Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch)

Chương 13: Thần Ẩn

Chương 13: Thần Ẩn


-----------
Sau tiếng ra lệnh, một luồng kim quang giáng xuống, chiếu thẳng lên người Tử Cửu Thiều, con ngươi của Tử Cửu Thiều cũng theo đó biến thành màu vàng kim. Hắn giang hai tay, sau lưng xuất hiện một pháp tượng Kim Sí Đại Bằng khổng lồ. Pháp tượng kia che phủ trời đất, nhuộm cả áng mây màu tím thành màu vàng kim. Kim Sí Đại Bằng ngửa mặt lên trời rít một tiếng chói tai, cuồng phong gầm thét, bộ trường bào màu lục đậm của Quân Cửu múa lượn theo gió, thần sắc hắn cũng nghiêm túc hơn một chút.
“Nhưng Thần Ẩn này, dẫu sao cũng là thứ thiếu phong cách.” Quân Cửu vung tay, Tình kiếm dưới đất xuất hiện trong tay hắn, hắn nói đầy ẩn ý: “Lại mượn Tình kiếm của ngươi dùng lần nữa.”
Nhưng ngay lúc Quân Cửu định vung kiếm, bầu trời bỗng nứt ra một khe hở, một luồng kiếm quang đâm vào trong khe, chém thẳng về phía pháp tượng Kim Sí Đại Bằng. Tử Cửu Thiều ngẩng đầu lên, khép hai tay lại, một luồng kim quang lan tỏa, trực tiếp ngăn cản luồng kiếm quang kia.
Nhưng nhát kiếm này không phải nhắm vào pháp tượng kia.
Sau khi nhát kiếm chém xuống, toàn bộ trận pháp bắt đầu sụp đổ, Hải Thanh Mạc cúi đầu nhìn áng mây tìm từ từ tan biến dưới chân, cảnh tượng xung quanh lại biến thành Quân Kiến sơn tiêu điều đầy lá rụng lúc trước
“Chết tiệt.” Tử Cửu Thiều hạ giọng mắng một tiếng, tiếp đó tấm kính cổ lơ trước mặt bay về trong lòng hắn, pháp tượng Kim Sí Đại Bằng sau lưng cũng ầm ầm sụp đổ.
“Được Pháp Vương trận và Thiên Môn kính tăng cường, ngươi mới có thể miễn cưỡng sử dụng Thần Ẩn, mời Bồng Lai Vũ Dực Tiên giáng trần, có lẽ đây là thời khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời ngươi.” Quân Cửu khẽ lắc đầu: “Tiếc thay.”
Tử Cửu Thiều oán hận nhìn Quân Cửu một cái, đang định nói gì đó thì khí huyết cuộn lên trước ngực, há miệng nôn ra một ngụm máu tươi.
Hải Thanh Mạc quay đầu, thấy Hồng Niệm đứng trên gốc cây khô cách đó không xa, đang thở hồng hộc. Gã vẫy tay nói: “Hồng Niệm cô nương.”
Hồng Niệm cười khổ một tiếng, điểm mũi chân hạ xuống bên cạnh bọn họ: “Thiếu chủ, không sao chứ.”
“Nói thế nào đây nhỉ?” Hải Thanh Mạc như cười như không đáp: “Chắc có thể coi là không việc gì.”
“Không tệ, tuy phá hủy trận pháp từ bên ngoài dễ hơn một chút, nhưng một kiếm đâm thủng Pháp Vương trận cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.” Quân Cửu tán thưởng nói: “Cuối cùng ngươi cũng đi qua bước đó, lên Huyền Tâm cảnh.”
Tử Cửu Thiều nghe hai chữ “Hồng Niệm”, đầu tiên sửng sốt, sau đó quan sát cẩn thận người trước mặt, hạ giọng nói: “Hồng Niệm công công?”
“Xem ra Vạn Pháp môn đứng về phe Mộc Vương điện hạ?” Hồng Niệm giơ ngang thanh kiếm trước mặt Hải Thanh Mạc.
Tử Cửu Thiều không nói gì, thần sắc trên mặt biến đổi không ngừng.
“Đi thôi, các ngươi không còn cơ hội nữa rồi.” Quân Cửu xoay Hồng Nhan kiếm, lại cắm vào mi tâm Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc đau tới nhe răng trợn mắt nhưng lại không hề kêu rên. So với cảm giác toàn thân như lửa đốt lúc trước, chút đau đớn này hoàn toàn không là gì.
“Tức là Quân Kiến sơn lại...” Tử Cửu Thiều mở miệng, còn định nói gì đó; nhưng Quân Cửu trực tiếp vung ống tay áo ngắt lời hắn: “Không cần lên giọng uy hiếp chúng ta làm gì. Bây giờ trước mặt ngươi là một người hạng chín trên Tinh Vân bảng, một nghĩa tử của ma đầu vừa bước vào Huyền Tâm cảnh, ngoài ra còn có một truyền nhân Tình kiếm. Nếu ngươi còn nói thêm câu nào nữa thì ở lại Quân Kiến sơn này đi.”
Tử Cửu Thiều siết chặt nắm tay, im lặng một hồi: “Chúng ta đi!”
Sau khi đám người bọn họ đi khỏi, Quân Cửu kéo Hải Thanh Mạc quay người lại: “Hôm nay đi một chuyến không uổng, chúng ta về nào.”
Hồng Niệm vẫn đứng yên tại chỗ, tay siết chặt trường kiếm.
Quân Cửu quay người lại, thấy ánh mắt mang theo đôi chút sát khí của Hồng Niệm. Hắn vội vàng nắm lấy cánh tay Hồng Niệm, kéo cả cô đi tới: “Đừng nóng giận, có ta ở đây, không ai có thể động tới thiếu chủ của cô. Hơn nữa ta đã tìm ra nguyên nhân khiến nội hải của hắn bị phong tỏa, mấy hôm nữa, chắc sẽ...” Nói đến đây, Quân Cửu đột nhiên dừng chân.
“Sao vậy sư huynh?”Hải Thanh Mạc quay đầu lại hỏi.
“Các ngươi về trước đi, ta còn phải gặp một người.” Quân Cửu quay người: “Người này còn phiền toái hơn Tử Cửu Thiều, Ngọc Thiên Hàn kia nhiều.”
Hồng Niệm không hề chần chừ, dẫn Hải Thanh Mạc đi thẳng tới. Nhưng mới được vài bước thì dưới chân Hải Thanh Mạc đã mềm nhũn, ngã quỵ dưới đất. Gã cười khổ nói: “Không phải ta giở trò đâu, ta không còn chút sức lực nào cả.”
“Ài.” Hồng Niệm thở dài bất đắc dĩ, cõng Hải Thanh Mạc tiếp tục đi lên núi. Đột nhiên một cơn gió mạnh thổi qua bên cạnh, cô quay sang, phát hiện Quân Cửu đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Hồng Niệm nghi hoặc nói: “Quân Cửu tiên sinh vừa nói mình phải đi gặp một người cơ mà?”
“Đúng vậy, nhưng người này rõ là kẻ tới không có ý tốt.” Quân Cửu phủi bụi đất trên người: “Vừa gặp đã cho một luồng kiếm khí, ép ta lùi cả một dặm.”
“Người tới là ai? Lợi hại đến vậy ư?” Hồng Niệm lo lắng nói.
“Không sao, một con phượng hoàng lòe loẹt mà thôi, chẳng qua trông khá lợi hại.” Quân Cửu phất ống tay áo, lại lao xuống chân núi.
“Phượng hoàng?” Ánh mắt Hồng Niệm sáng rực lên.
Bên ngoài sơn môn của Quân Kiến sơn.
Một nam nhân mặc áo vàng kim đạp chân lên một thanh trường kiếm lấp lóe hồng quang, lơ lửng trên không trung, khẽ cúi đầu, nhìn Quân Cửu vừa trở lại chỗ cũ: “Quân Cửu tiên sinh có diễn quá lố không? Ta còn chưa chém kiếm xuống mà ngươi đã lùi liền một dặm rồi?”
“Tiểu phượng hoàng, ngươi tới với khí thế quá hung dữ, nếu ta không tạm lánh mũi nhọn, chỉ e sẽ bị ngươi đả thương.” Quân Cửu khẽ thở dài một tiếng: “Dẫu sao ngươi cũng là hạng hai trên Tinh Vân bảng, còn ta chỉ là hạng chín.”
“Năm nào cũng đứng hạng chín, còn khó khăn hơn nắm được hạng hai nhiều.” Kim Phượng Hàm bất đắc dĩ nói: “Tiên sinh diễn với người khác thì thôi, sao phải diễn với ta làm gì.”
Quân Cửu mỉm cười: “Dù sao ta cũng làm chuyện đuối lý, không giả vờ yếu thế từ trước thì tiếp theo không tiện chơi xấu.”
Kim Phượng Hàm lắc đầu: “Chẳng trách minh chủ đau đầu vì tiên sinh. Trên thế gian này, nếu một người có tiên pháp rất lợi hại, người này đã là một phiền toái, nhưng nếu người này còn không biết xấu hổ nữa, thế thì là phiền toái còn phiền toái hơn cả phiền toái.”
Quân Cửu ngửa đầu nhìn lên trời: “Ta coi như ngươi đang khen ngợi ta.”
Kim Phượng Hàm thở dài: “Người trên núi là con trai của Vĩnh Vương và Thánh nữ Tích Quy, đáng lẽ hắn sẽ gia nhập Chính Khí minh chúng ta. Đây là chuyện mà minh chủ và Vĩnh Vương đã bàn bạc, còn ta là sư phụ mà bọn họ lựa chọn cho vị hoàng tôn này. Vì vậy, có thể trả hắn lại cho ta không?”
“Không được.” Quân Cửu đáp rất kiên quyết.
Đôi mắt Kim Phượng Hàm hơi nheo lại, kiếm khí trên người đột nhiên trở nên sắc bén hơn một chút: “Nếu tiên sinh không thể đưa ra một lý do thích hợp, Phượng Hàm không cách nào trở về bàn giao cho minh chủ.”
“Nếu ngươi không bàn giao được, thế thì bảo Cố Mục Lễ tới đây tán gẫu với ta đi?” Quân Cửu nở nụ cười thản nhiên, giọng điệu hòa nhã.
“Ài.” Kim Phượng Hàm đi lên trước một bước, hạ xuống trên mặt đất, tiếp đó nhẹ nhàng vung tay, thanh trường kiếm lấp lánh hồng quang đã xuất hiện trên tay hắn: “Minh chủ nợ Quân Kiến sơn các vị một cái mạng, không dám tới đây bàn điều kiện với tiên sinh. Nhưng ta thì khác, người trên núi vốn là đồ đệ của ta, trong tiên môn, chuyện đoạt đệ tử như vậy là một điều kị.”
Quân Cửu nhìn trường kiếm trong tay Kim Phượng Hàm, lắc đầu: “Ta không đánh với ngươi!”
Kim Phượng Hàm nhẹ nhàng nâng kiếm: “Vì sao?”
Quân Cửu thở dài một tiếng: “Ta thắng thì sao giờ?”
“Hả?” Sắc mặt Kim Phượng Hàm cứng đờ, tiếp đó vung trường kiếm trong tay lên: “Thế thì thử xem.”
“Không được đâu.” Quân Cửu đột nhiên đi tới bên cạnh Kim Phượng Hàm, giơ hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm của Kim Phượng Hàm, hồng quang trên trường kiếm lập tức ảm đạm đi ba phần. Hắn lắc đầu nói: “Chẳng lẽ ngươi lại đi đánh nhau vì một đệ tử chưa nhập môn? Hơn nữa ngươi còn chưa gặp hắn, nếu gặp rồi, ngươi sẽ không tới tranh giành tên đồ đệ này với tađâu.”
Trường kiếm của Kim Phượng Hàm xoay ngang, chấn văng ngón tay Quân Cửu, hắn nhìn về phía Quân Kiến sơn: “Ta vẫn nói câu đó, ta cần một câu trả lời.”
“Đã nhiều năm rồi Quân Kiến sơn ta không có một đệ tử, khó khăn lắm ta mới gặp một người vừa mắt! Ngươi là vãn bối của ta, phải nhường hắn cho ta chứ?” Quân Cửu hỏi.
Kim Phượng Hàm do dự một chút: “Nếu thân phận hắn không đặc biệt như vậy.”
Quân Cửu gật đầu: “Xét theo bối phận, ta cao hơn ngươi một lứa, ngươi nên gọi ta là sư thúc. Ta nhận hắn làm sư đệ, lẽ ra ngươi cũng phải gọi hắn là sư thúc. Nhưng ta không cho Hải Thanh Mạc chiếm lợi như vậy. Thế này đi, hai người các ngươi kết bái, không thành thầy trò được thì làm huynh đệ, như vậy liên minh giữa các ngươi và Vĩnh Vương phủ cũng được củng cố. Ngươi nói xem, thầy trò làm sao thân mật bằng huynh đệ được!”
Kim Phượng Hàm cảm thấy hết chỗ nói: “Ngươi nói năng linh tinh cái gì đấy...”
“Tóm lại, đồ đệ này là ta nhận chắc rồi.” Quân Cửu võ vai Kim Phượng Hàm: “Về nói với Cố Mục Lễ, hắn đã trở thành đệ tử thứ mười của Quân Kiến sơn ta, chuyện này không thể vãn hồi. Ba tháng sau, trong Lương Ngọc hội ở Bắc Thần, hắn sẽ đại diện cho Quân Kiến sơn tham gia. Nếu đến lúc đó biểu hiện của hắn vẫn không được như ý, thế thì hắn sẽ ở lại Chính Khí minh, không cần về nữa. Ngươi thấy sao?”
“Quân Kiến sơn định tham gia Lương Ngọc hội?” Kim Phượng Hàm kinh ngạc nói.
“Lần trước người tham gia là ta, cũng phải hai mươi năm rồi.” Quân Cửu chỉ tay lên trời: “Năm đó, ta chỉ dùng một kiếm mà chém rơi nước Thiên Hà, tạo thành cơn mưa rơi xuống, xung quanh Tiên Huyền hồ tràn ngập hương hoa đào. Các vị sư huynh đều nói vị trang chủ Đào Hoa sơn trang ở cực bắc tán thưởng kiếm thuật của ta nên đích thân tới xem.”
“Còn lần này, đệ tử thứ mười của Quân Kiến sơn sẽ tái hiện thần tích!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất