Loạn Thế Thư

Chương 37: Uy chấn Bắc Mang

Chương 37: Uy chấn Bắc Mang
Triệu Trường Hà thật sự không biết người qua đường mình vừa buông tha lại là nhân vật trên Tiềm Long bảng. Lúc trước hắn còn nói nơi rác rưởi này ngay cả người trong Loạn Thế bảng cũng không gặp được…
Hắn vốn tưởng rằng sau khi tuyên ngôn phách lối của mình thả ra, trước tiên tìm đến sẽ là quan phủ. Dù sao, tội phạm bị truy nã nào có kiêu ngạo như vậy? Cái này khác gì việc dán giấy lên mặt "Đến đây bắt ta a"?
Chẳng qua là hiện tại hắn không có gì phải trốn tránh. Tung tích của hắn đều bị người ta bán đi rồi, ngay cả những tên ngốc trên sơn đạo này cũng biết, quan phủ tất nhiên sẽ biết. Giấu hay không còn ý nghĩa gì?
Mà tội phạm bị truy nã như hắn cũng không giống với kẻ giết người bình thường. Thật sự có tung tích, chính thức tìm đến hơn phân nửa sẽ là Đường Thủ Tọa hoặc là nhân sĩ trọng yếu khác. Cho dù là quan binh cấp dưới, xác suất lớn cũng là muốn bắt sống, khẳng định sẽ không tùy tiện chém.
Vậy còn không bằng đơn giản cùng bọn họ ngồi xuống nói chuyện một chút. Hiện tại hiểu biết về quan trường của hắn quá ít, tin tức thiên vị nghiêm trọng cũng không tốt lắm.
Nhưng không nghĩ tới chính là, đầu tiên không phải quan phủ đến… Cũng không biết là hiệu suất quan phủ của đế quốc thật sự thấp đến mức này, hay là có nguyên nhân khác. Tóm lại, hiện tại đến đều là "nhân vật trên Bắc Mang sơn đạo này".
"Hắc!" Trường đao gãy, một người gầy bị Triệu Trường Hà một cước đá bay ra ngoài mấy trượng, vất vả nằm sấp trên mặt đất ho máu.
"Cởi quần áo của ngươi lên! Mẹ nó, nói khiêu chiến một lần một trăm lượng, hai tay không tới dạo chơi? Lão tử ăn no không có việc gì chờ các ngươi khiêu chiến? Không bỏ tiền ra liền lột quần áo, đây là quy củ, đã nửa tháng rồi ngươi không nghe nói sao?"
- "Triệu… Triệu trại chủ tha mạng a a a a, ta thật sự không nghe nói…"
Triệu Trường Hà lấy tay che nắng, nhìn xa xa trên cây đã lơ lửng lắc lư mấy người, trên mặt một bộ dáng hung ác, kỳ thật trong lòng lại rất sảng khoái.
Đã hơn nửa tháng kể từ khi hắn phát ra thông báo kiêu ngạo. Nửa tháng này khiêu chiến thật không ít, hơn nữa chiến lực còn đặc biệt phù hợp, cơ bản đều là huyền quan nhất nhị trọng chạy tới tìm việc, ngẫu nhiên còn có quần chiến một lúc hai ba người. Điều này đối với kinh nghiệm thực chiến của hắn quả thực tăng thêm không ít.
Tự mình luyện tập là không đủ, võ học không phải nghệ thuật, nhất định phải có thực chiến. Hiện giờ đánh nhau ở sơn trại, hiệu quả thực chiến đã không tăng lên được bao nhiêu, cũng không ai dám đánh hắn. Hắn đang lo không có chỗ rèn luyện, tự nhiên rơi xuống chỗ bồi luyện này, đối thủ cuồn cuộn không dứt đưa tới cửa, đánh quả thực sảng khoái.
Trong đó còn có mấy tên khó chơi, hắn hơi sơ ý một tý có thể sẽ lật xe, mà càng là loại này càng tốt, đánh nhau càng sảng khoái. Triệu Trường Hà cảm thấy mình đối với đao pháp càng hiểu rõ, chân chính gọi như cánh tay nối dài.
Hơn nữa đối với công pháp tu hành có tác dụng thúc đẩy rất lớn. Triệu Trường Hà cảm thấy mình mấy ngày nay, nội ngoại hỗn hợp, càng ngày càng mạnh, đã sắp đạt tới ranh giới đột phá lần nữa.
Nội ngoại nhị trọng thiên? Chắc còn cần vài ngày nữa, cảm giác còn hơi thiếu chút hỏa hầu, hắn quả thật không tính là thiên tài gì. Tóm lại mấy ngày nay là thật sảng khoái, rất thoải mái, cho dù những người này thật sự một đồng cũng không móc ra, nhưng Triệu Trường Hà vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Huống chi có vài người thật đúng là bỏ tiền ra… Mà không mang theo tiền cũng có thể cướp binh khí bọn hắn đang dùng a.
Chỉ trong nửa tháng, trên đường Bắc Mang Sơn treo đầy người đến khiêu chiến, bạc trong kho từ ba trăm lượng ban đầu tăng vọt lên gần hai ngàn lượng, đao tốt kiếm tốt chất cả đống.
"Cạm bẫy nơi này cũng đào một cái, đúng, chỉ có cửa ta, ngươi còn sợ ta bước lên? Phía sau nhà cũng có một người."
Trong trại, khắp nơi khí thế hừng hực, không phải đang luyện võ, mà là đang bố trí đủ loại cạm bẫy. Bởi vì gần đây trong trại ban đêm có không ít kẻ vụng trộm muốn cắt đầu Triệu Trường Hà.
Đương nhiên, người làm loại chuyện này hiện tại không phải bị treo ngược trên sơn đạo, mà là đầu người treo ở trên cột cờ trước trại. Nhìn đầu người bị bêu lên như thế, bọn phỉ đồ nhìn lão đại nhà mình thật sự là vừa kính vừa sợ.
Ai nói lão đại này nương tay, không cướp bóc không bắt cóc? Chém đầu người này đến mắt cũng không thấy hắn nháy một cái, máu tanh trong tay càng đậm đặc, huyết sát khí trên người cũng càng ngày càng dày, từ xa đều có thể cảm nhận được cái được gọi là một thân ma khí.
Đó mới chân chính là sát khí ngút trời, uy chấn Bắc Mang.
Chủ nhân Lạc Trang nhân phẩm mặc dù không được, nhưng đánh giá này của hắn quả thật vô cùng chuẩn xác. Một hai ngày nay không còn ai dám tập kích vào ban đêm nữa, nhưng cũng không thể lơ là. Theo lời Triệu lão đại, sắp khai xuân, quan binh có thể bất ngờ ập tới. Những cạm bẫy này không chỉ để đối phó với những kẻ trên sơn đạo, mà còn rất hữu dụng khi đối phó với quân lính đến tấn công.
Cho nên, cạm bẫy không chỉ bố trí trong trại, mà còn phải bố trí bên ngoài, hậu sơn và các nơi khác đều không thể bỏ sót.
Một đám đạo tặc, trước kia chỉ biết cướp bóc, nay bỗng có việc làm, được tham gia xây dựng công trình này, nên ai nấy cũng hăng hái, không ai muốn trốn việc đi chơi cả.
Hiện tại, uy vọng của Triệu Trường Hà rất cao.
Triệu Trường Hà tự mình ôm tay nhìn, cảm thấy mình quả thật vĩ đại, đang biến đám phỉ đồ này thành người có ích cho xã hội!
Nhưng hắn cũng rất rõ ràng, thời thế này cũng không kéo dài được bao lâu nữa.
Thông thường, cường giả từ Huyền Quan tam trọng trở lên sẽ không chạy tới cướp thứ gì so sánh được với Tiềm Long Nhị Bách Ngũ… Hơn nữa, các cường giả chân chính càng hiểu rõ bản chất của Tiềm Long Bảng, sẽ không như mấy tên ngốc ở đây tưởng rằng có thể khiêu chiến để cướp được vị trí đó. Nhưng cũng khó nói trước, vẫn có khả năng xảy ra, loại người thực sự biết chữ, có học thức ở thế giới này không nhiều, không phải như thế giới kia có chính sách giáo dục chín năm.
Hiện giờ phụ cận Mang Sơn không có cường nhân nào, đúng là một nơi lý tưởng để tôi luyện thực chiến. Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng lan truyền ra ngoài, có thể thật sự sẽ có cường giả Huyền Quan tam trọng tới đây… Thế giới này giao thông bất tiện, quá trình này cần thời gian, nhưng chắc chắn sẽ có.
Đào bẫy thật sự là để đối phó với quan binh sao?
Không, là để đối phó với nguy hiểm tiềm ẩn, bất kể là cường giả tam trọng sắp tới, hay là đối phó với Phương Bất Bình sau khi hắn khỏi bệnh.
"Lão đại." Vương Đại Sơn thận trọng tiến đến bên cạnh: "Đêm giao thừa hôm nay, lão đại có an bài gì không?"
Ta cũng không phải lão bà ngươi, ngày lễ thế này ngươi lại hỏi ta?
“?”
Triệu Trường Hà nói: "Gần đây trong trại dư tiền hơn rồi, ngươi thu xếp phát lì xì cho mọi người. Mặt khác, ngươi mang theo vài người vào thành mua rượu thịt, đêm nay để cho huynh đệ uống rượu ngon, ăn thịt no."
Vương Đại Sơn lộ vẻ vui mừng: "Vâng, tiểu nhân đi mua ngay đây."
Nhìn Vương Đại Sơn vui vẻ đi xa, trong mắt Triệu Trường Hà hiện lên một tia châm chọc.
Phó trại chủ này không thành thật, gần đây liên tục âm thầm liên lạc với Phương Bất Bình. Thực ra, Triệu Trường Hà biết những kẻ đến khiêu khích đầu tiên chính là do tên này gọi tới.
Nói cách khác, chuyện hắn ở Mang Sơn là do tên này và Phương Bất Bình tiết lộ ra ngoài.
Muốn làm trại chủ đúng không?
A…
Nhưng hiện tại Triệu Trường Hà không muốn để Phương Bất Bình biết mình đã nhìn thấu gian tế của hắn. Biết rõ ai là gian tế còn hơn là không biết ai đang ngấm ngầm sắp đặt, cứ dùng hắn trước vậy. Tên này vì muốn lấy lòng mình nên rất ra sức, cũng tốt.
Dù sao mình cũng không có bí mật gì mà Vương Đại Sơn có thể tiết lộ, ta tu luyện nội công đều trên giường, hắn biết cái gì chứ.
Việc cấp bách hiện nay là đột phá Huyền Quan nhị trọng đã, rồi hãy tính chuyện khác.
Còn tết?
Chuyện đó có liên quan gì đến ta… Trong phòng lại không có áp trại phu nhân, cô đơn ăn tết một mình a.
Nhìn cảnh tượng trong sơn trại náo nhiệt vì tin đêm nay có rượu ngon thịt tốt ăn tết, trong lòng Triệu Trường Hà lại rất cô đơn, giờ phút này đặc biệt nhớ nhà, nhớ cha mẹ.
Nhân thế vui buồn cũng chỉ như vậy thôi a.
Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn, xoay người trở về phòng.
Còn không bằng luyện công tiếp.
"Triệu trại chủ hổ khiếu quần sơn, uy chấn Bắc Mang, sao lại thở dài?" Vừa bước vào phòng, liền nghe thấy giọng nữ cười nói: "Nhìn bộ dạng của ngươi, khác hẳn vẻ hào hùng thường ngày ở ngoài kia a."
Triệu Trường Hà dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc.
Một bóng dáng váy đỏ dựa vào bên cửa sổ, đang đọc sách của Huyết Thần Giáo, thấy hắn vào, ngẩng đầu cười.
Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, nụ cười của nữ hiệp tiêu sái, sảng khoái, khiến cả hoàng hôn bên ngoài cửa sổ cũng rực rỡ hơn.
Hoàng Hôn Chi Thì, Lạc Nhật Hồng Linh
Nhạc cô nương, tại sao lại ở đây? Triệu Trường Hà có chút khẩn trương, hắn biết chênh lệch giữa mình và Nhạc Hồng Linh lớn bao nhiêu, vạn nhất gần đây hắn giết người có chút nhiều, nàng nhìn không hợp mắt.
A... Chờ đã...
Triệu Trường Hà bỗng nhiên nhìn thấy chỗ bụng Nhạc Hồng Linh có màu sắc không đúng... Trên hồng y có màu đỏ hơn, đó không phải màu hồng, mà là vết máu.
Nàng bị thương sao?
Nhạc Hồng Linh biết hắn đang suy nghĩ gì, bật cười lắc đầu: "Đúng vậy, ta bị thương... Ngươi là người quen duy nhất ta biết ở đây, bị thương đến nương tựa, ngươi có gì lạ? Thật đúng là cho rằng ta đến hàng yêu trừ ma... Ngươi nhìn như hào hùng, tâm tư lại nhiều, cũng không thoải mái."
Triệu Trường Hà không nói hai lời, xoay người đi vào trong tủ lấy thuốc và bông băng: "Như nhau, nữ hiệp không cảnh giác để người lạ ngồi phía sau, chỉ sợ cũng không sống được đến lúc tiềm long xuất uyên."
"Ha..." Nhạc Hồng Linh nghiêng đầu nhìn hắn: "Cho nên nói khi đó ngươi vẫn chưa ý thức được những thứ này, có nên tính ngươi là thiếu niên thuần phác nữa không?"
Ngàn vạn suy nghĩ tràn ngập trong lòng, Triệu Trường Hà xuất thần nhìn ánh tà dương ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới thấp giọng đáp lại: "Tính."
"Như vậy..." Nhạc Hồng Linh nhìn bông băng hắn lấy ra, thấp giọng nói: "Hôm nay, ta vẫn có thể tín nhiệm thiếu niên thuần phác như trước sao?"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất