Chương 38: Năm mới sắp tới rồi!!
Thuần phác hay không thuần phác, chỉ là tương đối mà thôi. Triệu Trường Hà lúc trước cũng không cảm thấy mình là một thiếu niên thuần phác gì, ở trường học bị phạt đứng ngoài cửa lớp liền cúp học, nguyên một bộ học sinh nổi loạn. Nhưng nhìn lại, phong độ người trí thức của Triệu Trường Hà trong trường kia rốt cuộc đã tìm không thấy nữa, mà thay vào đó là phỉ khí nồng đậm, trong miệng thô tục hết lời này đến lời khác, dưới đao đầu người như mưa. So sánh với bây giờ, lúc trước chẳng lẽ không thuần phác?
Lời này của Nhạc Hồng Linh hỏi ra miệng, Triệu Trường Hà đại khái có thể tưởng tượng vì sao nàng đến nay vẫn còn ở lại nơi này – nơi chim không thèm ỉa. Nàng chỉ sợ là đang xoắn xuýt chính mình lúc trước có phải cứu nhầm một ác ma hay không, vì thế tận lực ở nơi này quan sát.
Quan sát kết quả, nói như thế nào… Đương nhiên cùng ấn tượng ban đầu không phải là một chuyện, nhưng cũng không phải ác ma gì, ngược lại có thể ước thúc sơn trại, không hại người vô tội. Không biết trong lòng nàng đánh giá như thế nào, ít nhất hẳn là thở dài một hơi. Vì thế sau khi bị thương, lo lắng có sai lầm, cư nhiên nàng lại đến nương tựa nơi này…
Nếu như nhân tâm thật sự đã thay đổi, có phải hắn sẽ nhân cơ hội cướp nàng làm Áp Trại phu nhân đúng không? Thôi, căn bản cướp không được, người ta bị thương đều có thể vô thanh vô tức vào phòng ngươi, cắt đầu ngươi còn không phải đơn giản sao? Ngươi thực sự nghĩ rằng nàng là cá nằm trên thớt mặc cho ngươi xử lý?
"Vậy ta đề nghị ngươi tốt nhất là không nên tín nhiệm ta, trong sơn trại đều biết hiện giờ cái gì cũng không thiếu, vừa vặn thiếu một áp trại phu nhân." Triệu Trường Hà tiện tay đặt thuốc trị thương cùng bông băng bên cửa sổ, ánh mắt khẽ rũ xuống: "Ngươi tự mình đắp được không? Hành tẩu giang hồ chút chuyện nhỏ này hẳn là không cần người giúp đi, ta ra ngoài canh giữ cho ngươi."
Hai câu trước sau hoàn toàn trái ngược ý nghĩa với nhau, Nhạc Hồng Linh có chút không nói nên lời, không biết đánh giá như thế nào… Nếu như nàng biết hai từ “ngạo kiều” mà nói.
"Tự mình có thể đắp, cảm ơn." Nàng cũng không để ý đến câu áp trại phu nhân kia, cầm thuốc trị thương trong tay, nhìn thẳng vào Triệu Trường Hà, ý là ta bắt đầu đắp đây.
Triệu Trường Hà liền sải bước ra cửa, ngay cả mắt sau lưng cũng không dùng, đi rất xa. Còn có thể nghe thấy tiếng quát lớn của hắn ở bên ngoài: "Bên này không cần bố trí, đi đào xa một chút, bên kia quảng trường kìa, ngay chỗ diễn võ trường ấy, ai cũng không nghĩ tới ngay cả loại địa phương đó cũng có cạm bẫy. Làm xong thì nghỉ, buổi tối mọi người thoải mái ăn uống!"
Nhạc Hồng Linh mỉm cười, lại cúi đầu cắn môi dưới, nhẹ nhàng vén áo chỗ bị thương. Nơi đó có một vết kiếm, nhìn thấy mà giật mình. Kỳ thật miệng vết thương đã trải qua xử lý đơn giản, vết máu kia bây giờ đã không còn chảy máu, chẳng qua là trước đó không có gì để băng lại nên bị Triệu Trường Hà để ý.
Bản thân nàng có thuốc trị thương, đẳng cấp đại khái cũng tốt hơn Triệu Trường Hà, cũng không cần thuốc của Triệu Trường Hà. Đơn giản là tìm một nơi tương đối an toàn mới dám an tâm chữa thương, dù sao đây không chỉ là ngoại thương, trong cơ thể còn có kiếm khí tàn sát bừa bãi, cũng không phải trên mặt nhìn nhẹ nhàng như vậy.
Nàng phòng không phải là đối thủ của trận chiến này, ngược lại, nàng đối với đối thủ lần này rất có vài phần bội phục… Đề phòng chính là những người ngoài chứng kiến trận chiến này của nàng, khó bảo đảm có tiểu nhân nổi lên ác tâm hay không, nàng một thân một mình khó phòng ám toán, ít nhất phải có một người đáng tin ở bên cạnh thủ hộ. Vừa vặn loại người này lại không mạnh, hiện giờ thế lực của Triệu Trường Hà hoàn toàn đủ để ngăn cản.
Nàng thật là đến nương tựa Triệu Trường Hà, trước mấy canh giờ, ngay cả chính nàng cũng không nghĩ sẽ triển khai tới tình huống như vậy. Hiện giờ nhìn phản ứng của Triệu Trường Hà, chứng minh mình đã không nhìn lầm người.
"Được rồi sao?" Bên ngoài truyền đến thanh âm của Triệu Trường Hà.
Nhạc Hồng Linh cẩn thận buộc băng, thả áo xuống, nghĩ đến lúc nãy mình vén áo lên, người đàn ông này đang ở bên ngoài, trên mặt không được tự nhiên có chút ửng đỏ, lại rất nhanh trấn tĩnh nói: "Được rồi."
Triệu Trường Hà cất bước vào cửa, nhìn bộ dáng nàng vẫn như cũ nghiêng người bên cửa sổ kiều diễm mà vô lực, rất không phải Nhạc Hồng Linh, không khỏi nhíu mày nói: "Cảm giác vết thương của ngươi không đơn giản như vậy, có phải còn có nội thương hay không?"
"Ừm, đến loại trình độ tranh đấu này, rất ít thuần túy ngoại thương." Nhạc Hồng Linh cười cười: "Nhưng vấn đề không lớn, có thể để ta an tâm tĩnh dưỡng vài ngày liền không còn gì đáng ngại."
Bắc Mang này, ngay cả ta cũng đánh khắp nơi không có đối thủ, vậy thì ai có thể làm thương ngươi? Thái quá như vậy, không phải sơn trại của ta trong nháy mắt liền bị quét sạch sao?
"Sơn trại này của ngươi, so với người khác quả thật chỉ trong nháy mắt là diệt."
“…… Vì vậy, đến cùng là thần thánh phương nào?"
"Tiềm Long đệ tam, Thanh Hà Thôi gia, Thôi Nguyên Ung."
- Tiềm Long đệ tam, cũng chính là đệ nhị ban đầu bị ngươi chen lên nên tụt xuống đệ tam?
"Đúng."
"Cho nên thật đúng là ngươi cướp vị trí của hắn, hắn không phục nên tìm ngươi gây phiền toái? Từ Thanh Hà chạy đến Bắc Mang, sợ là một mực vừa đi vừa tìm tung tích của ngươi, ước chừng nghe nói ngươi xuất hiện ở Bắc Mang, nên cố ý chạy tới đây?"
"Đúng vậy."
Triệu Trường Hà ngẩng đầu nhìn trời: "Loạn thế thư không nhúc nhích a… Cảm giác thắng bại trong cuộc chiến của các ngươi khác với ta, chiến đấu trong bảng xếp hạng mới thực sự quyết định thứ hạng. Nếu bảng xếp hạng không thay đổi, chứng tỏ ngươi tuy bị thương, nhưng hắn bị thương còn nặng hơn đúng không?"
"Đúng vậy." Nhạc Hồng Linh liên tục nói ba câu “Đúng”, bỗng nhiên bật cười nói: "Ngươi đang làm gì vậy, thể hiện mình không phải võ phu thô bỉ sao?"
Triệu Trường Hà mặt không chút thay đổi: "Ta chỉ đang suy nghĩ ta có thể thừa dịp hắn bị thương mà giết hắn, giải quyết hậu hoạn sau này."
"Hắn tuy bị thương, cũng không dễ đối phó, huống chi bên cạnh hắn còn có muội muội canh giữ." Nhạc Hồng Linh thở dài: "Ta cũng không hy vọng làm chuyện đó, hắn quang minh chính đại ước chiến, võ giả chi đạo cũng vậy, há có thể đi tìm phiền toái sau này?"
- Ngươi chạy đến chỗ ta, không phải lo lắng hắn tìm phiền toái sao?
"Ta lo lắng không phải hắn, người này quang minh lỗi lạc, tự có khí độ. Còn biểu hiện của ngươi bây giờ là gì đây?"
Biểu tình Triệu Trường Hà quả thật có chút đen, nghe nàng hỏi vậy, liền cứng rắn nói: "Không có gì, thế gia công tử tự có khí độ, Tiềm Long phong thái cùng chí hướng, thổ phỉ sơn trại chúng ta chỉ biết thừa dịp người khác gặp nguy hiểm mà mưu đồ xấu a."
Vị chua này sắp tràn ra ngoài núi, Nhạc Hồng Linh thần sắc quái dị nhìn hắn một lúc lâu, rốt cục nói: "Nhưng ta quản ngươi, chứ không phải hắn a."
Triệu Trường Hà thần sắc tốt hơn vài phần, chợt cũng thấy mình chua cũng không có lý, Nhạc Hồng Linh cũng không phải người của ta, hơn nữa cái kiểu khiêu chiến võ giả, vui vẻ tràn trề này, chẳng phải rất võ hiệp sao? Chẳng phải ta cũng thích sao?
Cho nên rốt cuộc đang chua cái gì a…
Hắn cảm thấy có chút mất mặt, liền vụng về chuyển đề tài: "Ăn chưa? —— Huyền Quan bát trọng, không có Ích Cốc chứ?"
"Không." Nhạc Hồng Linh cũng không giả bộ, cười ôm quyền: "Quả thật có chút đói, quấy rầy Triệu trại chủ."
Triệu Trường Hà thật sự thưởng thức sự sảng khoái của nàng, trong miệng lại không biết vì sao, lại nói thành dạng này: "Giang hồ tái ngộ, ngươi lại gọi ta là Triệu trại chủ?"
Nhạc Hồng Linh dường như có ý cười: "Nơi này là giang hồ sao? Không phải hang ổ của ngươi à?"
Triệu Trường Hà ngây người một chút, còn tưởng rằng ngươi sẽ nghiêm trang hỏi lại nếu không muốn gọi là gì, lại dùng lời này để lảng tránh, thì ra cũng là có chút giảo hoạt…
Cũng đúng, chung quy chỉ là nữ hài tử nhỏ hơn ta một chút mà thôi, nào có cái gì hiên ngang nữ hiệp ngưng đọng như vậy.
Triệu Trường Hà bật cười, cũng không biện bạch với nàng chuyện này, sải bước ra cửa: "Bọn hắn vừa mới vào thành mua sắm, hôm nay đồ tốt chưa tới, ta xem buổi trưa còn lại gì, trước tiên lấy cho ngươi một chút. Ngươi cũng đừng chạy lung tung, hiện tại sơn trại xung quanh nhiều cạm bẫy, không ai dẫn ngươi đi rất dễ bị thương."
Thấy Triệu Trường Hà sải bước ra cửa, Nhạc Hồng Linh thở dài một hơi.
Quản thiên đạo làm chi, ta tự có quyết định của mình!
Xem ra lựa chọn của ta quả nhiên là đúng, người này trong lòng có đạo, không phải loại phỉ đồ bình thường có thể so sánh.
Ngươi muốn ta gọi ngươi là gì? Làm sao ta biết được?
Nàng có chút khó khăn chống bàn đứng dậy, thoáng cảm thụ kiếm khí trong cơ thể, cảm giác tình hình hình như vẫn ổn, liền cẩn thận mở cửa sổ, chạy ra sau phòng.
Nếu không có Ích Cốc, tự nhiên cũng có chút khác… Tỷ như nữ hiệp cũng phải giải quyết tiểu vấn đề.
Sao lại không biết xấu hổ tìm nhà vệ sinh trong phòng hắn, đương nhiên là đi ra sau phòng giải quyết.
Kết quả vừa mới ra khỏi phòng, Nhạc Hồng Linh liền cảm thấy dưới chân không ổn, trong lòng đập thình thịch, liền muốn vận khí nhảy lên. Nhưng kiếm khí trong bụng lại quặn đau, thoáng chốc không nhảy lên được, "Bịch" một tiếng rơi vào trong bẫy.
Nhạc Hồng Linh vừa tức vừa giận, Triệu Trường Hà, ngươi có phải cố ý không? Bên cạnh tường viện nhà mình cũng đào bẫy, chính ngươi luyện công không sợ đụng phải sao?
Nhưng nhất thời chân khí trong người như bị xoắn lại, còn chưa nhảy ra được!
"Có người!"
"Sau phòng lão đại, đi xem một chút!"
"Mẹ nó! Còn có người không có mắt như vậy, đến chịu chết sao!"
"Không đúng, phương hướng kia, cảm giác là từ trong phòng lão đại đi ra..."
Cứ như vậy một hồi, tiếng người nổi lên bốn phía, một đám người từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Rất nhanh có người ở trên cạm bẫy thò đầu xuống nhìn, Nhạc Hồng Linh che mặt lại.
"Ô, hình như là một nữ tử. Là từ trong phòng lão đại..."
"Tránh ra!" Triệu Trường Hà sải bước chạy tới, kéo người đang nhìn xuống ra phía sau: "Nhìn cái gì, trong phòng lão tử cất giấu áp trại phu nhân rất kỳ quái sao? Đều tránh ra!"
Nhạc Hồng Linh thiếu chút nữa muốn độn thổ.
Bọn thổ phỉ vui buồn lẫn lộn.
Con mẹ nó, tên vương bát đản này thật có tiền đồ, trước kia trong phòng cất giấu Lạc Thất, hiện tại lại giấu nữ nhân.
Bây giờ ngươi trâu bò như vậy, cũng không ai dám cùng ngươi đoạt, giấu cái gì mà giấu!
Có người hướng xuống hố hô: "Đại tẩu, lão đại cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội thích giấu diếm. Năm mới đều tới rồi, tối nay lửa trại yến tiệc đi ra cùng mọi người náo nhiệt a..."
Còn con mẹ nó đại tẩu sao! Náo nhiệt cái gì chứ!
Nhạc Hồng Linh quả thực muốn chết.
Nàng quá nổi tiếng, có chỗ thậm chí có người bán chân dung của nàng, trên giang hồ người nhận ra nàng rất nhiều. Tựa như ngày đó Vương Đại Sơn nhìn thấy nàng đi ngang qua liền biết Nhạc Hồng Linh tới...
Cho nên đây là muốn ngày mai thiên hạ đều biết, Nhạc Hồng Linh ở một sơn trại thổ phỉ làm áp trại phu nhân sao?