Chương 30: Trưởng thành
Người quản lý kho hàng thành thật đưa qua sổ sách, vốn không trông cậy vào Triệu Trường Hà đọc hiểu, còn định giải thích một hai, kết quả Triệu Trường Hà thật đúng là hiểu.
"Chết tiệt, ta còn thắc mắc sao kho hàng lại ít như vậy! Khá lắm ngươi, một hơi cầm mấy trăm lượng bạc, kéo ba xe gạo, mấy con gà rừng cũng không biết xấu hổ mà lấy, đó là Lạc Thất nhà ta săn được a!" Triệu Trường Hà run rẩy cầm sổ sách, tức giận nói: "Họ Phương được lắm, khẩu vị cũng không nhỏ, hắn cũng không biết xấu hổ nói là tìm bảo vật sao? Hắn thử tìm một cái gửi về tổng đàn xem!"
Nói thật, thịt kia là do mọi người săn bắn, biết bao nhiêu tiểu đội đi săn a, sao lại biến thành Lạc Thất nhà ngươi săn được...? Người quản lý kho hàng không dám lên tiếng.
"Hắn là đà chủ, sơn trại chúng ta đều là thuộc hạ của hắn, hắn muốn lấy, chúng ta cũng không có biện pháp." Một tên cướp bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Lão đại, bây giờ phải làm sao đây?" Gần đây săn thú đã rất khó khăn, mùa xuân còn cần một khoảng thời gian nữa mới tới. Chúng ta có phải hay không..."
Nói xong, hắn làm thủ thế cắt cổ: "Lúc trước Lạc Đầu cướp Trương gia Trang, kết quả bị Nhạc Hồng Linh quấy nhiễu, làm cho cái gì cũng không cướp được... Chúng ta làm lại một lần nữa chứ?"
Tên cướp này chính là tên lúc trước đến báo tin Nhạc Hồng Linh đi ngang qua, đại danh Vương Đại Sơn, ngoài ý muốn cùng tên của Triệu Trường Hà có chút cảm giác vế đối (*), Triệu Trường Hà lần đầu tiên nhận ra thì ra tên mình quê mùa như vậy.
(Đại Sơn: Núi cao >< Trường Hà: Sông dài)
Vương Đại Sơn này căn bản là một tên lưu manh ở phụ cận đến nương tựa vào sơn trại này, cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng trong sơn trại vốn dĩ cũng chẳng có thứ gì tốt. Triệu Trường Hà nể tình báo của hắn, liền cất nhắc hắn làm phó trại chủ.
Nhìn bộ dáng Vương Đại Sơn nóng lòng muốn thử, Triệu Trường Hà có chút đau đầu.
Những tên cướp này quả thật không có đầu óc gì...
"Đại Hạ có rung chuyển đến đâu cũng chưa chết a! Trương gia Trang vừa mới thoát khỏi chỗ chết một lần, sẽ không sợ ngươi lại đến? Hiển nhiên đã báo quan rồi, hiện tại xác suất lớn là có quan binh đang theo dõi. Nếu như chủ quan bên này là người có thực lực, nói không chừng quan binh đều đã chuẩn bị tổ chức tiêu diệt ổ thổ phỉ này a... Lúc này lại còn muốn đi một lần nữa? Vương Đại Sơn, ngươi là huyền quan mấy tầng rồi?"
Vương Đại Sơn: "..."
Triệu Trường Hà rất đau đầu. Còn tưởng rằng cả đám các ngươi đều là Lạc Thất, huyền quan bốn năm tầng đang giả trư ăn thịt hổ sao? Mỗi người đến bây giờ ngay cả trảm xoay người còn luyện chưa tốt, dựa vào đâu mà mấy người các ngươi đã muốn đi cướp tiếp rồi, đi chết sao...
Vốn Phương đà chủ vào trong thành, hẳn là phụ trách giải quyết vấn đề nghi kị với quan binh, ít nhất có cái gì gió thổi cỏ lay có thể báo tin trước, đáng tiếc vị đà chủ này không cho mình cản chân đã là không tệ rồi, hiển nhiên là không trông cậy được gì.
Cũng may loại tiểu thành hoang vắng này, cho dù có quan binh cũng là không nhiều, ước chừng cũng chỉ có một ít thành vệ cộng thêm nha dịch lưu lại, khả năng Phong Tuyết Băng Thiên tiến sơn tiêu diệt phỉ loại chuyện này vẫn là tương đối nhỏ. Cho dù thật sự tới cũng không sợ, nhưng mà một mình mình đi ra ngoài lăn lộn thì cũng rất dễ bị lật xe.
Triệu Trường Hà trầm tư thật lâu, rốt cục nói: "Mấy thứ này trong trại đều không đủ để mọi người ăn một ngày, nghĩ biện pháp gì cũng không giải quyết được vấn đề trước mắt, cầu tổng đàn điều tiền vùng lương thực cũng không điều nhanh như vậy, một chút phong thanh cũng không nói, Phương đà chủ hiển nhiên là đang cố ý gây chuyện, cho chúng ta cái nan đề, thật là mẹ nó cấp thấp."
Vương Đại Sơn kỳ lạ nói: "Đà chủ sao dám, lão đại ngài chính là cùng thánh nữ..."
"A..." Triệu Trường Hà cười cười, cái gọi là hậu trường, trên mặt có, kỳ thật trong lòng suy nghĩ kĩ một chút liền sẽ biết không có...
Bao nhiêu người trước mặt nghe thấy Chu Tước nói không thể có tư tưởng chuyện nam nữ, Lạc Thất thật sự muốn làm tốt cái gọi là thánh nữ, sợ là ngay cả tình bạn cũng không dám biểu đạt, biểu hiện quá mức chiếu ứng, khó tránh khỏi bị cho là tình cũ khó quên, Triệu Trường Hà hắn đều có thể bị Tứ Tượng giáo giết chết rồi nói sau. Ma giáo chung quy vẫn là ma giáo, không ai nhiều lời đạo lý với ngươi a.
Đương nhiên Phương Bất Bình cũng đủ ngu xuẩn, Lạc Thất trên mặt không thể chăm sóc, sau này mang giày nhỏ đập ngươi còn không phải đơn giản sao? Thật không biết nghĩ như thế nào, bị đố kỵ mờ mắt rồi sao?
“Hắn nghĩ như thế nào, cũng không quan trọng.” Triệu Trường Hà chậm rãi nói: “Lão tử chỉ tin dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Mấy người theo ta vào thành, sau khi lấy được tiền liền mua đồ trong thành.”
Vương Đại Sơn ngơ ngác: “Vào… vào thành? Tiền ở đâu?”
“Trong nơi đóng quân của Phương Đà chủ, không phải là rất nhiều tiền sao?” Triệu Trường Hà sải bước xuống núi: “Từ trong tay lão tử móc đồ, liền muốn đòi hắn nôn ra! Đi thôi.”
Vương Đại Sơn: “???”
……
Muốn vào thành, trước hết phải đối mặt với vấn đề lệnh truy nã.
Hiện tại Triệu Trường Hà vẫn chưa học qua khinh công, bộ pháp Huyết Sát Công dùng để hỗ trợ xê dịch, tấn công là chính hoặc tạo ra lực bộc phát để chạy trốn, nhiều nhất có thể khiến ngươi nhảy cao hơn một chút, muốn nhảy qua tường thành vẫn rất khó khăn.
Lăn lộn trong thế giới võ hiệp huyền huyễn mà lại không có khinh công, mất đi sự tiêu sái cơ bản nhất, quả thực có chút đau lòng, nhưng không có cách nào khác, bởi vì bản thân Tôn Giáo tập khinh công cũng như trâu rừng leo cây, thảm không muốn nhìn, chung quy cũng chỉ là một hán tử luyện ngoại công.
Bất quá mấy ngày nay tu luyện nội công của Hạ Long Uyên đã có hiệu quả, chân chính nội ngoại kiêm tu, có nội lực tự nhiên có thể dùng chút công phu khinh công, đến lúc đó tìm một bộ công pháp để luyện tập.
Trong lòng thấp thỏm đến cửa thành, từ xa đã nhìn thấy lệnh truy nã, Triệu Trường Hà liền nở nụ cười.
Đường Thủ Tọa công phu họa đạo thật sự lợi hại, vẽ diện mạo của hắn rất giống, quả thực như một bức ảnh, ngay cả vết máu trên mặt lúc trước chưa lành sẹo cũng được vẽ ra, cùng vết sẹo hiện tại rất khớp.
Nhưng vấn đề là khi đó Triệu Trường Hà là sinh viên đại học, ngày ngày cạo râu, hiện tại đã có râu quai nón. Khi đó tóc ngắn, hiện tại đã dài, lộn xộn. Khi đó có khí chất trí thức như sinh viên đại học, hiện tại khí chất đạo tặc đậm đà, hùng hồn, lời nói tục tĩu không rời miệng, toàn bộ khí chất đều thay đổi.
Triệu Trường Hà bỗng nhiên nghĩ, hiện tại đứng trước mặt các bạn học cũ, mọi người phỏng chừng cũng không dám nhận là người quen. Cũng khó trách ngày đó khi Nhạc Hồng Linh nhìn thấy hắn, lại có vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm như vậy.
Tóm lại, bộ dạng này, cho dù nghênh ngang vào thành, phỏng chừng thủ vệ cũng chưa chắc nhận ra… Huống chi nơi này nào có thủ vệ tận tâm, nghiêm túc điều tra, cả đám lười biếng, thừa dịp hôm nay không có tuyết, nằm phơi nắng, có người vào thành liền ngăn lại thu phí, bộ dạng đó là ngay cả mặt người cũng không thèm nhìn kỹ.
Nói như vậy, kỳ thực hiện tại cái gọi là lệnh truy nã đối với hắn đã rất hạn chế, không lớn như trong tưởng tượng.
Tâm tình Triệu Trường Hà bỗng nhiên tốt lên, sải bước tiến vào thành.
Thủ vệ quả nhiên không ai đem lệnh truy nã so sánh với hắn, lười biếng ngăn lại, duỗi tay ra, ngay cả nói cũng lười nói.
Triệu Trường Hà lấy ra ít tiền đặt vào tay hắn, thủ vệ liền phất phất tay, đoàn người cứ thế không xảy ra chuyện gì liền vào thành.
“Quan binh chỉ có vậy sao? Tội phạm bị truy nã đứng trước mặt cũng lười liếc mắt một cái.” Vương Đại Sơn thấp giọng cười nhạo: “Triều đình này, quả thật cũng không ra gì.”
Triệu Trường Hà liếc xéo hắn một cái, không bình luận.
Tuy rằng không muốn nhận hoàng đế làm cha, nhưng biết chắc nếu muốn nhận, chỉ sợ thật sự có thể làm hoàng tử, vì thế cũng bất tri bất giác có chút thay đổi tâm tính, giống như giang sơn này bỗng nhiên có chút liên quan đến mình.
Nếu là thịnh thế, cái ghế hoàng tử giả này làm phỏng chừng còn rất sảng khoái… Haizz. Đáng tiếc thế đạo này, xác suất lớn là làm con rối cho người khác, vẫn nên quên đi.
Hắn sải bước đi về phía vị trí phân đà của Phương Bất Bình, đó là một tòa biệt thự chiếm diện tích mấy mẫu, rường cột chạm trổ không có chút nào đơn giản, hơn mười tên Huyết Thần giáo đồ ở trong đó, thậm chí còn có một đống tỳ nữ cùng người giúp việc.
Núi cao hoàng đế xa, làm một phân đà chủ, đương nhiên lấy hưởng lạc làm trọng, ai lại nhẫn nại sống trong sơn trại băng thiên tuyết địa kia chứ… Triệu Trường Hà ở sơn trại hơn một tháng, ngoại trừ ngày đầu tiên gặp Phương Bất Bình liền cũng chưa từng gặp lại nữa, bởi vậy có thể biết vì sao nhiệm vụ tìm bảo vật Bắc Mang lại không có hiệu quả gì, vô năng như vậy.
Triệu Trường Hà đi tới cửa, hai gã giáo chúng đang đứng thủ vệ ở đó, nhìn thấy Triệu Trường Hà, ánh mắt đều căng lên: "Triệu... A, Triệu trại chủ đến đây có việc gì vậy? Không đúng, ngươi sao dám vào thành...?"
"Chậc, quả nhiên là huynh đệ trong thành, nói chuyện cũng văn vẻ hẳn lên, khác hẳn với sơn nhân chúng ta."
"...... Trong giáo tốt xấu gì cũng phải đọc qua chút kinh sử."
"Người có văn hóa a, bội phục." Triệu Trường Hà cười tủm tỉm nói: "Xem ra ta cũng phải xin Phương đà chủ vài quyển sách đọc xem... Ừm, đến đây chủ yếu là thăm Phương đà chủ một chút, xem thương thế của lão nhân gia hắn thế nào rồi."
Giáo chúng nghĩ không ra lý do ngăn trở Triệu Trường Hà. Dù thấy Triệu Trường Hà tư lịch nông cạn, hiện tại cũng là chính thức giáo chúng, nên chỉ có thể dẫn hắn vào: "Phương đà chủ bị thương rất nặng, đang tĩnh dưỡng, chắc chắn sẽ rất vui khi thấy trại chủ đến thăm."
Triệu Trường Hà bất động thanh sắc hỏi: "Đã xem qua đại phu chưa?"
"Tự nhiên là đã xem qua, trong giáo cũng có thánh thủ."
"Phương đà chủ hẳn là sẽ nhanh khỏi chứ? Thế đạo này sắp loạn rồi, không có thực lực của đà chủ tọa trấn, mọi người không yên tâm a..."
"Hiện tại còn chưa dễ xuống giường, đại phu nói không có hai ba tháng rất khó hồi phục, ba tháng có thể khôi phục một nửa thực lực ban đầu đã là rất tốt rồi... ít nhất đến lập xuân sẽ khá hơn một chút."
"Ách, tinh nhuệ trong giáo rút lui, nếu đà chủ bị thương nặng như vậy, thủ vệ phân đà có đủ dùng không? Có cần huynh đệ điều người tới giúp một chút không?"
"Tuy nói không có cao thủ gì, nhưng huyền quan nhất nhị trọng ở đây vẫn còn không ít, loại tiểu thành hoang vắng này muốn có cao thủ gì a, hiện tại cũng coi như đủ dùng rồi."
Triệu Trường Hà cười cười, từ từ đi theo vào phòng, hắn cảm thấy lòng dạ mình quả thật đã sâu sắc hơn một chút.
Hắn đến tìm Phương Bất Bình, nhưng chưa chắc là trực tiếp đến đánh nhau, hiểu rõ tình hình trước mắt là quan trọng hơn, vô luận là thương thế của Phương Bất Bình hay thực lực phân đà trong thành, đều phải nắm rõ trong lòng trước, mới có thể an bài phương án giải quyết.
Nhưng đám người Vương Đại Sơn toàn bộ đều chỉ cho rằng đây là tính tình bướng bỉnh của trại chủ, tựa như lúc trước đánh chết Trương Toàn vậy.
Bốc đồng nóng nảy, đôi khi là một thiết lập nhân vật rất dễ dùng.
Cùng phòng với một tiểu yêu nữ chưa bao giờ nói thật... Có lẽ mình thực sự đã trưởng thành hơn rồi.