Chương 230: Dời Đô (2)
Đan này đến từ viên cổ, Bây giờ không cách nào luyện chế, dùng một viên ít đi một viên.
Đứng thẳng dậy, toàn thân tản ra thanh khí, không chút dơ Bân, Cổ Trần sa triển khai quyền pháp, khi thì như quỷ mỵ, khi thì như núi, khi thì như nhu vàn, khi thì như cự thú...
Đầy phòng đều là Bóng dáng của hắn, những bóng dáng này rõ ràng đánh ra quyên pháp bất đồng.
Cuối cùng quyền pháp ngưng tụ, thân thể quy nhất, hắn Bắt thủ ấn cổ quái, đây không phải võ công hắn học, mà tùy tâm làm ra.
- Đã có chút lĩnh ngộ.
Hắn tản khí huyết, đi ra khỏi phòng.
Long Vũ Vân thủ hộ ở ngoài phòng, cũng đang tu luyện, nàng đã Đạo cảnh tam Biến. Những ngày này nàng tiến triển cực nhanh, chủ yếu là vì nhận được Thiên Lộ của Cổ Trần Sa, lại dùng Thất Thánh Luyện Tâm Đan, Nghĩa Minh chỉ dạy, hơn nữa nàng tu luyện võ công không có mênh mông như Thiên Tử Phong Thần Thuật, không có khó đột phá như Cổ Trần sa.
Đương nhiên, dù hiện tại cảnh giới của nàng cao hơn Cổ Trần sa, nhưng Bàn về sức chiến đấu, chỉ sợ năm sáu cái nàng cộng lại cũng không ^nải đối thủ.
Đồng Bì Thiết Cốt của nàng cũng không có cứng cỏi Bằng Nhật Nguyệt Long Lân của Cổ Trần Sa.
Hiện tại nàng chỉ là một cái chén nước nhỏ, mà Cổ Trần Sa chính là chum đựng nước. Đồng dạng đều tràn đầy, nhưng dung lượng cả hai là không thể so sánh.
- Ngươi lại tu luyện ba ngày ba đêm.
Long Vũ Vân nói:
- Trong lúc này có rất nhiều đại thần tới tìm ngươi, đều bị ta ngăn cản trở về, nhưng có người lại ở trong phòng khách đợi một ngày, nhất định phải nói chuyện với ngươi.
- Ai?
- Hoa Thân Vương Cổ Hoa Sa, Tứ ca của ngươi.
Long Vũ Vân nói:
- Trước mắt đang uống trà ở phòng khách, nói nhất định phải chờ ngươi đi ra.
- Tứ ca?
Cổ Trần Sa vội vàng nói:
- Mau dân ta đi gặp.
Tuy vị Tứ ca này không hiển sơn lộ thủy, cả nước đều nói hắn là Vương gia nhàn tản, nhưng Thái Sư Văn Hồng, thậm chí Thiên Phù Đại Đế đều đánh giá hắn cực cao, tuyệt đối không phải người bình thường.
Hắn vội vàng đi ra phòng ốc, thắng đến trong phòng khách.
Trang viên cực kỳ lớn, phòng ốc từng tầng, từ nơi này đến phòng khách phải qua bảy tám hoa viên.
Đến phòng khách, quả nhiên thấy Cổ Hoa Sa nhàn nhã uống trà, Ngọc Hàn Lộ đang nói chuyện với hắn.
Ngọc Hàn Lộ cũng từ thái ấp chạy tới, trước mắt nơi này gió giục mây vần, các đại thần đều từ kinh thành tụ tập tới, nàng sao có thể bỏ qua cơ hội này.
- Tứ ca, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây.
Cổ Trần Sa không dám lănh đạm, vội vàng tiến lên chào hỏi.
- Thập Cửu đệ, ngươi để cho ta đợi thật lâu.
Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa cười hắc hắc:
- Bất quá có Thất công chúa trò chuyện, cũng xem như đền bù tổn thất, nước trà này cũng khó được uống một lần.
- Vương gia.
Ngọc Hàn Lộ đứng lên thi lê.
- Đa lê như vậy làm gì.
Cổ Trần Sa vội vàng ngăn cản, tự mình ngồi xuống.
- Ta còn có chút việc nói với Long tỷ tỷ, cáo từ trước.
Ngọc Hàn Lộ tìm lý do lui ra, không nghe hai huynh đệ nói chuyện.
Cổ Trần sa gật đầu, mặc cho nàng rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai huynh đệ.
- Ta nhớ nhiều nấm như vậy, Tứ ca là lần đầu tiên nói chuyện với ta nha.
Sau khi Cổ Trần Sa ngồi xuống, lại giống như cười mà không phải cười nói:
- Lần này Tứ ca tới tìm ta, khăng định là có đại sự.
- Thập Cửu đệ ngươi cơ duyên to lớn, những ngày này tu vi tăng vọt, đã vượt qua ta.
Tứ hoàng từ Cô Hoa Sa cười hì hì nói:
- Xem ra tương lai có thê chống lại Thất đệ Đại ca rồi.
- Tứ ca không nên nói đùa.
Cổ Trần Sa vây vây tay:
- Mấy ngày trước ta gặp Thái Sư Văn Hồng, hắn đánh giá Tứ ca không thấp, còn nói Thất ca và Đại ca lơ lỏng Bình thường.
- Thái Sư Văn Hồng!
trong mắt Tứ hoàng tử Cổ Hoa Sa xuất hiện vẻ thâm trầm:
- Hắn là nhân vật lợi hại, tụ tập thiên địa linh tú mà sinh, tuổi còn trẻ có thể chống lại một ít tông chủ tiên đạo, nếu không phải phụ hoàng ngang trời xuất thế, thống nhất thiên hạ khả năng chính là hắn. Kỳ thật phụ hoàng xuất thế phá vỡ rất nhiều người tính toán, thiên cơ lúc ấy, thiên hạ không phải là như thế này.
- Tứ ca, cái gì tà thiên cơ?