Nàng đã nhìn thấy tất cả quần áo trong cửa tiệm quần áo, đều là một vài mẫu mã bình thường thấy đầy trên đường, hơn nữa giá cả của trang phục lại rất đắt, cho nên doanh thu không tốt cũng là bình thường.
Nhưng nếu tập trung vào đó thì sao?
Trong lòng Lạc Tiểu Băng có ý tưởng, nhưng cũng không tùy tiện đề cập việc này với hai vợ chồng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, chưa đâu vào đâu đã nói nàng biết thiết kế những mẫu trang phục độc đáo mới lạ người ta cũng chưa chắc tin, cho nên Lạc Tiểu Băng quyết định chờ có thành phẩm lại qua đây nói việc này sau.
Thanh toán tiền xong, Lạc Tiểu Băng lại mua thêm một vài đồ, liền lên xe bò quay về, đợi về đến nhà cũng đã là buổi trưa.
Lúc này Trương Hạnh Hoa đang ngồi trong viện nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa, mà bên cạnh chất đầy quả thông, còn có một đống nấm đã được đưa đến đây, rõ ràng là buổi sáng nay thẩm thẩm cùng Trương Đại Lang hái được.
"Mẹ..."
An An nhìn thấy Lạc Tiểu Băng trước tiên, vui sướng kêu lên, sau khi Nhạc Nhạc thấy Lạc Tiểu Băng thì chạy thẳng về phía Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng một tay bế Nhạc Nhạc lên, sau đó đi vào trong viện.
"Tiểu Băng tỷ."
Trương Hạnh Hoa đứng lên, xấu hổ chào Lạc Tiểu Băng một tiếng.
"Hạnh Hoa, hôm nay cảm ơn ngươi." Lạc Tiểu Băng cảm ơn Trương Hạnh Hoa.
Trương Hạnh Hoa lại liên tục xua tay, "Tiểu Băng tỷ, đây đều là việc nên làm, không xứng nhận lời cảm tạ của tỷ đâu."
Lạc Tiểu Băng chỉ cười cười, không để tâm đến chuyện này nhiều, mà nói với Trương Hạnh Hoa, "Hạnh Hoa, ta nhớ rõ ngươi thêu thùa không tệ, có thể nhờ ngươi một việc được không?"
Hạnh Hoa vừa nghe là việc may vá, mắt sáng rực lên, nhưng vẫn rất khiêm tốn "Những lời đó đều là người ta bịa thôi, ta chỉ biết chút ít đơn giản, nhưng Tiểu Băng tỷ muốn ta làm gì vậy? Tỷ nói đi, nếu ta làm được thì nhất định sẽ làm cho tỷ."
Lời này tuy rất khiêm tốn, nhưng Lạc Tiểu Băng nhìn ra được, Trương Hạnh Hoa đối với việc may vá thêu thùa rất tự tin.
Chính lúc này, Trương Nhị Lang ôm mấy cuộn vải đi đến, Lạc Tiểu Băng liền nói, "Muốn nhờ ngươi may cho ba mẹ con ta mấy bộ xiêm y, còn cả chăn bông trong nhà cũng muốn nhờ ngươi làm giúp một chút."
Tuy rằng nguyên chủ đã từng làm, nhưng bảo nàng dùng kim chỉ thật sự là không được.
Trương Hạnh Hoa nhìn thấy nhiều vải như vậy thì trợn tròn mắt, hiển nhiên là rất kinh ngạc.
Nhưng lời Lạc Tiểu Băng nàng ta vẫn nghe ra được, không hề nghĩ ngợi trực tiếp gật đầu, "Có thể."
Ngay sau đó Trương Hạnh Hoa lại nghĩ nghĩ, liền nói, "Tiểu Băng tỷ, nếu không thì ta ở nhà tỷ làm đi, như vậy còn có thể giúp tỷ chăm sóc An An cùng Nhạc Nhạc."
Lạc Tiểu Băng vốn cũng không định bắt Trương Hạnh Hoa ở nhà mình làm, nhưng Trương Hạnh Hoa cũng đã nói như vậy, mắt Lạc Tiểu Băng liền sáng rực, chỉ cảm thấy ý này thật sự không tồi."
"Vậy được, ngươi làm xong một bộ xiêm y, ta sẽ trả ngươi 50 văn tiền công." Lạc Tiểu Băng không định để Trương Hạnh Hoa làm không công.
Trương Hạnh Hoa vừa nghe còn trả công cho nàng ta, còn là 50 văn, lập tức kinh ngạc xua xua tay.
"Không... Không được, Tiểu Băng tỷ, ta..."
"Hạnh Hoa ngươi đừng từ chối vội." Lạc Tiểu Băng ngắt lời Trương Hạnh Hoa, sau đó nghiêm túc nói, "Yêu cầu của ta rất cao, hơn nữa sau này có thể ta sẽ muốn hợp tác lâu dài với ngươi, nếu ngươi không nhận, chẳng lẽ là muốn ta tìm người khác hay sao?"
Trương Hạnh Hoa vừa nghe vậy, không khỏi cắn môi, nhìn dáng vẻ này là có chút động tâm rồi, lại có hơi lưỡng lự, cuối cùng có chút bất lực nhìn về phía nhị ca nhà mình.
Trương Nhị Lang cũng coi như là 'người từng trải', thấy muội muội nhà mình như vậy cũng không hề do dự, trực tiếp nói, "Hạnh Hoa muội cứ đồng ý đi, nếu Tiểu Băng tỷ đã nói như vậy thì chắc chắn có lý của tỷ ấy, chúng ta cứ nghe là được."
Đi cùng Lạc Tiểu Băng một chuyến lên trấn trên, Trương Nhị Lang cũng đã âm thầm quyết định trong lòng: Sau này có chuyện gì đều nghe Tiểu Băng tỷ sẽ không bao giờ sai.
Lúc này Trương Nhị Lang cũng không biết, một quyết định này của mình đã khiến tương lai thay đổi rất lớn.
Trương Hạnh Hoa thấy nhị ca nhà mình đã nói như vậy, tất nhiên cũng chẳng thể nói thêm được gì nữa, trực tiếp đồng ý.
Thấy Trương Hạnh Hoa đồng ý, Lạc Tiểu Băng liền tìm một miếng vải đã phai màu trắng bệch, lại lấy một mẫu than củi làm bút, rất nhanh đã vẽ một mẫu xiêm y lên tấm vải, đưa cho Trương Hạnh Hoa.
"Như vậy, ngươi có thể làm được không?"
Điều kiện hạn hữu, cho nên tranh vẽ rất đơn giản, người ngoài nhìn thật ra cũng không hiểu là cái gì.
Mà Trương Hạnh Hoa là một người quen việc may vá, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó là vẽ cái gì, trong đầu ngay lập tức hiện lên hình dáng của một bộ xiêm y, khiến Trương Hạnh Hoa ngay lập tức bị kinh diễm.
Chỉ thấy đôi mắt Trương Hạnh Hoa sáng lấp lánh, hưng phấn đầy mặt mở miệng, "Tiểu Băng tỷ, bộ xiêm y này thật đẹp mắt." Nàng ta chưa bao giờ từng nhìn thấy xiêm y tinh xảo như vậy.
Đó là hai bộ váy của bé gái, cổ là loại cổ đứng, trên thân dùng nút gài, trên làn váy xếp tầng còn có nút kết kiểu Trung Quốc, trên quần áo còn thêu họa tiết hoa đào, vừa nhìn đã biết thành phẩm bé gái mặc lên sẽ rất hoạt bát đáng yêu.
Sở dĩ Lạc Tiểu Băng có thể tiện tay có thể vẽ ra một chiếc áo, là bởi vì trước đây nàng cũng từng mở một xưởng may cổ phục, từng mời những nhà nhà thiết kế hàng đầu, mưa dầm thấm đất cũng học hỏi được ít nhiều.
Cho nên nàng mới nói, nàng có thể thi mười môn phối hợp, tất cả những việc có thể kiếm tiền thì đều thử qua rồi.
"Ngươi có thể làm được không?" Lạc Tiểu Băng hỏi.
Chỉ lần làm ra thành phẩm, sau đó sẽ bàn việc hợp tác với phu thê Cẩm nương, vậy thì nàng sẽ có thêm một khoản thu nhập.
"Ta, thử xem đi." Vẻ mặt Trương Hạnh Hoa nóng lòng muốn thử.
Lạc Tiểu Băng gật đầu, "Trước tiên ngươi cứ giúp chúng ta làm xong chăn bông đi đã, sau đó may cho mỗi đứa một chiếc áo ấm cho chúng mặc, còn những cái khác, thì đến lúc xong thì ngươi lại làm."
Trước tiên nàng phải đảm bảo trong nhà có đồ để mặc, rồi mới nghĩ đến việc kiếm tiền.
Sau khi nói xong, Lạc Tiểu Băng quyết định vẽ một cậu bé mặc một chiếc áo khoác nhỏ.
Còn chuyện nàng cùng Tề Thiên Hạo, nàng cũng không vẽ, chỉ để mặc Trương Hạnh Hoa muốn làm sao thì làm.
Sau khi quyết định việc này, Lạc Tiểu Băng cũng không quên kết toán tiền công đưa cho Trương Nhị Lang mang về.
̣Chín mươi cân nấm là 900 văn, cộng với tiền xe bò 10 văn, tiền công của Trương Nhị Lang là 30 văn, lại đưa cho Trương Hạnh Hoa 50 văn tiền cọc, Lạc Tiểu Băng trực tiếp trả gần một lượng bạc.
Còn những quả thông, Lạc Tiểu Băng quyết định chờ muộn một chút sẽ cân rồi mới kết toán.
Hai huynh muội Trương Nhị Lang nhận được tiền, vẻ mặt cả hai đều hưng phấn, uyển chuyển từ chối lời cơm của Lạc Tiểu Băng, hẹn buổi chiều lại đến làm chăn bông, sau đó hai huynh muội liền rời đi trước.
Chờ huynh muội hai người đi rồi, Lạc Tiểu Băng lấy hai xiên kẹo hồ lô trong tui đưa cho An An Nhạc Nhạc ăn.
Hai đứa bé trước đây thấy người khác ăn kẹo hồ lô rất hâm mộ, bây giờ mình cũng có thể ăn, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Thấy hai đứa nhỏ vui vẻ, tâm tình Lạc Tiểu Băng cũng rất vui.
Trước khi nấu cơm, Lạc Tiểu Băng quyết định trước tiên đi xem tình hình của Tề Thiên Hạo đang nằm trên giường.
Nhưng khi đi vào, nhìn thấy tình hình nam nhân trên giường, Lạc Tiểu Băng ngây ngẩn cả người.