi nổi hết cả da gà.
Tuy tôi đã quen với bộ dạng của cô ta, kể cả cách ăn mặc, nhưng cô nàng Trương Giai Kỳ đang ở trước mặt này lại tạo cảm giác hoàn toàn xa lạ với tôi.
Tôi không dám đoán, ngay cả khi trong đầu tôi tưởng tượng ra cái cảnh ấy, tôi cũng cảm thấy muốn ói vô cùng. Nhưng điều cần thiết bây giờ là phải khám phá ra chân tướng sự việc, nếu thật sự là cô ta đang mộng du, thì nhất định phải có người chấm dứt cơn ác mộng này .
Điện thoại của Âm Gian Tú Tràng đã chiếu ngay cô ta, nhưng cô ta chẳng hề hay biết, càng chẳng thể ngờ được rằng tôi đang đứng sau lưng mình.
Nhìn về phía trước, tôi nhón chân và nhìn thấy rõ mọi thứ, hóa ra âm thanh kia không phải là do Trương Giai Kỳ phát ra