Chương 34: Nhân thể bí tàng
Bóng đêm thâm hàn.
Triệu Trường Hà ngâm thuốc xong, đứng ở phía sau phòng, ngẩng đầu nhìn trời. Đêm nay không trăng, những đám mây ngày càng dày, đã có những bông tuyết rất nhỏ bắt đầu rơi xuống, xem ra đêm khuya sẽ tuyết rơi dày.
Hắn phát hiện mình tới thế giới này chưa đến hai tháng, lại đã càng ngày càng quen với nhà gỗ không lò sưởi, quen với việc nhìn sắc trời phán đoán thời gian và thời tiết, quen luyện võ, quen với cách dùng từ thời xưa và cả các quy tắc của ma giáo. Cũng đã quen với sự xuất hiện bất chợt không biết từ đâu tới của "thông báo toàn server" trên trời a.
Hình ảnh hiện thế xuất hiện trong đầu ngày càng ít, Triệu Trường Hà chính mình cũng rất khó phân biệt rõ ràng, hiện tại cố gắng tu hành, rốt cuộc là vì trở về hay là vì trở nên nổi bật ở cái loạn thế này.
Tóm lại, hiện tại trong đầu hắn luôn luẩn quẩn chuyện tu hành, cùng với hình ảnh của Lạc Thất… thỉnh thoảng còn có hình ảnh của Nhạc Hồng Linh chợt lóe lên.
Nếu không phải bởi vì lần đầu tiên nhìn thấy giang hồ này là Nhạc Hồng Linh hành hiệp trượng nghĩa… Triệu Trường Hà rất hoài nghi mình hiện tại có phải là đạo tặc hoành hành ngang ngược hay không, nhưng bởi vì nhìn thấy nàng trước, cho nên Triệu Trường Hà một mực muốn ước thúc sơn trại này phát triển theo khuynh hướng của mình, không muốn vứt bỏ lương tâm a.
Nếu không ngày sau tại giang hồ tái ngộ, không biết muốn gọi nàng một tiếng gì, khả năng không còn mặt mũi mà thản nhiên như lần trước nữa.
Mà có khi cùng Nhạc Hồng Linh cũng chẳng có quan hệ gì…
Đơn giản là không muốn mộng đẹp giang hồ trong lòng mình bị chính tay mình phá hư… Nhạc Hồng Linh bất quá chỉ là giang hồ trong lòng thuở nhỏ, chẳng qua là hiện ra trước mắt mà thôi.
"Hắc!" Triệu Trường Hà rút thanh cương đao vừa thắng được ra.
Tắm thuốc chấm dứt, bây giờ là thời gian luyện đao, không có nhiều thời gian rảnh rỗi văn nhân cảm thán như vậy, không sai biệt lắm. Vừa mới nhận được tân đao, muốn một lần nữa làm quen cùng nắm bắt được tất cả các đặc điểm của nó, để cho "Đao này là tay kéo dài". Không thể giống như trước kia trong mộng, tùy tiện cầm dao chém loạn…
Thanh cương đao vừa mới đánh cuộc thắng này, không khoa trương bằng loại trường đao trong mộng, đây là đao lưng dày tiêu chuẩn, lưng đao dày gần một cm, thân đao rất nặng, ước chừng hơn mười cân, cực kỳ phù hợp với khí lực của Triệu Trường Hà hiện giờ. Loại đao hai ba cân ban đầu kia, lắc cái thân đao đều run lên, lực chém gần như bằng không, thật sự không thích hợp dùng.
Hơn nữa Huyết Sát đao pháp thuộc loại đao pháp đại khai đại hợp, cần loại trọng đao này mới có thể phát huy tốt hơn, đáng tiếc loại đao này thường rất đắt, điều kiện ban đầu là thật sự không mua được.
Triệu Trường Hà hiện tại cũng không quen thuộc với chất liệu cùng quy trình rèn ra loại đao này, tuy nhiên từ thanh đao mới này, hắn lại cảm thấy rõ ràng loại sát khí cùng sắc bén phát ra đủ sức nghiền ép thanh phá đao lúc ban đầu kia không biết bao nhiêu lần. Loại đao tốt này một thanh khả năng đều phải mấy chục lượng bạc —— phải biết rằng hiện tại tổng tài sản của sơn trại cũng chỉ có ba trăm lượng, đổi thành thức ăn cũng đủ để sơn trại ăn rất lâu a.
Triệu Trường Hà có chút yêu thích không buông tay mà nghịch thanh đao này, cảm giác so với chơi thỏ ngọc của Lạc Thất còn sảng khoái hơn.
Một thanh binh khí tốt là mạng của võ giả, tin tưởng a.
"Bá bá bá!" Ánh sáng thanh đao lấp lánh trong bóng tối, thay thế nguyệt quang tối nay.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, trong sơn trại ai nấy đều trốn vào trong phòng, yên lặng như tờ, chỉ có tiếng đao gào thét phía sau phòng trại, xen lẫn cùng tiếng gió bấc thê lương, không phân biệt được tiếng đao kêu hay tiếng gió thét.
Nếu ban ngày những người ở trong chủ viện cảm thán thiên tài a, nếu bây giờ xuất hiện ở đây sẽ biết hai từ thiên tài phải trả giá như thế nào a…
Chỉ có Hạ Trì Trì là hiểu được, đó là lúc người khác đang nghỉ ngơi, hắn đang luyện đao.
So với luyện đao bình thường có một chút khác biệt chính là…
"Sưu!" Thân ảnh trong tuyết lăng không mà đến, dậm chân điểm ở trên cành cây, kéo theo một đống tuyết rơi. Mà thân thể đã mượn lực nhảy lên, chuyển hướng về phía một cành cây khác.
"Răng rắc" một tiếng, đỉnh ngọn cây cao ba trượng, một đoạn cành cây gãy lìa khi chạm vào lưỡi đao.
Bóng người cùng cành cây vụt qua, nhẹ nhàng trở lại mặt đất.
Triệu Trường Hà thở dài một hơi, quay đầu nhìn lại, thần sắc vui sướng: "Khinh công này quả nhiên có ý tứ, cái này cuối cùng cũng có cơ hội để trang bức. Đợt thu hoạch này còn rất lớn… Lần sau phong Phương Bất Bình làm đội trưởng đội vận chuyển được không?”
Phi Huyết Vô Ngân, trong Huyết Thần Giáo cũng thuộc loại khinh công tương đối cao cấp. Sở dĩ hắn chịu cho Triệu Trường Hà loại tốt như vậy, không phải vì Phương Bất Bình hào phóng, mà là gã đang cất giấu tính toán, bởi vì đây là loại khinh công nhất định phải có nội lực khá tốt mới dùng được. Phương Bất Bình rất muốn Triệu Trường Hà nhìn thấy tuyệt sắc mỹ nhân trước mặt rồi lại phát hiện mình bị liệt dương.
Nhưng mà Triệu Trường Hà chẳng những không bị liệt dương, ngược lại là một mãnh nam —— nội công của hắn đã khá thuần thục, hiện giờ dù chưa đạt đến huyền quan nhất trọng, cũng đang đến gần ranh giới rồi.
............
Triệu Trường Hà đến giờ vẫn chưa biết công pháp của Long Uyên truyền thừa có tên gọi là gì, tạm thời cứ gọi nó là Hạ gia tâm pháp vậy.
Tâm pháp này có thể tu luyện ở bất cứ tư thế nào, nằm hay đứng đều được, không cần phải ngồi tư thế ngũ tâm hướng thiên như các môn phái Đạo giáo… Nhưng vẫn cần ngưng thần tĩnh khí, an tĩnh nội thị để dẫn khí, nếu không chân khí chạy loạn sẽ mất mạng.
Về phần có thể giống như Lạc Thất, luyện công khi ngủ được hay không, bộ công pháp này hình như không được, nhưng luyện đến mức sâu, hẳn là có thể thay thế giấc ngủ, hiệu quả cũng tương tự.
Đơn giản là để tiết kiệm thời gian… Muốn luyện nhiều thứ quá, hận không thể một ngày dài gấp đôi a.
Triệu Trường Hà yên lặng nằm trên giường, tinh tế nội thị, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Lạc Thất nằm trên giường nhìn hắn luyện đao.
Giống như trải nghiệm của nàng lúc đó… Đáng tiếc cũng sẽ không có tiểu yêu nữ nào đứng ở cửa luyện đao cho hắn xem.
Từ khi đạt được Hạ gia tâm pháp đến nay chưa tới mười ngày đã đến ranh giới đột phá, đương nhiên không phải vì hắn đặc biệt thiên tài, mà là nhờ khí cơ Hạ Long Uyên lưu giữ trong ngọc bội, giúp hắn khỏi phải vất vả cảm ngộ khí cơ từ đầu.
Ngoài ra, nội công và ngoại công thực ra có tác dụng thúc đẩy lẫn nhau, tu luyện sẽ dễ dàng hơn.
Thể chất càng tốt, mỗi ngày đều luyện đao đánh quyền, tình trạng “ứ đọng” kinh mạch khiếu huyệt tự nhiên càng ít, càng thuận tiện cho luồng khí di chuyển. Một người bệnh đến thoi thóp mà nói muốn luyện nội công trôi chảy, nghe thôi cũng thấy không đáng tin. Ngược lại, chân khí của môn phái này cũng có thể cải thiện thể chất, tăng cường sức mạnh, thúc đẩy tuần hoàn máu.
Vô luận nội ngoại, nói thẳng ra đều là để phát triển tiềm năng cơ thể.
Cho nên dù tốn nhiều thời gian, nhưng “nội ngoại kiêm tu” từ xưa đến nay vẫn là vương đạo, dù là để tu luyện bản thân hay tăng hiệu quả khi thực chiến đều tốt hơn chuyên tu một loại.
Có một cách nói, tu luyện thâm hậu thì nội ngoại tự khắc dung hợp, suy cho cùng cũng giống nhau. Cái gọi là đột phá cửu trọng huyền quan rồi mở ra tiềm năng cơ thể, cũng liên quan đến chuyện này. Hiện tại Triệu Trường Hà chưa có tư cách trải nghiệm, hắn chỉ cảm thấy loại tu luyện này tuy tốn thời gian nhưng hiệu quả rất tốt.
Chỉ là lúc ngâm thuốc tắm, chân khí này đã tự động hỗ trợ xoa dịu dược lực, cũng không uổng phí.
Chẳng qua tạm thời chưa phát hiện ra thuộc tính thần kỳ gì, hẳn là do tu vi còn thấp… Hôm nay có thể thử đột phá nội gia nhất trọng huyền quan, xem sau khi đột phá đệ nhất trọng thiên, có thể thấy được điều kỳ diệu gì không?
Huyền quan nội gia, nói ra hơi xấu hổ.
Bởi vì “huyền quan khiếu” theo nghĩa hẹp, thực ra chính là huyệt hội âm… Cho nên đột phá đệ nhất trọng huyền quan, chính là đả thông huyệt hội âm.
Lúc dẫn dắt chân khí đến đó, luôn cảm thấy như tự làm khổ mình… Không biết Lạc Thất, Nhạc Hồng Linh các nàng luyện công đến đây thì giải quyết thế nào… Hơn phân nửa không nhàm chán như Triệu Trường Hà.
Xông quan thực ra rất đau, nhiều người đau một chút là khó tập trung vận công, cho nên đó là cửa ải. Nhưng dù sao cũng là nội gia chính tông, loại đau này vẫn rất bình thường. Sau khi trải qua Huyết Sát Công tẩy lễ, Triệu Trường Hà cảm thấy loại đau này chẳng khác gì muỗi cắn, hầu như không hề nao núng, gia tăng chân khí gấp hơn mười lần, liền đả thông.
Triệu Trường Hà rõ ràng cảm nhận được từng tia lạnh lẽo từ huyền quan lan tỏa ra tứ chi bách hài, tinh thần như được hồi sinh, tỉnh táo hẳn lên. Khí cơ ban đầu vốn thuộc về Hạ Long Uyên giờ đã hoàn toàn thuộc về hắn, ấm áp theo đường vận công tuần hoàn, bình thản, hùng vĩ, tựa như trong cơ thể triển khai một bức tinh đồ, đan điền là minh nguyệt phổ chiếu, mà khiếu huyệt đã sáng lạn như sao.
Hắn từ từ mở mắt.
Trong phòng không có đèn, tối đen như mực. Nguyên bản hiệu quả nhìn đêm của mắt sau lưng hắn cũng rất khó nhìn rõ chi tiết sự vật trong bóng tối, nhưng giờ khắc này hắn lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Ngay cả các đường vân gỗ trên tường cũng rõ ràng và chi tiết.
Thính lực cũng được tăng cường, ngoài cửa sổ tiếng tuyết rơi xuống đất, vốn là không tiếng động, nhưng trong nháy mắt này tựa hồ đều có thể nghe thấy tiếng xào xạc, rồi lại quy về tĩnh lặng.
"Độ phân giải cao hơn." Đây là phản ứng đầu tiên của hắn.
Phản ứng thứ hai thì có chút khó hiểu... Vì sao hiệu quả của các loại cảm giác đi kèm với mắt phía sau, lại giống như hiệu quả sau khi đột phá huyền quan của nội công vậy? Sau khi đột phá huyền quan, hình như hắn còn có thể tiếp tục tăng cường hiệu quả của mắt phía sau...
Mắt phía sau chẳng lẽ chính là tặng kèm cùng huyền quan? Cấp độ nào thì mở ra tính năng này vậy?
Triệu Trường Hà đứng ngồi không yên, bò dậy lật qua lật lại quyển sách ban ngày hắn ôm về, trong đó có kinh nghĩa của Huyết Thần giáo, trong kinh nghĩa tự nhiên cũng có góc nhìn của Huyết Thần Giáo giải thích về huyền quan và nhân thể bí tàng.
"Nhân thể bí tàng, thần thông a."
"Thường nhân mở huyền quan, khai nhãn khiếu huyệt, đơn giản là mắt sáng nhìn xa, điều tra tỉ mỉ. Duy nhất có một loại bí tàng thần thông, có thể nhìn thấy chuyện quá khứ, soi tỏ chuyện tương lai, có thể nhìn thấy nhân thế vui buồn, có thể quan sát thiên đạo chi lý, thế gian vạn sắc thái, đều thu vào trong mắt, đó gọi là Thiên Nhãn Thông.”
"Huyết thần chúng ta blabla..."
Triệu Trường Hà đã không còn tâm tư nhìn xem phía sau khoe khoang cái gì.
Thiên Nhãn Thông...
Trước đây vốn chỉ dùng để nhìn trộm người tắm rửa, nhưng bây giờ mới biết nó lại thuộc về một loại cảnh giới mà các tông sư Thiên Địa Nhân bảng theo đuổi, hơn nữa còn có thể tiến hóa.
Còn không biết xấu hổ nói mấy ngày trước đã giả vờ đoán được câu đố thẻ vị trí thứ hai... Kỳ thực đến bây giờ, ngay cả tấm thẻ mắt đầu tiên hắn cũng chưa giải được hết.
Triệu Trường Hà nằm trên giường xuất thần, tâm tư cũng không biết suy nghĩ gì, bất tri bất giác ngủ say.
Đêm nay, hắn nằm mộng.
Mộng thấy dưới bầu trời đêm yên tĩnh, nữ nhân xem bói nhẹ nhàng nhắm mắt đứng ở nơi đó, gần như xa, phảng phất như Ám Dạ nữ thần.
"Không nghĩ tới... Ngươi cư nhiên nhanh như vậy, đã đột phá nội ngoại nhất trọng thiên."
"Lão tử lại gặp ngươi rồi! Thả ta quay trở lại!"
"Nhưng ngươi... thực sự còn muốn quay về sao?"