Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
Cô gái có mái tóc lượn sóng ấy chuyển đổi hành động đi một trăm tám mươi độ, rõ ràng là đâu có phải cảm thấy hối hận.
Do tôi dùng chức năng quay phim trong điện thoại di động xuất xứ từ Âm Gian Tú Tràng, nên chỉ có mỗi tôi và con nghiện đang cắm mặt vào màn hình trong kênh livestream mới có thể thấy những cảnh tượng thật sự đang diễn ra trước mắt.
Một người phụ nữ có mái tóc dài rủ xuống, mặc váy đỏ tươi như máu đang đứng lên từ chỗ ngồi phía sau cô gái kia. Hai cánh tay có nó bóp chặt vào khuôn mặt của cô gái tóc uốn lượn, từng lọn tóc đen nhuốm máu đang siết chặt cổ của cô ta.
Thì ra cô gái áo đỏ từng xuất hiện trong giấc mộng ấy không hề rời đi, mà là ám theo sau lưng cô nàng phấn son dày đặc này.
Rốt cuộc, tôi đã rõ ngọn ngành câu chuyện. Cô gái có mái tóc bồng bềnh kia vu oan cho người vợ hợp pháp Dương Nhu ngoại tình với người đàn ông khác bên ngoài, sau đó bản thân cô ta vốn dĩ là một ‘Tuesday’* lại chiếm lấy phần thắng, chung chạ với Lý Tử Kiện.
(Chú thích: Tuesday – ngôn ngữ mạng - ám chỉ người thứ ba, kẻ xen vào phá hoại cuộc sống vợ chồng của cặp đôi khác.)
Vợ cả Dương Nhu ấm ưc trong lòng, ôm bụng bầu đi đến bệnh viện xét nghiệm. Kết quả là, vừa ra khỏi khu cư xá ấy lại tông trúng chuyến xe buýt số 14.
Nỗi lòng ấm ức lại hóa thành oán niệm ngập trời. Nỗi thù hận ấy giúp cô ta có thể ở lại dương gian sau khi chết, bám vào chiếc xe buýt mang con số không may mắn này.
Về nội dung người đàn ông bảo cô gái tóc lượn sóng này đi phá thai, rồi cuộc gọi video ban nãy, đều là do oan hồn của Dương Nhu phá phách.
“Chẳng trách sao cô gái áo đỏ ấy lại dán chặt vào Trương Nhu trong giấc mộng vừa rồi, dù cô ta đi đến đâu nó cũng bám theo đến đó. Thì ra là nỗi căm hận chưa được hóa giải.”
Ngẫm lại cẩn thận, quần áo của nữ quỷ áo đỏ rất rộng. Lần thứ nhất, khi tôi gặp cô ấy trong mơ, tôi còn tưởng cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu đỏ trên người. Thật ram đó chính là chiếc váy bầu nhuốm máu của cô ta, chỉ là thai nhi chưa ra đời đã chết non trong bụng mẹ, nên mới tạo ra cảm giác chiếc váy rộng rãi đến vậy.
“Cứu... mạng... Mau cứu... tôi!” Mạng sống của cô gái tóc lượn sóng như chỉ mành treo chuông. Dường như con lệ quỷ kia đang cố ý tra tấn ả, nên mời duy trì quá trình tử vong chậm dần dần.
Tôi vẫn ngồi yên tại chỗ, thông qua màn hình điện thoại, tôi đều thấy rõ ràng. Tiếng kêu cứu của cô gái diêm dúa này vẫn vang vang bên tai, nhưng tôi không muốn cứu, bởi vì: “Tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Dù là Viên Phong, hay cô gái có mái tóc bồng bềnh này, bọn chúng bị lệ quỷ để mắt đến, chính là trừng phạt đúng tội.
Lúc trước, vì vô tình lỡ tay cứu Viên Phong, tôi định bụng sẽ bắt hắn phải nhận sự trừng phạt của pháp luật khi trời sáng.
Thế nhưng mà, tình huống của Trương Dung lại khác hẳn. Hành vi của bản thân cô ấy không hề vi phạm pháp luật, cao lắm là bị dư luận khiển trách. Tất cả những chuyện đó không hề ảnh hưởng đến sinh hoạt của cô ta. Cô ấy vẫn có thể vui vẻ sống cùng Lý Tử Kiện, đồng thời tiêu xài cả khối tiền bồi thường bảo hiểm được hối đoái từ cái chết của Dương Nhu.
Trên thế gian này, có một vài sự công bằng không được đền bù xứng đáng, càng khó có thể giải thích sáng tỏ với số đông. Nếu như cái chết của con ả đầu tóc bồng bềnh này có thể xoa dịu đi lửa giận của lệ quỷ, trong mắt tôi, đó chính là công bằng.
“Dì ơi, dì...” Y Y vừa mở miệng liền bị tôi ngăn lại. Là một kẻ lăn lộn trong xã hội nhiều năm nay, tôi biết rõ một chuyện, lúc nào nên ra tay nghĩa hiệp, lúc nào cần biết ý tứ, giữ mình an toàn.
Ấy thế mà, tình huống thực tế lại khác hẳn với những gì mà tôi vừa dự đoán, khi ba gã công nhân say rượu và Viên Phong đều tiến đến nơi đây.
Thật ra, chuyển động của Trương Dung rất kỳ quái, muốn người khác không chú ý đến cũng hơi khó.
“Cứu... Cứu tôi...”
Bốn người đàn ông vây quanh một chỗ, có lẽ do dương khí mạnh mẽ hay sao đó, mà động tác của con lệ quỷ áo đỏ kia chậm chạp dần.
“Cô gái này bị sao thế? Phát bệnh à?”
“Hô hấp khó khăn, bị hen suyễn ư? Hiện tại trời mù sương, dân thành phố hay bị bệnh này lắm!”
“Hai thằng nhóc còn hôi sữa như bọn bây biết gì, tránh ra cho tao!” Vương Xuân Phú cũng là ngà say xỉn, nhìn vào ánh mắt sợ hãi của Trương Dung: “Khà khà, lúc này bọn bây phải dùng cách ép ngực, hô hấp nhân tạo mới cứu được người ta. Tụi bây cút sang một bên để không khí thông thoáng cái đã!”
Thằng này bị sắc dục che mờ tâm trí, trong khi đó tôi lại không đành lòng nhìn tuồng kịch thảm thiết phát sinh, nhưng chẳng biết làm sao để xen vào chuyện này. Bởi vì, tôi vẫn không thể đoán ra thân phận của ba tên này.
“Nhìn tao mà học hỏi nè, đây chính là thường thức về biện pháp cấp cứu.”
Vương Xuân Phú diễn tả rất có bài bản, nhưng vẻ mặt lại toát ra thái độ hạ lưu, bẩn thỉu.
Gã xé mở cổ áo của Trương Dung, dùng hai tay ép ngực, giả bộ hít sâu một hơi, rồi thổi ngạt vào miệng cô ấy.
“Em gái, có thấy khỏe hơn chưa?”
Do có dương khí thổi vào cơ thể, Trương Dung liền thấy ấm áp hẳn. Lọn tóc đen siết cổ cô ta cũng nới lỏng ra, cô ấy gật đầu liên tục: “Cứu tôi, cứu tôi.”
“Được rồi! Tôi là kẻ thương người, làm sao thấy chết mà làm ngơ cho được.”
Vương Xuân Phú thực hiện động tác hà hơi thổi ngạt liên tục. Tuy nhiên, gã không hề để ý rằng, gương mặt đỏ ké của gã dần chuyển sang màu tím tái do tử khí nhập thể.
“Anh Phú, để tụi em giúp anh.”
“Được được được. Bọn mày đến đây, lúc nhấn tay xuống phải dùng sức nhấn thật mạnh nhé.”
Ba người nhìn nhau, cười một tiến, chẳng nói chẳng rằng mà thay phiên hành động.
Kiến Bang và Kiến Nghiệp đều có tuổi đời khá trẻ nên dương khí thịnh vượng hơn Vương Xuân Phú một chút. Thông qua điện thoại của Âm Giang Tú Tràng, tôi thấy rõ mái tóc của lệ quỷ váy đỏ đang quấn quanh cả bốn người, nhưng do cả bốn người ấy đang chia đều oán niệm của con lệ quỷ này, nên chắc chắn không phải lo lắng nguy hiểm đến tính mạng trong một thời gian ngắn.
Chiếc xe buýt số 14 vẫn lái bon bon không vội vã, tất cả mọi chuyện xảy ra trên xe đều không liên quan gì đến bác tài. Gã vẫn tập trung lái xe.
Sau khi lướt qua một khu vườn hoa hồng rách nát, tôi thấy phía trước có một tấm biển quảng cáo thương mại khá to, đồng thời loa phát thanh trong xe vang lên.
“Tút tút... Đã đến trạm cư xá Hoa Viên. Xin quý khách kiểm tra tư trang cẩn thận, xuống xe ở cửa sau! Chúc quý khách đi đường bình an.”
Địa phương xảy ra tai nạn giao thông của Dương Nhu chính là cư xá Hoa Viên này. Dựa vào tình huống của bác gái và nữ công nhân xưởng may ban nãy, thì lệ quỷ trên xe phải xuống xe ngay khu vực mà mình tử vong. Nói cách khác, con lệ quỷ áo đỏ này phải xuống xe ngay tại địa điểm này.
“Cô nàng Trương Dung này quả thật may mắn, lại có thể trốn thoạt được một mạng.”
Cửa trước, cửa sau xe buýt mở ra. Tôi bèn quan sát cẩn thận hình ảnh thực tế thông qua điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào động tĩnh của con lệ quỷ đó. Cô ấy không thể nào giết chết cả bốn người cùng một lúc được. Làn váy máu phấp phới đung đưa, tóc đen dâng trào như biển lớn.
Một phút, hai phút, rồi ba phút trôi qua. Đứa em bé nằm sấp trên người Trương Dung bỗng nhiên bị tím tái cả người, rồi nó bò về bên trong giỏ rau trở lại. Ngay sau đó, y chang như ảo thuật, một con mèo mù với cặp mắt rỗng tuếch đột nhiên nhảy ra từ bên trong giỏ rau, chạy trốn khỏi chiếc xe buýt.
Do không có ai lên xe từ cửa trước, nên tài xế chủ động gạt cần điều khiển, định khởi động xe chạy.
"Xe bắt đầu chạy. Mời mọi người ổn định chỗ ngồi... Trạm dừng tiếp theo: chốt canh Đoạn Vọng."
Loa phát thanh vừa thông báo, cửa trước cũng đóng lại, nhưng cửa sau xe chỉ đóng một nửa mà thôi, dường như có thứ gì đó bị kẹt ngay cửa.
“Bác tài ơi, cửa sau bị hỏng thì phải!” Viên Phong đứng đập tới đập lui vào cửa sau. Thanh niên tài xế quay đầu lại nhìn xem, nhưng dường như gã không dám rời khỏi ghế lái, chỉ là nói nhỏ một câu: “Có thể là do máy móc trục trặc. Đâu anh thử kéo cửa hai lần xem!”
“Chiếc xe rách nát này!” Viên Phong đứng đó, đá vài đá vào cánh cửa, rồi gồng mạnh, đóng cửa lại: “Được rồi! Tới luôn bác tài ơi!”
Thấy những hành động của gã mà trán tôi túa mồ hôi lạnh, vì chỉ có mỗi mình tôi biết rõ lý do vì sao cửa xe không đóng lại được.
Không phải do máy mọc trục trặc, mà do con lệ quỷ áo đỏ kia kẹt vào cửa xe. Cô ấy muốn giết người trả thù, nhưng chưa giết được, vì thế nỗi oán hận chưa được xua tan đi.
Thông qua kênh livestream, tôi có thể thấy rõ ràng. Cuối cùng, con lệ quỷ kia bị Viên Phong đạp văng ra ngoài, nhưng nó không hề bỏ đi, mà dùng tóc đen quất chặt vào mảnh kính, đầu nó va đập liên tục vào cửa xe.
Xe buýt bắt đầu lăn bánh. Vốn dĩ tôi cho rằng mình có thể vượt qua trạm này một cách bình an. Nhưng ai mà ngờ rằng, sự kiện kinh khủng chân chính chỉ vừa bắt đầu.
Chưa đi ra khỏi trạm được bao xa, xe buýt liền dừng lại.
Hành khách trong xe liền nhao nhao hỏi: “Sao dừng rồi? Chạy nhanh đi chứ!”
Người tài xế run rẩy đứng lên, tái xanh cả mặt, nhìn ra bên ngoài.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hơi nóng nảy. Dù gì chỉ còn chút xíu nữa thôi là đã đến trạm cuối cùng. Tôi bèn đứng dậy, bước đến cửa trước xem xét, sau đó cũng giật nảy mình vì hình ảnh trước mặt.
Ngay trên đại lộ, cách chiếc xe số 14 này khoảng vài centimet, có một người phụ nữ có thai đang nằm đó.
Không! Nói chính xác hơn, đó là một cái xác chết của một người phụ nữ có thai. Cô ấy mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, nhưng lại bị máu tươi nhiễm đỏ. Đôi mắt trợn trừng vì chết không nhắm mắt, tròng mắt lòi ra lồ lộ, nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
“Trời đất ơi! Mày tông trúng người ta rồi!” Ba gã say rượu nhìn thấy thi thể nằm dưới đất kia, bèn tỉnh táo hẳn.
Cô gái có mái tóc bồng bềnh kia vừa liếc mắt trông thấy cái xác ấy, bèn thét lên một tiếng chói tai, rồi chạy ra phía sau đuôi xe: “Dương Nhu! Không phải là em hại chết chị đâu! Chị đừng ám em nữa! Chị đừng ám em nữa!”
“Không phải do tôi đụng trúng đâu! Vừa rồi, nhìn từ xa, tôi còn tưởng là khúc cây ngang đường, chạy gần lại mới nhận ra nó là thi thể mà!” Thanh niên lái xe bị dọa sợ đến nỗi ăn nói lắp bắp, vừa lau mồ hôi, vừa giải thích.
Viên Phong, tên tài xế và ba gã say rượu đứng tại đầu xa, cả bọn nhìn nhau, chẳng ai biết nên làm như thế nào.
“Gương mặt sưng huyết, có lẽ đã chết cách đây vài giờ.” Tôi cầm điện thoại, nói với cậu tài xế: “Đừng hốt hoảng, có thể chạy vòng qua thi thể cô ấy hay không?”
“Gần quá, xe này cũ rồi, lúc lăn bánh dễ bị trượt lắm. Tôi sợ là lúc xe chạy ngang qua cô ta, bánh xe trượt ra ngoài rồi cán lên cái xác.” Bác tài xoa tay liên tục, lúc này, tôi mới phát hiện bàn tay cậu ta ướt đẫm mồ hôi: “Hơn nữa, có việc này, tôi phải nói cho mọi người biết...”
Tên lái xe ấp a ấp úng: “Bác tài từng lái chiếc xe này nói cho tôi biết, chúng tôi bắt buộc không được dừng quá 05 phút tại mỗi trạm. Nếu không, sẽ có chuyện xấu xảy ra.”
“Chuyện xảy gì xảy ra?” Tôi và Viên Phong cùng nhau hỏi dồn.
“Tôi cũng không biết, bác tài đó vừa điện thoại nói cho tôi biết đêm qua, trước khi ổng chết...” Nói đến đây, vẻ mặt của chàng trai này tái mét.
“Chuyện có vẻ căng rồi đấy.” Tôi nhíu mày, nhìn về cảnh tượng bên ngoài. Chuyến xe buýt này chỉ có thể dừng cao lắm 05 phút tạm mỗi trạm, nhưng hiện tại lại gặp cảnh người chết cản đường, làm sao có thể xuất phát đây?
“Mọi người tranh thủ suy nghĩ cách giải quyết đi, đã 04 phút trôi qua rồi đó!”