Chương 10: Chính khí
----------
“Ha ha ha ha!” Quân Cửu cười ha hả nói: “Diện kiến quân tử, xin vào Quân Kiến. Ta thích câu này!”
Hồng Niệm đi tới, ngăn giữa hai người, cô trầm giọng nói: “Rất xin lỗi, hắn không thể gia nhập Quân Kiến sơn.”
“Nếu ta nói hắn chỉ có thể gia nhập Quân Kiến sơn thì sao?” Quân Cửu hỏi.
Hồng Niệm cau mày: “Xem ra Quân Cửu tiên sinh định uy hiếp ta? Đúng là ta không phải đối thủ của tiên sinh, nhưng hắn gia nhập Chính Khí minh là chuyện mà gia chủ của chúng ta và Chính Khí minh đã bàn bạc từ trước, không phải ai cũng có thể thay đổi.”
“Bây giờ người đuổi giết các ngươi vẫn ở ngoài Quân Kiến sơn.” Quân Cửu khẽ mỉm cười: “Còn ngươi tạm thời mất đi Hà Ảnh kiếm, ngươi nghĩ với năng lực của ngươi còn có thể đưa hắn tới Chính Khí minh không?”
Hồng Niệm sửng sốt, thầm hiểu Quân Cửu không nói dối, nhưng gia nhập Quân Kiến sơn...
“Còn ước định giữa gia chủ nhà ngươi và Chính Khí minh, chắc gia chủ nhà ngươi không tiện tới đây, thế thì bảo minh chủ Chính Khí minh tới tìm ta mà nói. Nếu hắn dám đến nói.” Quân Cửu nhẹ nhàng vung ống tay áo, ép Hồng Niệm lùi lại một bước.
Hải Thanh Mạc giơ tay đỡ Hồng Niệm, nhẹ nhàng lắc đầu với cô: “Yên tâm đi, ta cảm thấy gia nhập Quân Kiến sơn còn tốt hơn gia nhập Chính Khí minh nhiều.’
Hồng Niệm thầm thở dài một tiếng, Hải Thanh Mạc gia nhập Chính Khí minh không đơn giản là một người chuẩn bị tu hành gia nhập môn phái mà tương đương với Vĩnh Vương phủ và Chính Khí minh âm thầm liên minh. Nếu Hải Thanh Mạc ở lại Quân Kiến sơn này, thế thì mắt xích quan trọng nhất trong liên minh cũng không còn tồn tại.
“Nếu ngươi khó xử như vậy.” Quân Cửu nhìn thoáng qua Hải Thanh Mạc: “Ta hỏi lại ngươi một lần nữa, ngươi có chắc mình muốn gia nhập Quân Kiến sơn chúng ta không?”
Hải Thanh Mạc gật đầu nói: “Nãy ta đã nói rồi, bái kiến quân tử, xin vào Quân Kiến.”
“Được.” Quân Cửu tung người nhảy tới, hai tay chia ra đặt lên vai hai người, tiếp đó thân hình lóe lên, mang theo hai người lướt qua khoảng đất đầy lá rụng, đi vào Vọng Tiên các.
Trong Vọng Tiên các dựng một pháp tượng hùng vĩ, là một lão đạo nhân tay cầm trường kiếm, lão đạo nhân kia râu tóc để dài, gương mặt hiền từ, khóe miệng mang nụ cười như có như không, dáng vẻ không khác nào đang nhìn bọn họ. Quân Cửu buông hai người xuống, cúi đầu nói: “Bái kiến sư phụ.”
Hồng Niệm lẩm bẩm: “Đây là chưởng môn nhân của Quân Kiến sơn, Bạch Vân chân nhân.”
Quân Cửu liếc mắt nhìn Hải Thanh Mạc một cái: “Còn không theo ta bái kiến sư phụ?”
“Cái gì?” Hải Thanh Mạc sửng sốt, sư phụ? Chẳng phải năm xưa Bạch Vân chân nhân tu bổ Vạn Kiếm trận, đã hy sinh rồi à?
“Lạy!” Quân Cửu vung ống tay áo, Hải Thanh Mạc chỉ cảm thấy một luồng áp lực cực lớn ập tới, ép hắn không thể không cúi người. Tuy trong lòng hắn đang hoang mang nhưng không thể không làm theo lời Quân Cửu, cung kính nói một câu: “Bái kiến sư phụ.”
Sau tiếng “bái kiến sư phụ” này, chỉ thấy pháp tượng nhẹ nhàng lay động, tiếp đó một luồng ánh sáng màu tím tỏa ra từ pháp tượng, chiếu sáng khoảng thiên địa phía trước pháp tượng.
Tới lúc này Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm mới chú ý thấy trên khoảng thiên địa đó có tám bài vị.
“Tiếp tục lạy!” Quân Cửu cao giọng quát.
Hải Thanh Mạc đã nghe Hồng Niệm kể lại chuyện về Quân Kiến sơn, đương nhiên biết tám bài vị này thờ cúng ai, gã cúi đầu nói: “Bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh, tam sư huynh, tứ sư huynh, ngũ sư huynh, lục sư huynh, thất sư huynh, bát sư huynh.”
“Lạy lần cuối!” Thân hình Quân Cửu lóe lên, đã đứng trước mặt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc ngẩng đầu lên: “Bái kiến cửu sư huynh!”
“Được!” Quân Cửu cười nhã nhặn: “Hoan nghênh gia nhập Quân Kiến sơn, tiểu sư đệ.”
Bắc Thần, Tiên Huyền hồ.
"Địa tẫn thiên thủy hợp, tiên lạc lục huyền hồ."
(Tạm dịch:
Tận cùng mặt đất nước gặp trời, tiên xuống trần gian tại huyền hồ.)
Rất nhiều năm trước, Tiên Huyền hồ từng là một trong những thắng cảnh nổi tiếng nhất Bắc Thần, vô số văn nhân thi sĩ tới đây ngắm cảnh hồ mỹ lệ, sau khi trở về viết những áng thơ lưu truyền ngàn đời. Nhưng khi Chính Khí minh dựng môn phái cạnh Tiên Huyền hồ, phạm vi mười dặm xung quanh đã được bố trí trận pháp cực kỳ tinh diệu, người bình thường không cách nào tới gần. Lúc này một kiếm thuật sư mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh Tiên Huyền hồ, bên hông hắn dắt một tấm ngọc bài, trên đó có viết hai chữ “Chính Khí” thể hiện thân phận đệ tử Chính Khí minh của hắn. Hắn cúi đầu nhìn về phía mặt hồ.
Mặt hồ như gương.
Phản chiếu cảnh tượng trên không trung của Tiên Huyền hồ.
Kiếm thuật sư áo trắng tháo tấm ngọc bài xuống, nhẹ nhàng ném nó xuống dưới, ngọc bài hạ xuống trên mặt hồ phẳng lặng như gương, làm nổi lên từng gợn sóng. Sau khi cơn sóng tan đi, trên mặt hồ phẳng lặng đã chiếu rọi ra đình đài lầu các huy hoàng rực rỡ.
Thần hình kiếm thuật sư áo trắng chìm vào mặt hồ, hạ xuống bên trong Tiên Huyền hồ. Khi hắn mở mắt ra đã đứng trước căn lầu các sơn vàng.
“Sở sư huynh, sư huynh về rồi.” Có đệ tử Chính Khí minh đi ngang qua lên tiếng chào hỏi.
“Ừm.” Kiếm thuật sư áo trắng điềm nhiên nói, tiếp đó nhanh chóng đi vào trong căn lầu các trước mặt.
Trong căn lầu các, tại căn phòng cao nhất, một nam nhân trung niên mặc trường bào hoa mỹ đang chậm rãi uống trà, hắn nghe thấy động tĩnh, khẽ ngẩng mặt lên: “Ngươi về rồi.’
Kiếm thuật sư áo trắng vừa bước vào trong phòng đã cung kính thi lễ với nam nhân trung niên: “Tham kiến minh chủ!”
Nam nhân trung niên kia là minh chủ của một trong những môn phái tu tiên lớn nhất thiên hạ hiện giờ - Chính Khí minh, tên là Cố Mục Lễ. Hắn đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Nhưng vì sao chỉ có mình ngươi trở lại. Người bảo ngươi đi tiếp ứng đâu?”
“Khởi bẩm minh chủ, vốn dĩ thuộc hạ chạy tới Lan Lăng thành phối hợp với Hồng Niệm công công, nhưng trong Lan Lăng thành xảy ra biến cố, có người tới trước chúng ta, ra tay với Hải Thanh Mạc. Ta đã gặp đại công tử Hải gia, hắn nói Hồng Niệm công công đã dẫn Hải Thanh Mạc đi khỏi. Vào lúc này ta cũng nhận được hoàng phù cầu viện của Hồng Niệm công công, lập tức đi tìm hắn, nhưng không biết là cố tình dẫn dắt kẻ địch đi khỏi hay là đi sai đường, Hồng Niệm công công đi theo hướng ngược lại.” Kiếm thuật sư áo trắng giải thích: “Ta vẫn cố bám theo, nhưng Hồng Niệm công công di chuyển cực nhanh, ta không theo kịp. Sau này ta mới phát hiện, hóa ra là Ngọc Thiên Hàn đuổi theo hắn!”
“Ngọc Thiên Hàn? Phó minh chủ Thiên Sinh minh dám bước vào lãnh thổ Bắc Thần ta giết người, to gan thật đấy. Nhưng cảnh giới của hắn cao hơn Hồng Niệm, Hồng Niệm không phải đối thủ của hắn.” Cố Mục Lễ lắc đầu nói: “Nói tiếp đi.”
“Đúng là Hồng Niệm công công không phải đối thủ của Ngọc Thiên Hàn, hắn dùng Võ Kiếm Chân Thân của Hà Ảnh kiếm nhưng chỉ có thể tạm thời đánh lui Ngọc Thiên Hàn. Nhưng không ai ngờ lúc này Quân Cửu của Quân Kiến sơn lại xuất hiện, xuất một kiếm phế bỏ Ngọc Thiên Hàn, sau đó cứu bọn họ.” Kiếm thuật sư áo trắng trả lời.
Cố Mục Lễ khẽ cau mày: “Quân Cửu? Bọn họ tới Quân Kiến sơn?”
Kiếm thuật sư áo trắng gật đầu nói: “Đúng vậy. Sau đó bọn họ đi theo Quân Cửu lên Quân Kiến sơn, ta đã phái người theo dõi, tới giờ bọn họ vẫn chưa rời khỏi đó. Quân Kiến sơn không thân cận với các đại phái, tính cách Quân Cửu lại khó hiểu, thuộc hạ không dám tự tiện hành động nên trở về bẩm báo minh chủ.”
“Kết quả này còn chẳng bằng ngươi nói Hải Thanh Mạc bị Thiên Sinh minh mang đi.” Cố Mục Lễ day day mi tâm, đứng dậy: “Quân Kiến sơn, Quân Cửu, quá phiền toái.”
“Trên đời này không có nhiều người khiến sư huynh cảm thấy phiền toái.” Một người trẻ tuổi mặc áo vàng kim mặt mày tuấn tú đi tới.
Kiếm thuật áo trắng nghe tiếng nói, vội vàng quay người hành lễ: “Phó minh chủ.”
Người trẻ tuổi kia gật nhẹ đầu với hắn, tiếp đó quay sang nhìn Cố Mục Lễ: “Chỉ tiếc là, Quân Cửu đúng là một trong số đó, thậm chí có thể là người phiền toái nhất.”
Cố Mục Lễ bất đắc dĩ nói: “Phượng Hàm, đứa bé của Vĩnh Vương vốn định gia nhập môn hạ của đệ, cũng coi như nửa đệ tử của đệ. Có phải đệ nên chủ động xin xuất trận, tới giải quyết chuyện này không!”
Người trẻ tuổi áo vàng gấp gáp xoay người: “Đây vốn là ước định của các ngươi, ta chỉ là người hỗ trợ thôi. Cáo từ, cáo từ!”
“Sở Luân.” Cố Mục Lễ cao giọng nói.
“Có thuộc hạ!” Kiếm thuật sư áo trắng đáp.
“Theo phó minh chủ tới Quân Kiến sơn một chuyến.” Cố Mục Lễ không cho người trẻ tuổi áo vàng cơ hội cự tuyệt, lập tức ra lệnh.
Người trẻ tuổi áo vàng bất đắc dĩ nói: “Đúng là phiền toái.”
Lan Lăng thành.
Hải Thanh Thiên nằm trên một đống cỏ lớn ngoài sân, nhìn không trung, một lúc lâu sau mới cảm khái: “Thật yên tĩnh.”
“Nó không có ở đây nên mới thấy yên tĩnh à?” Hải Thanh Ngôn cầm một quyển sách đi qua bên cạnh đống cỏ.
Hải Thanh Thiên giật mình bò xuống đống cỏ: “Đại ca.”
“Không có Thanh Mạc ở đây, phủ thành chủ chúng ta đúng là yên tĩnh tới mức chán ngắt.” Hải Thanh Ngôn cất quyển sách trong tay, nở nụ cười điềm nhiên.
Hải Thanh Thiên gãi đầu: “Đệ nhớ nhị ca. Đại ca, huynh nói xem trời xa đất lạ, nhị ca lại không biết đánh nhau, tới Chính Khí minh liệu có bị người khác ức hiếp không? Hay là chúng ta đi theo huynh ấy, tới xem thử?”
“Đệ yên tâm đi, đệ tới Chính Khí minh còn bị ức hiếp chứ nhị ca của đệ thì không đâu.” Hải Thanh Mạc gõ đầu Hải Thanh Thiên một cái.
Hải Thanh Thiên thân hình cao lớn, còn cao hơn Hải Thanh Ngôn một cái đầu, nhưng khi Hải Thanh Ngôn giơ tay lên, Hải Thanh Thiên lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống, cố ý để đại ca gõ một cái. Từ nhỏ đến lớn, trong nhà tiếng nói của đại ca còn có trọng lượng ượng hơn cả gia chủ Hải gia. Hải Thanh Ngôn nói gì thì Hải Thanh Thiên đều nghe nấy, chi thi thoảng bị nhị ca dụ dỗ, làm một số chuyện không hợp lễ pháp. Mỗi lần người đưa ý tưởng đều là Hải Thanh Mạc, bị phạt lại là Hải Thanh Thiên.
Hải Thanh Thiên bị đòn nhưng lại mỉm cười: “Đại ca nói được là được, chỉ sợ sau này Chính Khí minh chẳng còn chính khí.”
“Nhưng khí tức của bọn họ không đi về phía Chính Khí minh.” Hải Thanh Ngôn nhìn về phương xa, như đang suy tư.
Hải Thanh Thiên vỗ đùi: “Không tốt, thiếu chút nữa quên mất. Nhị ca là loại mù đường! Chắc chắn đi lạc rồi!”
“Có Hồng Niệm công công đi cùng, chắc là không đâu.” Hải Thanh Ngôn lắc đầu nói.
“Hay là để đệ đi xem thử!” Hải Thanh Thiên vội vàng la lên.
“Yên tâm đi, huynh đã lưu lại một bùa chú trên người nhị ca của đệ, nếu nó gặp nguy hiểm, huynh sẽ biết.” Hải Thanh Ngôn trấn an: “Hơn nữa hướng bọn họ đi có một người bạn cũ của huynh, nếu hắn ra tay thì không có gì đáng lo cả.”
Hải Thanh Thiên gật đầu, đại ca đã nói thì không khác gì lời của thánh nhân, hắn không hề nghi ngờ, chỉ do dự một chút rồi hỏi: “Thế rốt cuộc Hồng Niệm công công kia là nam hay là nữ, đại ca nhất quyết bảo chúng ta gọi công công, nhưng đệ cũng nghĩ giống nhị ca, chắc chắn đó là nữ. Làm gì có nam nhân nào xinh đẹp như vậy?”
Hải Thanh Ngôn gật đầu nói: “Cô ấy đúng là nữ.”
“Thế vì sao chúng ta phải gọi cô ấy là công công?” Hải Thanh Thiên hỏi.
“Vì sư phụ của cô ấy, Đoạn Ngôn, chính là Cửu Thiên Tuế của Nam Dạ quốc. Cửu Thiên Tuế nói Hồng Niệm là con trai nuôi của hắn, thế thì Hồng Niệm chỉ có thể là con trai nuôi của hắn. Ai dám vạch trần chuyện này cũng là bất kính với Cửu Thiên Tuế. Đó là một trong thiên hạ tứ đại ma đầu, ai lại rảnh rỗi tự chuốc lấy phiền toái như vậy.” Hải Thanh Ngôn trả lời.
“Một thái giám, giữ một cô gái bên cạnh làm gì?” Hải Thanh Thiên khó hiểu.
“Đó là một câu chuyện phức tạp.” Hải Thanh Ngôn lại không nói rõ câu chuyện này, chỉ vỗ vai Hải Thanh Thiên: “Chăm chỉ luyện võ vào. Nhị ca đệ đi tu hành, tới tám phần mười là chẳng học được gì. Sau này vẫn phải nhờ đệ bảo vệ nó.”
“Vâng!” Hải Thanh Thiên vỗ ngực.