Chương 188: Khiên Ti Cổ
Da tay của Trương Giai Kỳ trắng bệch, nhưng không phải loại trắng và mềm như người bình thường, mà giống như ngâm thuốc trong một thời gian dài làm cho bề ngoài bị sưng.
Lúc này, cô ta đang quỳ gối bên cạnh bồn nước, ôm con mèo đen đã chết bằng hai tay. Trông cô ấy giống như một ngư dân thực thụ, cứ lặng lẽ chờ đợi, nhìn chằm chằm vào trong cái bồn nước đầy xác chết kia, như thể đang chờ đợi thứ gì đó xuất hiện.
Cô ta chỉ tập trung vào cái bồn kia, đến nỗi không biết rằng tôi đang đi đằng sau cô ta.
Nín thở, tôi cố nén sự tò mò lại, âm thầm quan sát.
Con mèo đen trong tay Trương Giai Kỳ có cơ thể lành lặn, không hề có vết thương nào ở trên lớp da, lông. Về phần âm thanh nhai ngấu nghiến rùng rợn kia, nó vang lên từ bên dưới thân thể của con mèo.
Bộ lông màu đen của nó bị tẩm ướt formalin, đôi mắt của nó trợn ngược lên, chiếc lưỡi đỏ tươi của nó nhạt màu dần trong thuốc, cuối cùng trở nên trắng bệch.
“Cô ta đang làm gì vậy?” Nếu như cố tình đánh thức một người đang ở trong tình trạng mộng du sẽ vô cùng nguy hiểm. Lúc này, tôi không dám lên tiếng chính là vì sợ Trương Giai Kỳ phản ứng quá mức vì bất ngờ.
Khoảng năm phút sau, một cảnh tượng không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Nửa thân của con mèo chết kia đang ngâm trong bồn formalin bỗng nhúc nhích một cách đột ngột. Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa: “Người chết hồi sinh?”
Tứ chi của con mèo bắt đầu chuyển động, trông nó lúc này chẳng khác gì một con cá bị bắt khỏi mặt nước. Nó cố gắng vùng vẫy trong vòng tay của Trương Giai Kỳ. Cảnh tượng này phải nói là hết sức kì quái.
Tuy chú mèo kia đã "chết," nhưng nó không hề yếu. Trương Giai Kỳ phải mất rất nhiều công sức mới có thể ấn nó xuống bể nước. Cánh tay cô ta run rẩy, hai bả vai giật mạnh. Đó chính xác là những gì tôi đã thấy từ lúc đứng ở ngoài cửa.
Một lát sau, chú mèo ấy không giãy giụa nữa, liên tiếp hai, ba lần, Trương Giai Kì lấy con mèo ấy từ trong bể nước ra.
Dường như cô ta đã hoàn thành một nghi thức nào đấy, duỗi thẳng hai tay, lùi một bước rồi chậm rãi vớt con mèo ra từ trong bể nước.
Bề ngoài của con mèo trông hoàn toàn nguyên vẹn, nhưng sau khi ngâm ở trong bồn formalin lại xuất hiện một vết dao dài.
Vết dao to khoảng nửa bàn tay, nhưng lại không hề có máu chảy ra. Ngược lại, miệng vết thương mọc ra những sợi tơ màu trắng.
“Lại là nó à!” Về cơ bản thì sợi tơ này cũng không khác sợi tơ mà tôi từng thấy. Nó có sinh mệnh, rất mảnh, trắng tinh và nguy hiểm!
Ngón tay của Trương Giai Kỳ cẩn thận tránh những sợi tơ trắng trên người con mèo, rồi đặt nó bên cạnh bể nước.
Cả cô ta và tôi đều chăm chú nhìn vào con mèo đen kia. Cả hai cùng nhìn chằm chằm vào một nơi, chính là cái cơ thể nhỏ bé lẽ ra đã chết ấy.
“Cạch!” Có tiếng xương khớp phát ra từ cơ thể của chú mèo đã chết kia rồi kéo dài liên tục, và điều đáng sợ nhất xuất hiện.
Những sợi tơ trắng ấy đã khâu lại vết thương trên người nó, nối hai phần da lại với nhau. Sau đó, con mèo đáng lẽ đã chết kia giơ chân trước lên, chậm rãi đứng dậy!
Tôi hít một hơi, cảnh tượng tôi vừa thấy trước mặt hoàn toàn đi ngược lại với quy tắc sinh lão bệnh tử.
Có thể là do quá ngạc nhiên, tôi vô tình kêu lên một tiếng làm cho Trương Giai Kỳ nghe thấy. Cô ta đột nhiên trở nên rất hung dữ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ta như này trước đây. Cô xoay người, lấy một con dao phẫu thuật từ trong túi xách ra, chém về phía tôi.
“Trương Giai Kỳ!” Tôi vội vàng lùi lại. Lưỡi dao lướt qua mắt tôi, để lại một cảm giác lạnh lẽo.
“Là anh sao?” Nhìn thấy tôi, khuôn mặt của Trương Giai Kỳ trở nên kì lạ. Cô ta ở giữa tôi và con mèo đã chết kia, cũng không có ý hạ con dao phẫu thuật xuống: “Làm sao anh có thể tìm tới đây?”
“Bình tĩnh, chúng ta có thể ngồi nói chuyện một chút.” Tuy Trương Giai Kỳ khó hiểu, nhưng cô ấy chắc chắn là người sống, vậy nên tôi và cô ta vẫn có thể nói chuyện với nhau.
“Chẳng có gì để nói cả, tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh lại một hai muốn chết. Kể ra, nếu tôi không giết anh, thì chính cô giáo cũng giết anh!” Một cô gái nhu nhược như vậy mà mở miệng ra lại nói chuyện giết chóc, như thể sinh mệnh trong mắt cô ta chỉ là vật thí nghiệm vậy.
“Cô giáo? Xem ra ngay từ đầu cô đã biết cô Lưu không hề mất tích, chỉ là đang trốn ở nơi nào đó trong khu nhà phía Tây này. Nhưng tôi không hiểu các người đang thí nghiệm cái gì? Đã lừa gạt tất cả mọi người, lại còn dùng người sống để thí nghiệm như vậy nữa?” Hiện tại tôi đã có thể chắc chắn Trương Giai Kỳ đến khu nhà phía Tây này vào buổi đêm không phải là để tìm kiếm cô giảng viên đại học kia, mà là muốn cùng giáo sư hoàn thành những thí nghiệm trên cơ thể con người.
“Anh không cần biết, dẫu tôi có nói anh cũng không hiểu được đâu.”
Trương Giai Kỳ vung dao phẫu thuật, lao về phía tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng cô ta có thể gây ra nguy hiểm cho mình. Tôi quan sát quỹ đạo của cô ta, tôi dễ dàng bắt được cổ tay cô ấy: “Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
“Nói chuyện? Anh đi mà nói chuyện cùng người chết đi!” Cô ta hét lên một tiếng, tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì con mèo đen kia đã chạy ra phía sau Trương Giai Kỳ.
Nó quá nhanh, tôi định nhấc chân đá nó đi thì nó đã kịp ôm lấy chân tôi như một con bạch tuộc, cắn tôi một cái.
Miệng vết thương không lớn, nhưng tôi lại cảm thấy chân mình như tê cứng lại, có một sự lạnh lẽo chạy dọc da tôi theo miệng vết thương.
“Không ổn rồi, là sợi tơ trắng!” Tôi cướp dao từ tay Trương Giai Kỳ, đẩy cô ta ra rồi lùi lại phía sau một bước.
Gã bảo vệ lùn đang đứng canh ở cửa, nghe thấy động tĩnh vội chạy tới. Gã thấy con mèo đen kia bám chặt vào chân tôi, không do dự liền tới gỡ con mèo ra.
“Đừng tới gần đây!” Tôi nhắc nhở, nhưng đã quá muộn. Con mèo đen quay đầu, cắn vào tay gã bảo vệ, sau đó liền chạy vào kho chứa xác.
“Cái gì vậy?” Cánh tay gã từ từ buông xuống, đôi mắt gã sợ hãi nhìn vào cơ thể mình: “Chuyện gì thế này? Tay của tao mất cảm giác rồi!”
Cảm giác tê tê lan ra khắp cơ thể, những sợi tơ trắng trên người con mèo đen kia đã xâm nhập vào cơ thể tôi và gã bảo vệ qua miệng vết thương.
“Đi đi!” Tôi hét lên với gã, nắm lấy vai gã rồi chạy ra bên ngoài.
“Bọn mày đã thấy mọi thứ, giờ lại muốn đi sao?” Trương Giai Kỳ như thể đã hóa điên, đuổi theo bọn tôi. Cô ta hét lên giữa những tiếng động lạ phát ra bên trong những cánh cửa khép hờ hai bên hành lang. Từng cái bóng đang đứng yên kia như thể đang dần sống lại.
Tôi cùng gã bảo vệ lùn vội vã chạy, nguyên nhân của sự bất cẩn lần này là do quá tin tưởng vào nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng nhắc nhở. Nhiệm vụ tùy chọn là bảo vệ người sống, thế nên khi tôi cho rằng Trương Giai Kỳ là người sống, liền cho rằng mình có thể nói chuyện được với cô ta. Không ngờ rằng mình bị Âm Gian Tú Tràng lừa một phen, rất có thể trong lần phát sóng này không hề có quỷ quái, tà ma gì, tất cả đều là hành động của con người!
Cấu trúc dưới lòng đất của tòa nhà này cực kì phức tạp. Tôi và gã bảo vệ lùn ở trong đã lâu nhưng vẫn chưa đi ra ngoài được, thậm chí còn vài lần gặp những bóng người di chuyển nữa.
“Mày chạy nhanh đi, đừng lo cho tao.” Gã bảo vệ lùn chạy ngày càng chậm, cuối cùng ngã xuống đất. Tuy rằng gã muốn đứng lên, nhưng cả tay, chân yếu ớt không còn sức lực: “Tao không còn điều khiển được tay và chân của mình nữa, một chút động đậy cũng không thể.”
“Sợi tơ trắng kia có thể làm tê liệt cơ thể sao?” Tôi thấy không có ai ở phía trước, liền đỡ gã bảo vệ lùn vào một căn phòng ở cạnh: “Lạ thật, vì sao mình không bị như vậy?”
Khi con mèo đen kia cắn, đúng là tôi có cảm giác tê tê, nhưng chạy được vài mét, liền không cảm thấy gì nữa. Tôi còn tưởng rằng đây là độc dược mãn tính, nhưng khi thấy gã bảo vệ như này, tôi lại khó mà xác định được tính chất của nó.
“Chỗ bị cắn của mày có cảm giác như nào?”
Gã lắc đầu, nói không lên lời, chỉ thấy có một đốm trắng nhỏ ở trên chiếc lưỡi đỏ tươi ban đầu của gã.
“Đốm trắng nhỏ? Đầu lưỡi trắng?” Tôi buông lỏng tay, thả gã bảo vệ lùn xuống. Nếu không xử lí ngay bây giờ, không chừng chẳng bao lâu sau, gã này sẽ giống như gã Đào kia.
Đứng trước cửa lớp, tôi nhìn vào khuôn mặt gắng gượng của tên này. Nếu tôi rời đi lúc này, gã chắc chắn sẽ thập tử vô sinh, một mạng người cũng từ đó mà biến mất.
Nếu chỉ dựa vào khả năng của mình, rất khó để tôi có thể cứu được gã. Tôi chỉ biết sợi tơ trắng kia rất sợ ánh sáng, nhưng tôi không biết làm thế nào để lấy nó ra khỏi cơ thể.
Tiếng bước chân tập tễnh vang lên trên hành lang, những âm thanh không có quy luật kia như hòa vào làm một, diễn giải sự hồi sinh một cách cực kì đáng sợ.
“Không chạy sao?” Trương Giai Kỳ thấy tôi đứng ở trong phòng học, mặt cô ta có chút đáng sợ: “Mày đang cảm thấy không thể điều khiển cơ thể của mình sao, như là có một thứ gì đó đi qua mạch máu của mình, xiết chặt trái tim một chút, đúng không? Đáng thương thay, tao đã cho mày cơ hội, nhưng mày lại không trân trọng nó. Khiên Ti cổ đã xâm nhập vào cơ thể mày, quãng đời còn lại của mày cứ an phận ở trong phòng thí nghiệm dưới mặt đất đi.”
“Khiên Ti cổ?” Nhắc tới cổ độc, tôi cúi đầu nhìn xuống vết thẹo hình hoa mai trên cổ tay mình. Nơi đó, có một sợi tơ màu trắng mỏng manh bò ra từ miệng vết thương.