Chương 3.
Tôi ngồi trên bục đá, chuẩn bị gọi xe.
Bục đá nóng bỏng rát, tôi không có chỗ nào để đặt chân, chỉ biết để mông đẹp của mình chịu đựng sức nóng thiêu đốt.
Hy vọng nó không bị nướng cháy, dù sao tối nay chị đây còn phải kiếm tiền từ mấy ông chú lưu manh nữa…
Không lâu sau, tình yêu của tôi quay lại, trên tay cầm một đôi giày thể thao.
“Xin lỗi, vì gấp quá, không có thời gian chọn kỹ, chỉ có thể nhờ cửa hàng thường xuyên ghé qua lấy giúp em đôi này.”
Tôi nhìn đôi giày thể thao phiên bản mới nhất của hãng LV, thầm cảm thán cuộc sống của người giàu thật khác biệt. Tôi mua đôi giày ba mươi tệ về còn phải chụp ảnh nhận xét tốt, rồi nhắn tin cho shop đòi hai tệ tiền hoàn lại đánh giá.
Hắn dẫn tôi đến nhà hàng cao cấp ăn tối, suốt đường đi hầu như không nói gì, giống hệt cách hắn cư xử trong phòng stream.
Ít tương tác, chỉ tặng quà rồi khen vài câu.
Tôi nghĩ lần gặp này chắc chắn hắn không có ấn tượng tốt về tôi. Đây là lần đầu tiên tôi ăn ở nhà hàng sang trọng, nên ăn uống rất nhiệt tình, không bỏ sót một cái lá rau nào.
Khi tôi ăn no, phát hiện hắn đang chống cằm, chăm chú nhìn tôi.
Cứu mạng, hắn thật sự đẹp trai quá…
Đột nhiên hắn đưa khăn giấy lau miệng cho tôi, hỏi: “Sao chảy nước dãi rồi?”
Tôi ngượng ngùng: “Mấy món này ngon quá, trông mà thèm.”
Hắn vung tay: “Phục vụ, làm ơn mang lại một phần những món vừa rồi.”
Tôi: …
-
Chúc Nhung đưa tôi về nhà, vẫn không nói gì nhiều, còn tôi thì ngồi trên chiếc xe sang trọng và cứ luyên thuyên không ngừng.
Đến trước cửa nhà tôi, hắn nhìn căn hộ nhỏ cũ kỹ rộng hai mươi mét vuông mà tôi thuê, rồi chìm vào suy nghĩ.
"Em sống ở đây à?”
“Ừ, chỗ này rẻ, cũng ít người ở, không lo làm phiền hàng xóm.”
“Nơi này không an toàn lắm, lại quá hẻo lánh.”
Tôi cố tỏ ra kiên cường: “Em đã lắp ba ổ khóa ở cửa rồi. Dù không thể ngăn chặn hoàn toàn nhưng ít nhất trong lòng cảm thấy an tâm hơn chút. Anh đừng lo, cũng đừng sắp xếp ký túc cho nhân viên, em tự lo được…”
Hắn mở cửa sổ, im lặng một lúc rồi nói: “Thế này đi.”
Quả nhiên, thấy tôi đáng thương như vậy nên định sắp xếp ký túc cho tôi rồi đây.
“Cưới anh đi, chuyển đến biệt thự của anh mà sống.”
Tôi: ?