Chương 19: Nhập cảnh
Vạn Pháp môn.
Tử Cửu Thiều quỳ một chân dưới đất, giơ cao Thiên Môn kính trong tay: “Môn chủ.”
“Chỉ một đứa trẻ mà thôi, ngươi cầm theo Thiên Môn kính, còn có trận pháp sư mở Pháp Vương trận cho ngươi, sao không thể mang hắn về?” Nam nhân trung niên nhẹ nhàng vung tay, Thiên Môn kính đã được hắn cầm trong tay.
Tử Cửu Thiều cúi đầu nói: “Đệ tử duy nhất của Quân Kiến sơn hiện giờ, Quân Cửu đích thân ra tay, ta gắng gượng sử dụng Thần Ẩn, mời pháp tướng chân thân Bồng Lai Vũ Dực Tiên hạ phàm, vốn tưởng mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng nghĩa tử của Đoạn Ngôn - Hồng Niệm công công ra tay từ bên ngoài, phá trận đánh vào, cuối cùng thất bại trong gang tấc.”
“Sau lưng Vĩnh Vương điện hạ là Cửu Thiên Tuế à.” Môn chủ Vạn Pháp môn nhìn Thiên Môn kính trong tay, nói đầy ẩn ý.
“Vâng. Nhưng sau lưng Mộc Vương có ba vị tướng quân. Tuy ở Thần Đô, Cửu Thiên Tuế quyền thế ngập trời, nhưng ba vị tướng quân kia nắm giữ binh quyền.” Tử Cửu Thiều nói.
“Binh quyền?” Môn chủ Vạn Pháp môn cười lạnh một tiếng: “Sau lưng Vĩnh Vương không chỉ có Cửu Thiên Tuế, còn có người càng đáng sợ.”
“Ai mà đáng sợ hơn cả Đoạn Ngôn?” Tử Cửu Thiều khẽ nhíu mày: “Giáo hoàng đại nhân?”
“Phải. Giáo hoàng của Phi Thiên tông, Quan Bạch Phụ.” Môn chủ Vạn Pháp môn nắm chặt lấy Thiên Môn kính: “Hắn mới là người cầm cờ thật sự, còn Đoạn Ngôn chẳng qua chỉ là thanh kiếm hung ác nhất trong tay Vĩnh Vương mà thôi.”
“Vậy chúng ta...” Tử Cửu Thiều hít một hơi lạnh: “Chọn sai rồi.”
“Phải. Chọn sai rồi. Dưới trướng Phi Thiên tông có mấy trăm vạn giáo chúng, trong đó có vô số người tu hành, còn bản thân Quan Bạch Phụ là Chuẩn Thánh - là cảnh giới sắp phá tứ cảnh mà mọi người vẫn đồn đại.” Môn chủ Vạn Pháp môn khẽ thở dài: “Có điều, biết tin này đã quá muộn rồi, chúng ta không còn đường lui.”
“Bên phía Mộc Vương điện hạ nói thế nào?” Tử Cửu Thiều hạ giọng nói.
“Mộc Vương có mưu đồ của hắn, nhưng đi tới đây rồi thì mọi mưu đồ chỉ là được ăn cả ngã về không, còn chúng ta chỉ có thể tiếp tục đi theo.” Môn chủ Vạn Pháp môn trầm giọng nói. “Quân Kiến sơn, thế thì tới gặp một lần xem sao.”
“Môn chủ định đích thân ra tay?” Tử Cửu Thiều hỏi.
“Thông báo cho tất cả trận pháp sư trong môn phái, trưa hôm nay tập trung ở Thiên Khoát lâu, phát động Thiên Môn trận.” Môn chủ Vạn Pháp môn trầm giọng nói: “Đồng thời hạ lệnh, hôm nay Vạn Pháp môn đóng cửa từ chối tiếp khách, bất cứ ai cũng không được ra vào!”
“Thiên Môn trận.” Ánh mắt Tử Cửu Thiều sáng bừng lên, tiếp đó cười khổ một tiếng: “Đúng là được ăn cả ngã về không.”
๑๑۩۞۩๑๑
Thiên Khư các.
Trong một gian các đặt thiên cầu khổng lồ ở chính giữa, bốn con cự long vàng kim chiếm cứ bốn phía thiên cầu. Bốn con cự long được điêu khắc sinh động như thật, quanh người sơn vàng, chỉ có tròng mắt là một màu trắng toát; dường như chỉ cần chấm một cái lên con mắt màu trắng kia là có thể khiến cự long sống dậy.
Một người trẻ tuổi mặc áo ngủ tay cầm bình rượu, nằm trên sàn nhà, nhìn thiên cầu chậm rãi chuyển động, nói đầy ẩn ý: “Đầu xuân năm nay, chuyện rối loạn trong Nam Dạ quốc sẽ hạ tấm màn che.”
“Ngươi quan tâm tới đại cục Nam Dạ quốc từ bao giờ vậy?” Một nam nhân trung niên để râu dài đẩy cửa bước vào, đi tới bên cạnh người trẻ tuổi.
“Phụ thân đại nhân.” Nam nhân trẻ tuổi ngửa đầu uống một ngụm rượu.
“Ngày nào cũng cái vẻ mơ mơ màng màng đó, chẳng có chút dáng dấp của thiếu chủ Thiên Khư các gì cả.” Nam nhân râu dài lắc đầu nói: “Lúc trước bảo con xem sách về tinh tượng, đọc đến đâu rồi?”
“Đọc xong hết rồi. Học vấn về tinh tượng còn đơn giản hơn nhiều so với tu luyện kiếm thuật. Sau khi xem xong con đã tính thử cho mình.” Thiếu chủ Thiên Khư các buông bình rượu xuống, nghiêm túc nhìn thiên cầu.
“Có nhìn ra điều gì không?” Nam nhân râu dài mỉm cười hỏi.
“Mùa xuân năm nay, Nam Dạ ổn định, còn con, sẽ gặp một kiếp.” Thiếu chủ Thiên Khư các đứng dậy vuốt ve con kim long gần mình nhất: “Phụ thân nói xem, một gã công tử phú quý không tranh với đời như con, không ra cửa lớn không vòng cửa trong, sao lại gặp một kiếp cơ chứ?”
“Kiếp gì?” Nam nhân râu dài vẫn mỉm cười điềm nhiên.
Thiếu chủ Thiên Khư các đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Thế kiếm đang lên, chuyển xuống ~~”
“Ồ?” Nam nhân kia vuốt ve chòm râu.
Thiếu chủ Thiên Khư các tiếp tục nói: “Gặp hoa đào. Cái quái gì thế này. Là đào hoa kiếp!”
“Không tệ không tệ.” Nam nhân râu dài cười phá lên nói.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên Quân Kiến sơn.
Hải Thanh Mạc nhắm mắt đứng bên vách núi Cửu Long, gã cứ nhắm mắt như vậy không hề nhúc nhích, đã duy trì tư thế này suốt thời gian một nén nhang.
Hồng Niệm và Quân Cửu đứng bên cạnh gã, một người sắc mặt nghiêm nghị, một người vẻ mặt tươi cười.
“Lúc ở Lan Lăng thành, ta từng nghe đại ca ngâm một đoạn thơ.” Hải Thanh Mạc đột nhiên mở mắt, thở ra một luồng trọc khí: "Cầm kiếm tửu kỳ long hạc hổ!"
Trong Lan Lăng thành, nam nhân mặc đồ nho sĩ tay cầm quyển sách đứng trong sân, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bắc, cười nói: "Tiêu diêu lạc thác vĩnh vô ưu."
Trên Cửu Long nhai, Hải Thanh Mạc đứng dậy, vung tay lên, một ánh đỏ lan tỏa, Hồng Nhan kiếm theo đó bay ra.
Lướt qua Đăng Tiên các, pháp tượng lão đạo mặt mày hiền từ như ngẩng đầu lên một chút.
Lướt qua Kiếm các sau núi, bốn chữ “Quân Khả Kiến Kiếm” trên tấm biển lóe lên một luồng sáng vàng kim.
Lướt qua dòng suối nhỏ dưới chân núi, thôn nữ cầm thùng đồ về thôn bỗng dừng chân, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Sau đó mang theo hoa rơi khắp núi, về tới Cửu Long nhai, cắm trước mặt Hải Thanh Mạc.
Hải Thanh Mạc nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nói: ”Đây là cảm giác của người trên núi mà mọi người vẫn nói à?”
“Chúc mừng sư đệ, mới đó thôi đã lên tới cảnh giới Tiêu Dao rồi.” Quân Cửu cười nói: “Trong các thế hệ đệ tử Quân Kiến sơn chúng ta, chắc đệ là người nhanh thứ hai.”
“Người nhanh nhất là ai?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói.
“Đương nhiên là ta.” Quân Cửu chỉ xuống chân núi: “Ngày đó ta gia nhập sư môn, đi từ dưới chân núi lên Đăng Tiên các là vào cảnh giới Tiêu Dao.’
“Quân Cửu tiên sinh cũng dùng Nộ Thần đan?” Hồng Niệm hỏi.
Quân Cửu vung ta lên: “Ai thèm ăn cái thứ đó. Ta chỉ cảm thấy đi từ chân núi lên trên núi là trở thành người trên núi mà mọi người vẫn đồn đại, như vậy rất hợp với tình hình. Vì thế ta vào Tiêu Dao.”
Hải Thanh Mạc giơ ngón tay cái lên: “Cửu sư huynh nói khoác giỏi thật.”
“Khà khà.” Quân Cửu ngẩng đầu nhìn lên trời: “Tập trung tu luyện đi, tới Lương Ngọc hội phải giành vinh quang cho sư môn đấy.”
Hồng Niệm lo lắng nói: “Nhưng đám người Mộc vương phủ sẽ không chịu bỏ qua. Đứa con của hoàng tử Nam Dạ và Thánh nữ Bắc Thần, đây là quân cờ duy nhất giúp hắn lật bàn trong chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế. Nếu tới Lương Ngọc hội, chỉ e sẽ gặp nguy hiểm.”
“Ta nghĩ bọn họ không chờ nổi nữa.” Quân Cửu mỉm cười: “Nhưng cũng không sao.”
“Cái gì không sao?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc hỏi.
“Cứ yên tâm đi đi, tới lúc nào không chịu nổi nữa thì hô to lên trời một tiếng.” Quân Cửu cất cao giọng nói.
“Hô to tiếng gì?” Hải Thanh Mạc nghi hoặc.
“Đệ cứ hô to là, cửu sư huynh, cứu mạng với.” Quân Cửu vỗ đầu Hải Thanh Mạc: “Sau đó ta sẽ tới.”
Hải Thanh Mạc vuốt lên mặt: “Không có ám hiệu nào khí phách hơn à?”
“Cũng đúng. Thế thì đệ hô: muộn tức giá thừa thiên tuế hạc, nhàn lai cao ngọa cửu trọng vân.” Quân Cửu chỉ lên trời: “Sau đó ta sẽ cưỡi tiên hạc, hạ xuống từ chín tầng mây, cứu đệ trong lúc nước sôi lửa bỏng.”
Hải Thanh Mạc bật cười nói: “Cửu sư huynh lại khoác lác rồi, Quân Kiến sơn chúng ta lấy đâu ra tiên hạc.”
“Đúng vậy, Quân Kiến sơn chúng ta rất nghèo.” Quân Cửu bước tới một bước, sau đó nhảy xuống.
Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm quay sang nhìn nhau: “Sao tự nhiên cửu sư huynh lại nhảy xuống vực?”
Tiếp đó, chỉ nghe một tiếng hạc kêu vang lên, hai người quay đầu lại, chỉ thấy một con tiên hạc màu vàng cõng Quân Cửu trên lưng bay thẳng lên. Quân Cửu ngồi trên tiên hạc, thần sắc thản nhiên, mỉm cười điềm đạm nói: “Hôm nay vào Tiêu Dao, đã là người trên núi. Ta là cửu sư huynh của Quân Kiến sơn, cũng là người quản lý Quân Kiến sơn hiện tại, tặng đệ một câu: bất luận sau này đệ làm gì trên núi, cũng không được quên chuyện dưới núi.”
Hải Thanh Mạc tiếp tục cúi đầu hành lễ: “Cửu sư huynh, xin nghe theo chỉ dạy.”
“Tiêu Dao trên trời, không được quên việc nhân gian.” Quân Cửu vung tay, tiên hạc chở hắn xuống núi.
Hải Thanh Mạc vừa nhìn vừa nhẹ nhàng lắc đầu: “Cửu sư huynh đúng là cao thâm khó lường, thâm sâu khó hiểu, đúng là quá mê người.”
Hồng Niệm đành gật đầu nói: “Đúng là có phong thái tiên nhân.”
Dưới Quân Kiến sơn, Quân Cửu lấy từ trong tay áo ra một con cá khô, ném cho hạc vàng, cười nói: “Không tệ, không tệ, hôm nay phối hợp không tệ, rất nể mặt. Lần sau có gọi nhớ tới nhé.”
Hạc vàng nuốt cá khô, nhìn Quân Cửu với vẻ khinh thường, sau đó vỗ cánh bay đi.