Tôn đại phu vốn cũng không trông mong Lạc Tiểu Băng sẽ lấy ra loại dược liệu hiếm có nào, mà khi nhìn thấy Lạc Tiểu Băng mở một khối vải rách ra, bên trong là một củ nhân sâm thô, vẫn không nhịn được xoa xoa mắt.
Thấy thật sự là nhân sâm, Tôn đại phu cực kỳ vui mừng.
"Đây..." Tôn đại phu nhìn nhân sâm, như thể đang nhìn chằm một loại trân bảo nào đó, "Tiểu Băng, ngươi đào từ đâu ra vậy?"
Khi Lạc Tiểu Băng dạy động tác Heimlich, Tôn đại phu đã hỏi tên Lạc Tiểu Băng, hiện giờ gọi thẳng tên luôn.
Lúc này Tôn đại phu cũng không biết bản thân mình hỏi ra một vấn đề rất ngu ngốc.
Lạc Tiểu Băng lại không để ý Tôn đại phu như vậy, trong lúc ở cùng với Tôn đại phu, Lạc Tiểu Băng biết Tôn đại phu thật ra một người đối với y dược có chút si mê, giống hệt như ông nội của nàng, cho nên khiến nàng cảm thấy thân thiết.
"Ta đào được trên núi, không biết Nhân Thọ Đường có thu mua không?" Lạc Tiểu Băng mỉm cười.
"Mua mua mua!" Tôn đại phu vội vàng nói ba chữ 'mua'.
Chỉ là sau khi nói xong, Tôn đại phu lại hỏi Lạc Tiểu Băng, "Tiểu Băng, tuổi củ nhân sâm này của ngươi cũng không nhỏ, tỉ lệ cũng không tồi, giá cả tất nhiên không rẻ, không biết trong lòng ngươi đã định giá chưa?"
Tôn đại phu trong lòng cũng đã định giá, chỉ sợ giá cả mình đưa ra Lạc Tiểu Băng không hài lòng, liền định hỏi ý Lạc Tiểu Băng trước.
Ở hiện đại, nhân sâm đều dựa vào gieo trồng, thật ra giá cả cũng không tính quá cao, mà nhân sâm ở đây tuy rằng nàng biết giá sẽ không thấp, nhưng cũng không biết cụ thể đáng giá bao nhiêu.
Nghĩ đến Tôn đại phu cũng là người thành thật, liền nói, "Tôn lão, ta tin ở ông, ông xem nhân sâm này đáng giá bao nhiêu?"
Nghe thấy lời tín nhiệm này của Lạc Tiểu Băng, Tôn đại phu rất hưởng thụ.
Lạc Tiểu Băng này rất phù hợp với nhãn duyên của ông ta, lại dạy ông ta động tác Heimlich, tất nhiên ông ta không thể nào bạc đãi nàng, liền đưa ra một chữ 'nhị', "Ta trả ngươi hai trăm lượng, ngươi xem có được không?"
Lạc Tiểu Băng: "..." Nàng sợ ngây người.
Hai trăm lượng! Đó cũng không phải một số tiền nhỏ.
"Phải biết rằng, một ngàn văn sẽ bằng một lượng, nếu dựa theo một văn tiền sẽ tương đương với một đồng, vậy hai trăm lượng bạc này thì tương đương với hai mươi vạn đồng, đây là tiết tấu một bước phát tài.
(20 vạn = ~ 65tr VNĐ)"
Huống chi, thời đại này một văn tiền không thể nào bằng được tỉ giá một đồng ở hiện đại.
Đương nhiên, Lạc Tiểu Băng cũng không phải người chưa từng trải đời, trong lòng tuy rằng rõ ràng là chấn động, nhưng trên mặt lại không hề có biểu cảm gì, chỉ cười nói, "Giá mà Tôn lão đưa ra, tất nhiên ta tin được."
Lời này của Lạc Tiểu Băng, lại lần nữa khiến Tôn đại phu cảm thấy mình được tín nhiệm, trên gương mặt già nua nhăn nhúm đầy ý cười.
Thống nhất giá xong, Tôn đại phu liền cho người đi lấy bạc.
Nhìn tư thế này, có vẻ địa vị của Tôn đại phu ở Nhân Thọ Đường cũng không tầm thường, ít nhất không chỉ là một vị đại phu chỉ ngồi bắt mạch, mà là thật sự có thể quyết định.
Tôn đại phu rất chu đáo, cũng không trực tiếp đưa ngân phiếu hai trăm lượng cho Lạc Tiểu Băng, mà cho nàng hai tờ năm mươi lượng, ba ờ hai mươi lượng, hai tờ mười lượng cùng hai mươi lượng bạc tán.
Đối với hành động tri kỷ như vậy, Lạc Tiểu Băng có chút cảm động.
Sau đó Lạc Tiểu Băng cùng Tôn đại phu thỏa thuận xong, chỉ cần nàng mang dược liệu đến Nhân Thọ Đường sẽ thu mua, liền chuẩn bị rời khỏi hậu đường.
"Tiểu Băng, ngươi chờ một chút." Tôn đại phu lúc này mới như nhớ ra cái gì đó, gọi Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn dừng bước.
Tôn đại phu vội vàng rời đi, lại rất nhanh đã quay về, trong tay còn cầm một hộp sắt nhỏ.
"Tiểu Băng, ta không có gì đưa cho ngươi, đây là thuốc mỡ do cháu trai ta điều phối, có thể làm mờ sẹo, "Nói rồi, Tôn đại phu nhìn thoáng qua vết sẹo trên mặt Lạc Tiểu Băng, "Vết sẹo này của ngươi có hơi sâu, thời gian cũng lâu quá rồi, đại khái không thể lành hẳn được, nhưng có thể làm mờ."
Nói rồi, Tôn đại phu cũng không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tiểu Băng, như là sợ Lạc Tiểu Băng sẽ từ chối, nhét vội vào tay Lạc Tiểu Băng.
Phải biết rằng, thuốc mỡ trong tay Tôn đại phu này, chính là rất nhiều đại quan quý nhân muốn mua cũng chưa chắc đã mua được, nhưng Tôn lão đại còn sợ Lạc Tiểu Băng không nhận.
Lạc Tiểu Băng lẳng lặng nhìn thuốc mỡ trong tay, sau đó rất hào phóng nhận lấy, "Đa tạ Tôn lão."
Tuy rằng nàng có thể tự điều phối dược liệu, hơn nữa có thể khiến vết sẹo trên mặt mình hoàn toàn biến mất, nhưng hảo ý của Tôn đại phu nàng cũng không cự tuyệt.
Huống hồ, bản thân mình cũng muốn chữa khỏi vết sẹo trên mặt, tất nhiên cũng cần phải che giấu, nếu không biểu hiện rõ ràng quá sẽ khiến người nghi ngờ.
Tôn đại phu thấy Lạc Tiểu Băng nhận lấy mới nhẹ nhàng thở ra.
Lạc Tiểu Băng nhận thuốc mỡ cùng tiên, cùng Tôn đại phu rời khỏi hậu đường.
Thấy Lạc Tiểu Băng đi ra, Trương Nhị Lang đợi ở bên ngoài hồi lâu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu Tiểu Băng tỷ mà còn không ra, hắn đã định lao vào tìm người.
Lúc này bên ngoài Nhân Thọ Đường đã không còn người vây xem náo nhiệt, đã rời đi từ lâu, chỉ còn một vài bệnh nhân đang chờ Tôn đại phu ra.
Lạc Tiểu Băng biết Trương Nhị Lang lo lắng, trấn an hắn một chút, liền đi về phía quầy thuốc.
Tôn đại phu vốn chuẩn bị đi khám cho bệnh nhân, thấy Lạc Tiểu Băng đi đến quầy thuốc bên kia, không nhịn được tò mò, đi theo sau Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng đứng trước quầy, báo cho chưởng quầy tên mấy loại dược liệu.
Hôm nay ngoại trừ bán dược liệu, nàng còn phải mua thuốc cho nam nhân mình đã cứu.
Chờ chưởng quầy xoay người đi lấy thuốc, Tôn đại phu lại không nhịn được lên tiếng, "Tiểu Băng, ngươi mua những loại dược liệu đó làm gì?"
Không phải Tôn đại phu nhiều chuyện, thật sự những loại dược liệu mà Lạc Tiểu Băng báo kia, có một phần là thanh nhiệt giải độc, còn một phần không hề liên quan chút nào, lại kê cùng với nhau, ông ta thật sự không nghĩ ra là phương thuốc gì.
Sở dĩ cảm thấy Lạc Tiểu Băng biết bốc thuốc, là bởi vì Tôn đại phu bằng trực giác cảm thấy, Lạc Tiểu Băng không phải chỉ hiểu biết một chút dược lý, theo bản năng cảm thấy nàng biết rất nhiều thứ.
Lạc Tiểu Băng không muốn chuyện của Tề Thiên Hạo bị người khác phát hiện, bởi vì nàng không biết thân phận của Tề Thiên Hạo thế nào, chẳng may thân phận của Tề Thiên Hạo có vấn đề gì, lộ ra thì nàng sẽ mang đến tai họa cho mình.
Liên quan đến mạng sống của mình, cho dù là Tôn đại phu nàng rất có hảo cảm, vậy cũng không thể tùy tiện nói rõ ngọn ngành.
Vì thế Lạc Tiểu Băng liền nói, "Những loại dược liệu này trên núi không tìm được, ta mua về cũng không có gì lạ."
Nếu có hiểu biết về y lý, có hiểu biết về dược liệu thì cũng chẳng có gì lạ.
Tôn đại phu không hỏi tiếp nữa, chỉ dặn dò Lạc Tiểu Băng sau này cần dược liệu gì thì cứ đến đây, rồi đi khám bệnh cho bệnh nhân.
Rất nhanh, chưởng quầy của Nhân Thọ Đường đã chuẩn bị dược liệu xong cho Lạc Tiểu Băng, Lạc Tiểu Băng cảm tạ, sau đó dẫn theo Trương Nhị Lang rời khỏi Nhân Thọ Đường.
Chỉ là vừa mới đi ra ngoài, Lạc Tiểu Băng đã bị người ta cản lại.
Là Khương lão thái cùng cháu trai của bà ta, thì ra bọn họ luôn muốn báo ân, cho nên vẫn luôn chờ ở bên ngoài Nhân Thọ Đường.
" n nhân, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ân nhân, ân nhân dẫn chúng tôi về đi." Khương lão thái mở miệng.
Trong nhà chỉ còn bà cùng với cháu trai, cho nên bà có thể làm chủ chuyện này.
Thấy Khương lão thái chấp nhất báo ân, Lạc Tiểu Băng cũng có chút động lòng, dù sao trước mắt nhà nàng thiếu nhất chính là người làm.
Nhưng nghĩ đến tình huống nhà mình, Lạc Tiểu Băng vẫn lắc đầu.
Khương lão thái thấy vậy, vội vàng kéo cháu trai Hỉ Bảo quỳ xuống, " n nhân, nếu ngươi không mang theo bà cháu chúng ta, chúng ta sẽ quỳ ở đây không đứng dậy nữa."
Tính tình Khương lão thái bộc trực, chuyện đã nhận định thì khó mà thay đổi.