Chương 2.
Lần này không thể từ chối được nữa.
Nhưng tôi cũng không muốn hy sinh vì sự nghiệp.
Thế là hôm đó, tôi mặc dép tông, quần đùi rộng thùng thình, áo phông to sụ, đầu bù tóc rối như tổ chim đi gặp hắn.
Đi đường, dép tông của tôi bị đứt mất một bên, tôi phải cố gắng dùng ngón chân kẹp chặt để lết tới nơi hẹn.
Tôi nhắn tin cho hắn: “Ông chủ, anh ở đâu vậy~”
Hắn ngay lập tức trả lời: “Người đang ngồi xổm bên đường hút thuốc.”
Tôi ngẩng đầu tìm kiếm, ánh mắt vừa hay chạm phải Chúc Nhung.
Hắn mặc áo ba lỗ màu đen, cánh tay dài nhưng cơ bắp săn chắc đặt trên đầu gối, tay kia đang dập tắt điếu thuốc xuống đất, nghiêng mặt nhìn tôi, đôi mắt phượng lạnh lùng dõi theo, chiếc khuyên tai bên tai trái lấp lánh ánh kim loại.
Ôi trời, tôi tưởng là một ông già năm mươi tuổi, ai ngờ lại là một chàng trai trẻ thời thượng! Bây giờ tôi chạy về thay đồ liệu có kịp không?
Sau khi xác nhận ánh mắt, hắn đứng dậy tiến về phía tôi, tôi cũng bước tới chỗ hắn, chợt dép tông bị tuột hẳn ra, để lại một bên đế dép tại chỗ.
Tôi: …
Chúc Nhung: …
Lần này ngón chân tôi đủ sức, kẹp cả lâu đài tình yêu luôn.
Chúc Nhung liếc tôi một cái, rồi quay người chạy mất.
Thôi xong, tình yêu của chị đây bay mất tiêu rồi.