Loạn Thế Thư

Chương 39: Nhạc Hồng Linh trong lòng ta

Chương 39: Nhạc Hồng Linh trong lòng ta
"Đã nói với ngươi đừng chạy loạn! Nếu thật sự là tặc nhân, ngươi muốn chết như thế nào? Cũng may mấy cái hố này mới, phía dưới còn chưa kịp chôn gai, bằng không Tiềm Long đệ nhị Nhạc Hồng Linh chết ở đây liền khôi hài, Loạn Thế Thư không biết có nhanh chóng công nhận điều này hay không..."
Triệu Trường Hà vẫn rất tỉnh táo, không để người vây xem thấy Nhạc Hồng Linh bò ra khỏi hố, đuổi mọi người đi rồi mới tìm cách kéo nàng lên. Trở lại phòng, liền là một trận giáo huấn.
"Các sơn trại thổ phỉ khác cũng sẽ đào hố đầy gai như vậy! Huống chi ngươi đây không phải là sơn trại thổ phỉ sao? Mà lúc nãy ngươi gọi ai là Áp trại phu nhân?" Nhạc Hồng Linh cắn răng, mặc kệ kiếm khí trong cơ thể đau quặn, trợn mắt nhìn hắn.
"Bằng không ta nói thế nào? Trong phòng ta bị trộm, chúng nó bắt cóc nữ nhân này không biết sống chết này lại đây?" Triệu Trường Hà tức giận nói: "Nhạc tỷ tỷ của ta, ngươi bị thương, không có sức phản kháng, một đám người cầm trường mâu chọc vào cũng có thể giết chết ngươi. Không nói ngươi là người một nhà, ngươi bảo ta nói thế nào bây giờ?"
Nhạc Hồng Linh bị kẹt ở đó, không biết làm thế nào để bác bỏ.
Quả thật không có cách nào bác bỏ, chỉ có thể nói là người một nhà. Mà người một nhà lại là nữ nhân, trong phòng hắn, ngươi còn muốn nói đây chỉ là bạn bè bình thường? Nghe vào tai người khác không phải là muốn che đậy sao? Còn không phải chỉ có thể đổi lấy một tiếng mập mờ "A~", đó không phải vẫn là Áp trại phu nhân sao...
"Ta cũng không nghĩ tới kiếm khí kia lại loạn quấy như thế, lúc trước ta lẻn vào còn không biết. Vốn không đến mức..." Ánh mắt Nhạc Hồng Linh có chút ngốc nghếch.
Xong rồi, lời vừa rồi...
Liền không nên đến cái chỗ chết tiệt này.
Triệu Trường Hà liếc xéo nàng, ấn tượng vốn có về nữ nhân này cơ hồ trong nháy mắt bị lật nghiêng trời lệch đất, nhưng kỳ lạ là không có cảm giác sụp đổ, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị.
"Được rồi được rồi, đừng có cái biểu tình sụp đổ đó." Triệu Trường Hà đưa qua một ly nước: "Dù sao hiện tại còn không có ai biết ngươi là Nhạc Hồng Linh, cái gọi là yến hội lửa trại kia ngươi không đi cũng được. Bình thường cứ trốn trong phòng, vài ngày sau đi, ai biết ngươi là ai? Nhiều nhất họ chỉ nghĩ ta từ lầu xanh trong thành mang nữ nhân về chơi vài ngày mà thôi."
Nhạc Hồng Linh mặt không chút thay đổi: "Nếu không nói câu cuối cùng kia, coi như còn chút an ủi."
Bị người ta tưởng tượng thành nữ nhân trong lầu xanh, còn bị ngươi giấu trong phòng chơi mấy ngày?
Ngươi đi chết đi!
Triệu Trường Hà dở khóc dở cười: "Giấu cũng không được, vậy ngươi muốn thế nào đây? Hảo tỷ tỷ của ta?"
Liên tiếp hai lần "tỷ tỷ", ý chế nhạo tràn ngập trong lời nói, căn bản là đang trào phúng, giống như đang nói: Bản sự ngươi chỉ có như vậy thôi sao? Ta lúc trước sao lại mù mắt gọi ngươi là tỷ tỷ chứ?
Nhạc Hồng Linh tức giận cắn răng nói: "Tìm cho ta một bộ quần áo, ta trang điểm lại, quang minh chính đại đi ra ngoài cùng bọn họ ăn cơm uống rượu thì sao? Thiên hạ người có khuôn mặt giống nhau nhiều như thế, vì sao ta lại phải là Nhạc Hồng Linh? Ta là Lâm Hồng Nguyệt được không?"
(Tiếng Trung: Nhạc Hồng Linh đọc ngược lại thì hơi giống với Lâm Hồng Nguyệt)
Cái gì Lạc Thất...
"Thay quần áo trang điểm là được, nhưng không phải để ra ngoài uống rượu, ngươi bị thương rồi, đừng cố gắng." Triệu Trường Hà đứng dậy, vỗ vỗ bả vai nàng: "Trang điểm là để ngươi dễ dàng hành động, nên ra ngoài thì ra ngoài, muốn đánh người thì đánh người, không cần trốn tránh, đó mới là Nhạc Hồng Linh trong lòng ta. Cứ như vậy đi, ta tìm cho ngươi một bộ quần áo, có người từng không muốn đóng gói mang đi, mà dáng người nàng cũng không khác ngươi là mấy."
Nhìn Triệu Trường Hà đi vào tủ cuối giường lục lọi, thần sắc Nhạc Hồng Linh lại có vài phần quái dị.
Nhạc Hồng Linh trong lòng hắn...
Cái gì vậy?
Rất nhanh một bộ quần áo bị ném tới, cư nhiên còn mang theo một chút mùi hương: "Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài cùng bọn họ uống rượu. Tốt xấu gì cũng là ăn tết, trại chủ bị người ta cho là không ra ngoài vui vẻ cùng mọi người, lại trốn trong nhà chơi với nữ nhân cũng không phải là quá tốt."
Ngươi chơi nữ nhân cái gì!
Thật thô bỉ!
Rõ ràng cái gì cũng không có, lại bị đám hỗn hào này nói như thể đã làm hết mọi chuyện rồi.
Chờ đã, bộ quần áo này là của ai, tại sao lại có mùi hương của phụ nữ?
Quả nhiên là sơn đại vương thô bỉ, thật sự từng chơi phụ nữ ở đây rồi!
Nhạc Hồng Linh ôm đầu, nhưng nhìn bóng lưng Triệu Trường Hà sải bước rời đi, lại tức giận không nổi.
Thật thú vị, trong lòng hắn giống như ẩn giấu một Nhạc Hồng Linh mà hắn tự tưởng tượng ra. Khi Nhạc Hồng Linh chân chính không phù hợp với huyễn tưởng đó, hắn cư nhiên đang bảo vệ hình tượng trong tưởng tượng của mình.
Quản nhiều như vậy làm gì, trước giải quyết tiểu vấn đề đã, nghẹn chết. Ánh mắt Nhạc Hồng Linh xoay tròn một vòng trong phòng, chạy về phía bồn cầu như gặp thân nhân.
............
Bóng đêm dần dần bao trùm. Trong sơn trại, xung quanh đống lửa, mọi người huyên náo rung trời.
Sơn trại không có nhiều người, tổng cộng chỉ có ba bốn trăm người, nhưng ba bốn trăm người tụ tập quây quần đối ẩm vẫn rất hoành tráng, ồn ào náo nhiệt cả một vùng trời.
Phòng trại chủ cao hơn quảng trường không ít. Nhạc Hồng Linh khoác áo đi ra ngoài, từ trên cao nhìn xuống phía dưới ồn ào náo nhiệt.
Bên cạnh sân có một lá cờ lớn, trong bóng đêm đón gió tung bay, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chữ lớn trên lá cờ: "Thế thiên hành đạo".
Nhạc Hồng Linh có chút hứng thú đánh giá lá cờ này, thầm nghĩ bốn chữ này thường là cái cớ của rất nhiều đạo phỉ, nhưng mà hình như hắn không có ý định thế thiên hành đạo, hắn là tự mình hành đạo.
Ánh mắt nàng dừng ở giữa sân nhìn qua nhìn lại, rất nhanh tìm được Triệu Trường Hà, hắn quá bắt mắt.
Triệu Trường Hà mang theo bầu rượu lớn, uống rượu chung quanh với một nhóm người, ai tới cũng không cự tuyệt. Giọng nói vang dội vô cùng, trong một mảnh ồn ào này đều có thể phân biệt chính xác thanh âm của hắn.
"Lúc này mới mấy chén, có phải là đàn ông hay không! Uống đi, đừng đánh trống lảng!"
"Luận võ đấu tửu? Được! Chủ ý này ổn đấy, các ngươi phân nhóm, lão tử treo thưởng, thắng lấy tiền, thua uống rượu!"
"Lão đại không dễ nghe? Vậy ngươi cảm thấy phải gọi là cái gì? Đại vương? Đừng làm trò cười có được không? Uh... Đại đương gia? Ngươi còn không bằng gọi Chí Tôn Bảo."
"Lúc nào huyền quan nhị trọng? Không biết, quản con mẹ nó."
Nhạc Hồng Linh còn nghe thấy những từ liên quan đến mình, hình như có người hỏi: "Lão đại, lúc trước Nhạc Hồng Linh đi ngang qua, có phải hay không còn ở phụ cận, ngươi nói nếu loại cường nhân này đến tập kích, trại chúng ta làm sao bây giờ?”
Triệu Trường Hà xua tay: "Không sao cả, ta sẽ ra tay!"
Nhạc Hồng Linh: "..."
"À, lão đại, đại tẩu giấu trong phòng ngươi đâu? Ta lúc sau nghĩ lại càng nghĩ càng cảm thấy nàng có chút giống Nhạc Hồng Linh.”
"Mới uống có chút rượu mà ngươi đã thành như vậy? Thật sự là Nhạc Hồng Linh ở trong phòng ta, lão tử hiện tại còn cùng các ngươi nói chuyện phiếm, sớm vào chơi đi."
Nhạc Hồng Linh: "..."
"A, tiểu nhân đương nhiên cũng không phải nói đó chính là Nhạc Hồng Linh, chính là có chút giống, lão đại ngươi chọn đại tẩu không phải là dựa theo bộ dáng của Nhạc Hồng Linh mà chọn chứ?"
"Có chuyện gì à? Chính là dựa theo bộ dáng Nhạc Hồng Linh chọn không được sao?"
"Thì ra lão đại thích loại này..."
Bên cạnh có người góp vui: "Nói nhảm, Nhạc Hồng Linh xinh đẹp như vậy, hỏi khắp giang hồ ai không muốn ở trên giường a!"
Nhạc Hồng Linh: "......"
"Ha ha ha đúng đúng!" Một đám người bắt đầu vỗ mông ngựa: "Ta thấy lão đại cũng xứng đôi với Nhạc Hồng Linh, sớm muộn gì cũng làm thật!"
Triệu Trường Hà vẫn thành thạo, lúc này ngược lại có chút chống đỡ không nổi: "Uống rượu, bớt con mẹ nó thanh du đại mộng a! Không thể uống thì đi ngồi cẩu bàn kia đi!"
Đương nhiên chống đỡ không nổi, có trời mới biết những lời này có thể bị Nhạc Hồng Linh nghe thấy hay không, ngũ quan của huyền quan bát trọng cũng không phải là đùa giỡn!
Kết quả còn có người càng không hiểu ý nói: "Lão đại nếu tìm Nhạc Hồng Linh, vậy Hạ thánh nữ như thế nào bây giờ... Ách..."
"Thao..." Triệu Trường Hà sắc mặt đỏ bừng, cũng không biết mấy phần là rượu, mấy phần là gấp gáp.
Liền có kẻ thông minh vội vàng đỡ lời: "Lão đại ngươi cũng uống ít một chút, tẩu tử còn đang khuê phòng lạnh lẽo a... Cái gì Nhạc Hồng Linh cái gì thánh nữ, mọi người nói bậy mà thôi, đừng coi là thật ha.”
Trong tiếng cười vang lên, Triệu Trường Hà chật vật rút lui: "Được rồi, lão tử trở về xem một chút, lười để ý tới các ngươi, vui vẻ tiếp đi.”
Vừa mới trở lại bên cạnh phòng, đã nhìn thấy Nhạc Hồng Linh đứng ở bên ngoài, đôi mắt đẹp kia liếc qua, cũng không biết ẩn chứa bao nhiêu xấu hổ.
Triệu Trường Hà thiếu chút nữa muốn quay đầu bỏ chạy, xem ra nàng nghe được hết rồi... Lại nói kiếm khí trong cơ thể nàng cũng không phải vẫn luôn có hiệu lực, thật thẹn quá hóa giận một kiếm bổ tới, chính mình cũng không phải là địch nhân của nàng...
Cũng may Nhạc Hồng Linh không lạnh lùng nói câu: "Nhạc Hồng Linh thật sự ở trong phòng ngươi, định chơi như thế nào?", loại lời này làm người ta không biết trả lời thế nào. Nàng ngược lại đột nhiên cười: "Ao này quá nông, nhìn khắp sơn trại, chỉ có mình ngươi huyền quan nhất trọng. Thật khó hiểu, ngươi rõ ràng khí chất phi thường, chí hướng lớn lao, sao lại an phận thủ thường ở đây? Huống chi, con đường của ngươi và Ma giáo hoàn toàn khác biệt, ngươi sao vẫn ở lại đây?”
Triệu Trường Hà thở dài, Nhạc Hồng Linh lúc này mới là Nhạc Hồng Linh trong lòng hắn. Hắn vui vẻ trở lại, nghiêm túc đáp: "Trong thời gian ngắn, nơi này vẫn phù hợp với ta… Ừm, coi như là nơi khởi đầu an toàn? Xung quanh toàn người luyện tập nhất nhị trọng, rất thích hợp… Hiện giờ trình độ này, tùy tiện ra giang hồ, không biết đụng phải ai mà chết. Về phần Ma giáo mà nói…"
Hắn dừng lại, bỗng cười nói: "Vẫn chỉ có chút kẻ tầm thường đến gây phiền toái, chứ không có nhân sĩ ma đạo thực sự đến khiêu khích, cũng không có thợ săn tiền thưởng tìm đến, đó là vì ta là người của Huyết Thần giáo… Không phải ai cũng dám chọc Huyết Thần giáo."
"Cũng đúng…" Nhạc Hồng Linh gật đầu: "Ngươi tập võ chưa đầy hai tháng, đã có thành tựu như bây giờ là rất khó… Có lẽ khí thế của ngươi quá mạnh, làm người ta tưởng ngươi là cao thủ thành danh lâu năm. Nói đến đây, nàng nhíu mày: "Vận thế của ngươi cũng lạ… Hiện giờ quan phủ truy nã, không thể nhập chính đạo. Nếu tùy tiện rời Ma giáo, Ma giáo cũng không cho phép, đúng là không có chỗ dung thân.”
Triệu Trường Hà cười cười, con đường của hắn quả thật rất khó khăn. Hắn bị nghi ngờ là hoàng tử, Đường Thủ Tọa dù biết cũng không dám thu hồi lệnh truy nã, nếu rơi vào mắt người có ý đồ, lại suy đoán ra điều gì, hắn sẽ càng nguy hiểm. Nói cách khác, trước khi hắn chính thức nhận lão hoàng đế làm cha, lệnh truy nã rất có thể vẫn tồn tại.
Nếu không muốn đi con đường đó, như bây giờ, một khi phản giáo ra giang hồ, quả thật là chính ma bất dung, từng bước gian nan. Đây cũng là nguyên nhân hắn vẫn do dự không rời khỏi cái ao nhỏ này.
Đương nhiên, nếu có đủ thực lực, thì không thành vấn đề.
"Cho nên…" Triệu Trường Hà bỗng cười: "Ta có thể theo tỷ tỷ học võ không?"
Ánh mắt Nhạc Hồng Linh chớp động.
Hai người nhìn nhau, thần sắc phức tạp, dưới ánh trăng, giữa tiếng ồn ào, phảng phất như một bức tranh tĩnh lặng.
Nguyên lai, quanh đi quẩn lại, vẫn như lần đầu gặp gỡ.
Qua một lúc lâu, Nhạc Hồng Linh cũng nở nụ cười: "Được."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất