Loạn Thế Chi Hoa, Thủ Hộ Chi Kiếm (Dịch)

Chương 32: Thanh Tiêu

Chương 32: Thanh Tiêu



Nam nhân mặc đạo bào bên cạnh không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc: “Tu vi của vị cô nương này thật đáng sợ.”
Hồng Niệm không buồn để ý, bước qua bên cạnh hắn, nhìn ba người ngã dưới đất, tấm áo đỏ phất phơ theo làn gió: “Bây giờ chạy vẫn còn kịp.”
Ba người cảm nhận được áp lực khủng khiếp trên người Hồng Niệm cùng với sát khí vượt xa độ tuổi của họ, chỉ có thiếu niên cầm trường đao còn dám mở miệng: “Ngươi muốn làm gì? Còn dám giết chúng ta chắc? Ngươi mà dám động tới ba người chúng ta, Thính Tuyết môn sẽ đuổi giết ngươi tới chân trời góc biển.”
“Người anh em, đừng nói nữa.” Nam nhân mặc đạo bào nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngươi nhìn thanh kiếm bay bên cạnh cô ấy đi, thân kiếm thanh tú, hào quang uốn lượn, ngươi có thấy quen quen không?”
Thiếu niên dùng trường đao sửng sốt: “Ngươi có ý gì?”
Nam nhân mặc đạo bào bất đắc dĩ nói: “Đây là thanh kiếm hạng chín trên Kiếm Phổ, Hà Ảnh kiếm.”
“Hà Ảnh kiếm.” Thiếu niên cầm trường đao cả kinh: “Đó chẳng phải thanh kiếm thuộc về nghĩa tử thứ sáu của Cửu Thiên Tuế Nam Dạ quốc Đoạn Ngôn à? Ngươi là công công chưởng ấn thái giám Thần Cung, Hồng Niệm công công!”
“Này, sao ngươi lại nói cái tên này ra.” Nam nhân mặc đạo bào cả kinh, lùi lại mấy bước: “Nói xong rồi thì làm gì còn mạng nữa? Đừng làm liên lụy tới ta.”
“Chạy mau!” Thiếu niên dùng trường đao vội vàng thu hồi binh khí, cùng hai đồng bọn thi triển thân pháp nhanh nhất của mình, lập tức trốn khỏi con đường. Hồng Niệm cười lạnh nhìn theo bọn họ, nhưng không định truy kích, chỉ quay đầu lại nhìn nam nhân mặc đạo bào một cái.
Nam nhân mặc đạo bào cười ngại ngùng: “Ngươi không giết ta đấy chứ?”
Hải Thanh Mạc vội vàng đi tới hòa giải: “Không đâu không đâu, chúng ta là người tốt.”
Nam nhân mặc đạo bào nhìn viên linh châu trong tay: “Thế có phải tới cướp viên linh châu của ta không?”
Hải Thanh Mạc tặc lưỡi một cái, vẻ mặt bất mãn: “Đã bảo chúng ta là người tốt cơ mà.”
Nam nhân mặc đạo bào nhặt hạt châu lên: “Thế thì tốt. Chuyện vừa rồi, xin cám ơn các ngươi.”
Hồng Niệm nhìn thanh kiếm gỗ đào mà nam nhân kia dắt sau lưng, lạnh lùng nói: “Thật ra thiếu chủ không cần ra tay, vị đạo trưởng này còn chưa xuất kiếm, chưa dùng toàn lực. Ba tên tiểu đệ tử của Thính Tuyết môn không phải đối thủ của hắn.”
Hải Thanh Mạc từ từ bước tới sau lưng nam nhân mặc đạo bào, ngắm thanh kiếm gỗ đào vô cùng tinh xảo: “À? Hóa ra ta làm chuyện thừa thãi rồi?”
“Đâu có đâu có.” Nam nhân mặc đạo bào lắc đầu nói: “Thanh kiếm này chỉ để làm màu thôi, ta không biết dùng kiếm, ta là phù sư thuần túy!”
Hải Thanh Mạc sửng sốt: “Phù sư! Hồng Niệm cô nương, Cô chưa nói có người tu hành như vậy.”
“Không không không không, ta không phải người tu hành.” Nam nhân mặc đạo bào phất ống tay áo: “Chắc ngươi cũng nhìn ra rồi, ta là người tu đạo!”
Hải Thanh Mạc nghi hoặc nói: “Người tu hành và người tu đạo, không giống nhau à?”
“Không giống.” Hồng Niệm lắc đầu nói: “Tất cả các đại phái trên thế giới này đều là môn phái tu hành, tuy pháp môn tu luyện rất giống nhau nhưng vẫn có điểm khác biệt; người tu đạo có nhiều cấm kỵ hơn một chút. Trước kia còn có một số đạo phủ đạt tới địa vị ngang với tiên môn, nhưng mấy trăm năm nay đạo phủ đã suy thoái, chỉ còn lại một số tán tu và sơn phủ nho nhỏ.”
Nam nhân mặc đạo bào gật đầu nói: “Cô nương nói không dễ nghe nhưng cũng là sự thật. Đúng là ta tới từ một tiểu đạo phủ không ai biết tên, không biết kiếm thuật, không biết thuấn thân, không hiểu trận pháp, không thạo ảo thuật, chỉ biết vẽ mấy tấm bùa vàng, bắt mấy tên yêu ma.”
“Người tu hành hoặc nhiều hoặc ít đều nắm giữ đôi chút về thuật bùa chú, nhưng thuật bùa chú có nhiều hạn chế, uy lực có hạn, cho nên không có ai chuyên tu bùa chú.” Hồng Niệm suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: “Nói vậy cũng không đúng lắm, những người dưới núi, đạo sĩ bình thường đều là phù sư đơn thuần, vì rất nhiều người trong số họ thân thể không có niệm lực, chỉ có thể dùng bùa chú mang theo uy lực để tiến hành công kích.”
Nam nhân mặc đạo bào gật đầu: “Nói không sai. Tính kỹ ra, ta chính là người dưới núi mà cô nương vừa nói!”
Hải Thanh Mạc cả kinh: “Tiểu đạo trưởng, ngươi lợi hại như vậy, sao lại là người dưới núi được?”
Nam nhân mặc đạo bào cười nói: “Trên núi dưới núi, có quan trọng đến vậy không?’
Hồng Niệm nhíu mày: “Không thể nào. Không có niệm lực thì không thể sử dụng Phong Ma pháp trận, Phong Ma pháp trận vừa rồi cần có niệm lực truyền vào.”
Nam nhân mặc đạo bào nhún vai: “Đó là bí mật của ta. Được rồi, gặp mặt nhau cũng coi như duyên phận, nếu hai vị không chê, trong tiểu trấn phía sau có mấy quán rượu không tệ, ta mời các vị ăn bữa cơm nhé?”
Hồng Niệm chỉ cảm thấy đạo sĩ trước mặt rất kỳ quái, vô thức định cự tuyệt, nhưng Hải Thanh Mạc lại bước tới: “Được thôi!’
“Vậy thì đi nào.” Nam nhân mặc đạo bào nhặt lưỡi đao bừng bừng hắc viêm dưới đất lên, gỡ một cái túi nhỏ bên hông xuống, vung nhẹ lên, không ngờ lại hút cả lưỡi đao mang lửa đen lẫn viên linh châu vào.
Hải Thanh Mạc sửng sốt, nhìn sang phía Hồng Niệm, Hồng Niệm khẽ cúi đầu: “Túi Đại Hữu Càn Khôn.”
“Không đúng không đúng, cái của ta không bỏ được nhiều lắm đâu, là túi Tiểu Hữu Càn Khôn.” nam nhân mặc đạo bào dắt cái túi vào eo: “Đi thôi.”
Tiếp đó nam nhân mặc đạo bào dẫn bọn họ đi theo con đường phía sau, lúc này hai người Hải Thanh Mạc mới phát hiện đám tiểu thương vừa trốn vào nhà đã trở lại mở cửa tiệm bắt đầu làm ăn. Bọn họ thấy nam nhân mặc đạo bào đi tới, ai cũng mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Hải Thanh Mạc ngạc nhiên: “Đạo trưởng, người trong trấn có vẻ hoan nghênh ngươi nhỉ, ngươi ở đây nhiều năm rồi à?”
Nam nhân mặc đạo bào xua tay nói: “Không phải. Ta mới đến đây mấy hôm thôi, chẳng qua giúp bọn họ tóm được mấy con yêu quái cho nên bọn họ rất tôn kính ta, vừa rồi ta nói với họ mình phải bắt một con đại yêu quái, bảo bọn họ tốn trước. Không biết có ai nấp đâu đó xem không, nếu thấy chắc sẽ càng tôn kính ta hơn. Ha ha.” Nam nhân mặc đạo bào dẫn bọn họ tới một quán rượu trông khá xa hoa, tiểu nhị trong quán đang định chào đón thì nam nhân mập mạp trông như chủ quán đã đi tới trước.
“Tiểu thần tiên, ngài tới rồi! Vẫn như trước?” Chủ quán ân cần nói.
“Hôm nay phải chiêu đãi hai vị bằng hữu, cho thêm vài món ăn, thêm mấy bình rượu nữa. Yên tâm, ăn xong bữa này ta phải đi rồi, sau này không tới ăn quịt nữa đâu.” Nam nhân mặc đạo bào nói.
Gương mặt chủ quán lại có vẻ mất mát: “Tiểu thần tiên, hôm nay ngài phải đi rồi à?”
“Đúng vậy. Lấy được thứ mình muốn rồi, nên tới chỗ tiếp theo. Yên tâm đi, trước khi lên đường ta sẽ đưa ngươi ba tấm thần phù, một tấm dán ngoài cửa quán rượu của ngươi, bảo vệ ngươi vạn quỷ bất xâm, buôn bán hưng thịnh; một tấm để lại cho con gái ngươi, bảo vệ con bé cả đời không sinh bệnh tật, không gặp tai họa, bình an vui vẻ; còn một tấm ngươi đem theo bên người, lúc nguy cấp thì đốt nó lên, tự có ảo diệu hiển hiện, cứu ngươi trong lúc nguy nan.” Nam nhân mặc đạo bào nói xong lấy từ trong lòng ra một túi gấm, đưa cho chủ quán: “Đã nhớ chưa?”
“Nhớ kỹ rồi nhớ kỹ rồi.” Chủ quán gật đầu lia lịa.
Nam nhân mặc đạo bào khẽ mỉm cười, hất nhẹ tay áo, dẫn hai người Hải Thanh Mạc tới ngồi vào cái bàn trong góc.
Hải Thanh Mạc ở bên cạnh thấy vậy không khỏi gật đầu: “Đạo trưởng, tư thái thần sắc và những lời ngươi vừa nói quả có phong độ thần tiên, nói ngươi là người dưới núi, ta cũng không tin.”
Nam nhân mặc đạo bào cười nói: “Những môn phái tu hành cách quá xa nhân gian, cho nên bọn họ cảm thấy ta đây mới giống thần tiên thật. Chẳng qua chỉ biết vẽ mấy tấm bùa linh tinh thôi, không đáng nhắc tới.”
“Còn một vấn đề nữa.” Hồng Niệm ngồi xuống bên cạnh Hải Thanh Mạc, thần sắc nghiêm túc: “Ngươi giết Hồng Y Sư Hoàng là để lấy viên linh châu kia.”
“Đương nhiên rồi, đây là mục đích của ta lần này.” Nam nhân mặc đạo bào gật đầu nói.
“Ngươi tự nói ngươi không có niệm lực, một người không có niệm lực thì không cần linh châu. Nó không có tác dụng gì với ngươi.” Hồng Niệm nói ra nghi vấn trong lòng.
“Không hổ là công công chưởng ấn thái giám Thần Cung.” Nam nhân mặc đạo bào vỗ nhẹ lên túi Càn Khôn bên hông: “Ta muốn linh châu không phải cho mình dùng, mà là ta muốn tới một nơi, điều kiện để vào đó là phải có linh châu yêu thú cấp bậc này. Ta đã tìm nhiều ngày, gần đây mới phát hiện tung tích Hồng Y Sư Hoàng nên đã ở lại nơi này một thời gian.”
“Đi đâu mà cần có linh châu quý giá như vậy để trao đổi?” Hồng Niệm hỏi.
“Tiên Huyền hồ, Chính Khí minh.” Nam nhân mặc đạo bào khẽ ngẩng đầu. “Ta muốn tham gia Lương Ngọc hội.”
Hải Thanh Mạc và Hồng Niệm nhìn nhau, ánh mắt Hải Thanh Mạc đã lóe lên vẻ hưng phấn: “Đạo trưởng, ngươi tên là gì?”
Nam nhân mặc đạo bào mỉm cười: “Ta tên Sở Thanh Tiêu.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất