Chương 7
"Vậy chị, chị định làm sao?"
Tôi thở dài, vẻ mặt bất lực.
"Chị có thể làm gì được? Thì sinh thôi. Nếu không sinh được thì đành phải nhường chỗ thôi… Thực ra con trai hay con gái thì có khác gì nhau đâu. Nhiều lúc chị nghĩ, ước gì anh rể sau này không thể sinh con được nữa, như vậy thì chỉ có một đứa con này thôi…"
Lý Phan đã để lọt tai, cậu ta vô thức lặp lại:
"Không thể sinh…"
Tôi thừa thắng xông lên:
"Đúng vậy. Chị nghe nói bây giờ phẫu thuật tiên tiến lắm, vừa khiến người ta không thể sinh con được, vừa không ảnh hưởng đến các chức năng khác. Chị đang nghĩ, nếu không được thì sẽ thương lượng với anh rể. Anh ấy yêu chị thì chắc chắn sẽ đồng ý thôi…"
Mắt Lý Phan sáng lên, cậu ta không thể đợi thêm được nữa. Hai năm qua đã đủ khó khăn rồi. Vả lại, bản chất bên trong cậu ta là một người phụ nữ nên cũng không có tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Tôi đoán, cậu ta sẽ rất hài lòng nếu chỉ có mỗi con gái tôi thôi.
"Phẫu thuật đó tốt vậy sao?"
Tôi gật đầu.
"Tốt lắm. Nhưng phẫu thuật này có thể nối lại được. Chỉ sợ sau này mẹ chồng chị ép, anh ta lại đi phục hồi thì thành công toi… Nhưng nghe nói cũng có loại không thể phục hồi được, nhưng đàn ông mà, sao lại đồng ý làm loại phẫu thuật này…"
Tôi mỉm cười ranh mãnh, nói đùa: "Chị đang nghĩ, hay là lừa anh ta đi làm loại có thể nối lại, rồi lén lút đến một phòng khám nhỏ nào đó, thêm tiền để họ làm thành loại không thể phục hồi. Đến lúc có bị phát hiện thì cũng không thể quay đầu lại được nữa, anh ta chỉ có thể yêu con gái và chị thôi…"
Lý Phan suy tư trở về phòng. Tôi nhìn cánh cửa đang đóng, khẽ mỉm cười. Có thành công hay không, thì xem tình yêu của hai người họ lớn đến đâu rồi.
Một lúc sau, em trai tôi đi ra ngoài. Nhưng tôi đoán ban đầu họ không đạt được sự đồng thuận. Mấy ngày liền sau đó, Lưu Vũ trở về nhà với vẻ mặt ủ rũ. Em trai tôi cũng mấy ngày liền không về ngủ. Trong thời gian cậu ta vắng nhà, tôi chỉ việc đối phó với cô vợ sắp cưới Trần Lệ của cậu ta.
"Chị, chồng em đi đâu rồi? Đi xem nhà mà không về…"
Tôi cười kéo cô ta đi về phía khu nhà.
"Chà, còn đi đâu nữa, chẳng phải là chuẩn bị cưới em sao! Chị không thể nói cho em biết đâu!"
Cô ta thấy tôi thần bí, càng tò mò gặng hỏi.
"Chuẩn bị gì vậy chị? Chị nói em nghe đi mà, nói đi!"
Tôi làm ra vẻ không nhịn được, bảo nhân viên bán hàng đi xa một chút, kéo cô ta ngồi xuống, thì thầm.
"Nhà chị họ Lý, quê ở miền Đông. Em biết chuyện đời trước gia đình chị chuyển đến đây chứ?"
Cô ta gật đầu.
"Chuyện này em biết mà! Lý Phan còn nói nhà chị ngày xưa từng có ông cố là địa chủ nữa, sao vậy chị?"
Tôi nhìn xung quanh, hạ giọng thấp hơn nữa.
"Em cũng biết miền Đông giáp biên giới. Địa chủ lại là đại gia, thời đó đặc biệt, tuy không để lại nhiều, nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo. Nghe mẹ chị nói, ông bà có giấu chút đồ…"
Mắt Trần Lệ sáng rực.
"Đồ? Vàng à!"
Tôi ngồi thẳng người, vẻ mặt bí ẩn, cô ta vui mừng che miệng lại.
"Thôi, dù là gì đi nữa, sau này em gả về thì chẳng phải là của em sao? Lại sinh thêm đứa con nữa, muốn gì mà chẳng có!"
Người tham tiền là dễ nắm thóp nhất. Cô ta biết rằng lẽ ra tài sản chỉ cần một bước gả vào là có được, lại bị một người đàn ông chen ngang, cô ta sẽ bất chấp thể diện hơn cả tôi.
Cô ta thẹn thùng gật đầu, thân mật khoác tay tôi. Nhưng tôi lại đổi giọng.
"Đến bây giờ, chị vẫn còn hơi lo…"
Trần Lệ vội hỏi: "Chị, chị lo gì chứ? Chị yên tâm đi, em gả về đây thì mọi thứ đều chắc chắn rồi!"
Tôi lắc đầu, nói nhỏ:
"Chị chủ yếu lo là bên cạnh em trai chị có người xấu xúi giục nó làm chuyện bậy bạ!
"Em trai chị có một người bạn tên Tống Hạo, em biết không?"
Trần Lệ lắc đầu.
"Cũng không trách em chưa nghe, thằng bé đó bằng tuổi em trai chị. Nhưng bị người ta rủ rê hư hỏng, không thích phụ nữ, mà thích đàn ông!"
Trần Lệ lập tức mở to mắt, vẻ mặt đầy ghét bỏ.