Lạc Tiểu Băng thấy thế, vội vàng ngăn bà cháu hai người đang muốn quỳ xuống.
Đối với chấp nhất của Khương lão thái, Lạc Tiểu Băng cũng có vài phần bất đắc dĩ.
"Không phải ta không muốn thu lưu hai người, thật sự là ta không có cách nào, nhà ta chỉ có một gian phòng, không thu lưu hai bà cháu được." Lạc Tiểu Băng giải thích.
Thấy vẻ mặt Khương lão thái mất mát, Lạc Tiểu Băng lại nói, "Như vậy đi, nếu mùa xuân sang năm hai người còn muốn báo ân, thì hai người tới tìm ta."
Tiếp đó, Lạc Tiểu Băng liền nói vị trí nhà của nàng.
Khương lão thái thấy vậy cũng không cưỡng cầu, chỉ nói mùa xuân sang năm sẽ tìm Lạc Tiểu Băng báo ân, sau đó dẫn cháu trai Hỉ Bảo rời đi.
Đợi hai bà cháu đi rồi, Lạc Tiểu Băng liền dẫn theo Trương Nhị Lang vẫn còn đang ngây người rời khỏi cửa hiệu thuốc.
Đợi hai người rời khỏi, một trung niên nam nhân ăn mặc sang quý từ trong một con hẻm nhỏ bên cạnh hiệu thuốc đi ra.
Chỉ thấy người này híp mắt, nhìn theo hướng Lạc Tiểu Băng rời đi, trong mắt không biết đang cân nhắc điều gì, chỉ thấy trong ánh mắt kia lộ ra vài phần ý xấu.
"Lão gia, người phụ nữ xấu xí kia có gì đẹp đâu?" Gã sai vặt bên cạnh không nhịn được dò hỏi.
Xấu phụ như vậy, ngay cả làm nha hoàn trong phủ của lão gia cũng không đủ tư cách.
Nam nhân Trung niên liếc gã sai vặt kia, "Ngươi biết cái gì, nàng ta chính là người của thôn Đại Hưng kia."
"A..." Gã sai vặt phát ra một tiếng hô kinh ngạc, thấy người qua đường đều nhìn về phía này, liền cuống quýt che miệng.
Sau khi kinh ngạc, vẻ mặt gã sai vặt nghi hoặc, "Nhưng lão gia, thật sự là mẹ của đứa trẻ kia..."
Lời gã sai vặt không nói hết câu, ngậm miệng trước ánh mắt của lão gia nhà mình.
Động tĩnh bên này, Lạc Tiểu Băng không biết, chỉ bảo Trương Nhị Lang đánh xe bò đến cửa hàng trang phục.
Nhị Lang không ngờ gì cả, trực tiếp làm theo.
"Tiểu Băng tỷ, sao tỷ lại lợi hại như vậy?"
Vừa đánh xe bò, Trương Nhị Lang đặt câu hỏi.
Cứ có cảm giác Tiểu Băng tỷ khác một trời một vực với người mà hắn biết trước đây, có loại cảm giác không quen thuộc.
Nhưng Tiểu Băng tỷ như vậy, không hiểu sao lại khiến cho người ta có cảm giác tín phục.
Lạc Tiểu Băng đã dự đoán được Trương Nhị Lang đã hỏi, nàng cũng đã nghĩ ra lý do từ sớm, "Đây là trước đây cha hài tử mời người dạy ta, hắn sợ mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên đã chuẩn bị trước."
Dù sao cái gọi là 'cha hài tử' là 'người chết', sau này có lẽ cũng không xuất hiện, nàng muốn lợi dụng thế nào thì lợi dụng.
Từ sau khi ở trên núi bịa đặt tin dữ của cha hài tử, nàng cũng đã hạ quyết tâm, sau này mình có làm cái gì thì cũng nói là cha hài tử cho người dạy.
Trương Nhị Lang không dự đoán được sẽ là đáp án này, trong nhất thời có hơi cứng họng.
Thật lâu sau, mới rầu rĩ mở miệng, "Xin lỗi Tiểu Băng tỷ, ta không biết..."
Trương Nhị Lang cho rằng mình đã không cẩn thận chạm vào chỗ đau lòng của Lạc Tiểu Băng, cực kỳ tự trách.
Lạc Tiểu Băng không nói gì, liền mặc kệ Trương Nhị Lang hiểu lầm, phòng ngừa Trương Nhị Lang hỏi quá nhiều, nàng còn phải bịa nhiều hơn, cứ im lặng như vậy lại càng tốt.
Rất nhanh, Trương Nhị Lang đánh xe bò đưa Lạc Tiểu Băng đến cửa hàng trang phục.
Ông chủ của cửa hàng trang phục là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, thấy Lạc Tiểu Băng ăn mặc cũ nát, lại không đuổi người đi, mà khách khách khí khí hỏi Lạc Tiểu Băng cần gì.
"Có trang phục cho trẻ con bốn năm tuổi mặc không?" Lạc Tiểu Băng nhìn quanh một vòng, chỉ nhìn thấy quần áo của người trưởng thành, cũng không nhìn thấy quần áo phù hợp cho trẻ con.
Ông chủ của cửa hàng trang phục nghe vậy, lấy từ trên quầy hàng ra hai bộ, "Đây là tôi may cho trẻ con của người thân, ngươi xem có được không?"
Lạc Tiểu Băng vừa thấy, kích thước thì cũng được, bên trong có nhồi bông, nhìn cũng rất dày, liền hỏi giá.
"Quần áo của trẻ con cũng không tốn nhiều nguyên liệu, chỉ 500 văn một bộ." Ông chủ cửa hàng trang phục nói.
Vừa nghe 500 văn một kiện, còn không đợi Lạc Tiểu Băng mở miệng, Trương Nhị Lang đã không nhịn được.
Trương Nhị Lang kéo kéo ống tay áo của Lạc Tiểu Băng, gương mặt sốt ruột, "Tiểu Băng tỷ, vậy thì đắt quá, ngươi vẫn nên mua bông về tự may thì hơn."
Lạc Tiểu Băng không hiểu biết giá cả vải vóc ở thời đại này, không khỏi đặt câu hỏi, "Bông vải giá cả thế nào?"
Không đợi Trương Nhị Lang trả lời, ông chủ Ngô Vận Thành ở bên cạnh liền mở miệng, "Tiểu nương tử, vải thô 9 văn một tấm, vải sợi 25 đồng một cân, bông thì 50 văn một cân, bộ quần áo như vậy thì cần khoảng hai cân bông, trừ đi phí nhân công, một cái thì cũng chưa đến 200 văn."
Ngô Vận Thành thẳng thắn nói cho Lạc Tiểu Băng quần áo của trẻ con thật ra không tốn bao nhiêu, mua vải tự may thì rẻ hơn, như vậy chẳng khác nào để lộ ra giá vốn của mình.
Vẻ mặt Lạc Tiểu Băng không khỏi kinh ngạc, "Chẳng lẽ ông chủ không sợ ta làm ảnh hưởng tới việc làm ăn của ngươi sao?" Lộ ra chân tướng như vậy, ai còn muốn mua trang phục chứ?
Ngô Vận Thành nghe vậy thì cười lắc đầu, "Tiểu nương tử nhìn qua trong nhà cũng không có điều kiện, nếu mua trang phục nhỏ thế này thật sự không có lời, dù ta là người buôn bán, cũng không mất lương tâm như vậy."
Nói rồi, Ngô Vận Thành lại thở dài một tiếng, "Thật không dám giấu giếm, doanh thu của cửa hàng thật sự không tốt, làm xong vụ mùa đông này, chúng ta cũng không định làm trang phục bán nữa, trực tiếp thông hai cửa hàng."
Lạc Tiểu Băng nghe vậy nghĩ nghĩ, không nhớ bên cạnh bán gì.
Thấy vẻ mặt của Lạc Tiểu Băng, Ngô Vận Thành vừa thấy liền biết nàng nghĩ gì, liền nói, "Bên cạnh là tiệm vải nhà ta, nếu tiểu nương tử tin tưởng, có thể mua vải mua bông ở cửa tiệm vải của chúng ta."
Ngô Vận Thành vừa nói như vậy, Lạc Tiểu Băng liền nói, "Nếu vậy thì ta đi sang bên cạnh nhìn thử xem."
Ngô Vận Thành vừa nghe, liền buông trang phục trong tay, tự mình dẫn Lạc Tiểu Băng đi sang bên cạnh.
Đang trông cửa hàng bên cạnh chính là Cẩm nương vợ của Ngô Vận Thành, Cẩm nương thoạt nhìn là một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi rất nhiệt tình, là người rất hào sảng, cũng có vài phần tướng phu thê với Ngô Vận Thành.
Nhìn thấy phu quân nhà mình dẫn khách nhân lại đây, Cẩm nương sang sảng cười nói, "Tiểu nương tử đây là muốn mua vải sao?"
Nhưng Cẩm nương cũng không ghét bỏ Lạc Tiểu Băng nghèo rớt mồng tơi.
"Ừm, ta muốn may cho con ta vài bộ quần áo mới."
"Nam hai hay là nữ hài?"
"Một trai một gái."
Ánh mắt Cẩm nương sáng lên, "A, thật là có phúc khí, đúng là vừa đẹp." Nói rồi, Cẩm nương lại hỏi, "Xin hỏi tiểu nương tử là muốn mua vải bông hay vải thô, là muốn một màu cho nữ hài một màu cho nam hài hay là màu phù hợp cho cả hai?"
"Muốn mua hai tấm vải cho hai đứa nhỏ, bà chủ có gợi ý gì không?"
Cẩm nương đánh giá Lạc Tiểu Băng một chút, có chút kinh ngạc, lại vẫn cầm hai tấm vải bông phù hợp tới.
Một tấm màu xanh lam, thích hợp với nam hài, một tấm màu hồng ruốc, thích hợp với nữ hài.
"Tiểu nương tử có thích không?"
Nhìn hai tấm vải bố kia, Lạc Tiểu Băng rất thích, trực tiếp gật đầu.
Tiếp đó, lại bảo bà chủ chọn cho mình hai tấm vải bông, một tấm màu yên thanh cùng một tấm màu xanh thẫm.
Lát sau Lạc Tiểu Băng lại muốn lấy thêm một tấm lụa, 30 cân bông.
Lạc Tiểu Băng mua số tiền lớn như vậy, không chỉ khiến Trương Nhị Lang sợ ngây người, khiến cho hai phu thê ông chủ của cửa hàng trang phục Ngô Vận Thành cùng Cẩm nương đều trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng Ngô Vận Thành cùng Cẩm nương dù sao cũng đã làm ăn đã lâu, cũng biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, rất nhanh đã hoàn hồn, bắt đầu tính toán.
Bốn tấm vải bông mịn, một tấm 25 văn, tổng cộng sáu lượng bạc.
Lụa thì hơi đắt hơn một chút, một cây là ba lượng bạc, bông một cân 50 văn, 30 cân thì là 150 văn.
Cộng tất cả lại là 10 lượng 5 đồng, vợ chồng Cẩm nương chủ lấy của Lạc Tiểu Băng 10 lượng 3 đồng, lại chủ động giảm 200 văn tiền.
Trừ cái này ra, Cẩm nương còn tặng Lạc Tiểu Băng một bộ kim chỉ, tất cũng phải có giá lên đến mười văn.
Lạc Tiểu Băng không thể không cảm khái, hai vợ chồng này thật sự rất biết làm ăn.
Ấn tượng của Lạc Tiểu Băng với hai vợ chồng nhà này không tồi, nghĩ đến Ngô Vận Thành nói trang phục may sẵn không dễ bán, trong lòng Lạc Tiểu Băng liền có chút suy ngẫm.