"Diệu Thúy Lan, chuyện hôm nay là thế nào, nàng đừng có nói nàng không biết." Trương Đại Lang tức đỏ mắt.
Mấy ngày nay, Diệu Thúy Lan đã bị đánh đến hai lần, trong lòng cực kỳ tủi thân, nhưng nghe Trương Đại Lang nói, nhìn đôi con ngươi đỏ sọng của Trương Đại Lang, trong lòng nàng ta lại không nhịn được sợ hai.
Trương Nhị Lang cùng Trương Hạnh Hoa thấy một màn này cũng không nói nhiều, trầm mặc quay trở về phòng.
Nhưng thật ra Trương Tiểu Muội vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi chơi, thấy mẹ mình bị đánh, vội vàng khóc lóc chạy tới, lại bị Trương Trần thị kéo vào trong lòng.
"Được rồi, có chuyện gì phu thê hai người tự mình giải quyết, đừng dọa đến con nhỏ." Vẻ mặt Trương Trần thị đam mạc, ngay sau đó cảnh cáo nhìn Diệu Thúy Lan, "Chuyện lần này, ta không so đo với ngươi, chính ngươi mà còn dám dở trò bậy bạ, cũng đừng trách ta người làm mẹ chồng ta đây nhẫn tâm."
Nói xong, Trương Trần thị ôm Trương Tiểu Muội trở về phòng mình.
Rõ ràng lúc này mẹ chồng không dạy dỗ nàng ta như với trước đây, nói chuyện cũng không nói chuyện kiểu vừa đấm vừa xoa, nhưng Diệu Thúy Lan lại cảm giác được một loại sợ hãi chưa từng có, theo bản năng liền nhìn về phía Trương Đại Lang.
Trương Đại Lang lại thật sự có chút thất vọng với Diệu Thúy Lan, không để ý đến nàng ta, trực tiếp quay về phòng.
"Đại Lang, chàng nghe ta giải thích..." Diệu Thúy Lan khóc nức nở đuổi theo.
Hai người đều vào phòng, đóng cửa phòng lại hai vợ chồng nói gì làm gì, chỉ có mình bọn họ mới biết được.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tiểu Băng vẫn cùng Trương Nhị Lang mang nấm lên trấn.
Tần chưởng quầy thấy lần này Lạc Tiểu Băng đưa tới nhiều như vậy, cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, chỉ là lại thúc giục chuyện hạt thông, cũng nói với Lạc Tiểu Băng, hạt thông này bán rất được giá trong giới nhà giàu, căn bản là cung không đủ cầu.
Từ tửu lâu đi ra, Lạc Tiểu Băng ngồi lên xe bò của Trương Nhị Lang, Lạc Tiểu Băng vẫn đang cân nhắc việc này.
Người trong thôn đều đã lên núi, mà trong viện có gần một ngàn cân quả thông cần phải xử lý, sau này sẽ lại sẽ có càng nhiều hơn.
Mà quá trình chế biến hạt thông cũng không hề nhẹ nhàng, nàng không thể tự tay làm hết được.
Xem ra là phải mời người.
Chỉ là nghĩ đến việc tìm người, Lạc Tiểu Băng lại càng đau đầu.
Phương pháp chế biến hạt thông trước mắt còn cần phải giữ bí mật, những người trong thôn bây giờ nàng không muốn trọng dụng, mua nô bộc thì bây giờ còn chưa có chỗ ở, nếu muốn tìm người, thì vẫn phải tìm người đáng tin cậy, thật đúng là khó khăn.
Xem ra, vẫn phải xây nhà trước.
"Nhị Lang, nếu muốn xây nhà thì tìm ai?" Lạc Tiểu Băng hỏi Trương Nhị Lang đang đánh xe ở phía trước.
"Tiểu Băng tỷ bây giờ muốn xây nhà sao?" Trương Nhị Lang tất nhiên là biết Lạc Tiểu Băng muốn xây nhà.
"Ừm, ta muốn xây tạm một phòng ở."
Xây nhà rồi, nàng có thể phân loại nấm, lại có xưởng nữa, nàng cùng con sẽ không bao giờ phải nằm ngủ dưới đất nữa.
Nghĩ như vậy, Lạc Tiểu Băng càng thêm quyết tâm phải nhanh chóng xây nhà.
"Vậy thì có lão Trần ở thôn Trần Gia là xây nhà giỏi làng trên xóm dưới đều biết, nếu tỷ thật sự muốn xây nhà, Tiểu Băng tỷ có muốn đi gặp thử không?" Trương Nhị Lang ngừng xe bò lại hỏi.
Lạc Tiểu Băng nghĩ đến, thôn Trần Gia cũng ở ngay bên cạnh thôn Đại Hưng, cũng không xa lắm, liền gật đầu đồng ý.
Không lâu sau, Trương Nhị Lang đã đánh xe bò đến thôn Trần Gia.
Thôn Trần Gia không giống với thôn Đại Hưng, nhưng vừa vào thôn đã thấy không khí trong thôn Trần Gia rất tốt.
Cách cổng thôn không xa có một cây nhãn đại thụ trăm năm, dưới gốc cây nhãn có mấy lão nhân đầu tóc bạc phơ đang ngồi nói chuyện, cách đó không xa có trẻ con đang chơi đùa, có vẻ năm tháng thật yên bình.
Xe bò của hai người Lạc Tiểu Băng đến gần, liền hấp dẫn đám trẻ con cùng lão nhân chú ý đến.
Có đứa trẻ to gan chạy đến gần, nhưng khi nhìn kỹ thấy mặt Lạc Tiểu Băng, lúc này mới hỏi Trương Nhị Lang, "Hai người tìm ai?"
Lạc Tiểu Băng chú ý tới thái độ của đứa nhỏ, không khỏi sờ sờ vết sẹo trên mặt mình.
Trong khoảng thời gian này nàng bận rộn nên đã quên mất vết sẹo dọa người trên mặt này, cũng quên mất dáng vẻ bây giờ của mình có thể dọa trẻ con khóc thét.
Xem ra sau khi làm xong những việc này, nàng phải nhanh chóng xóa vết sẹo này đi.
"Nhà lão Trần ở đâu vậy?" Trương Nhị Lang cũng không chú ý nhiều, chỉ cười hì hì hỏi.
"Thôn chúng ta đều là người họ Trần, có rất nhiều lão Trần, huynh muốn tìm lão Trần nào?" Đám trẻ đồng thanh.
"Chính là người giỏi xây nhà nhất đấy." Trương Nhị Lang nói.
"Biết biết chứ, nhưng hiện giờ ông ấy đang ở nhà Đại Trang ca, mẹ Đại Trang ca bị bệnh." Nhóc con kia cau mày.
Trương Nhị Lang vừa nghe, nhìn về phía Lạc Tiểu Băng.
Lạc Tiểu Băng lấy ra hai đồng bạc đưa cho đứa trẻ, biểu cảm trên mặt cố gắng biểu hiện dịu dàng một chút, "Cậu dẫn đường cho chúng ta tìm lão Trần xây nhà, tiền này sẽ cho cậu."
Cách đó không xa, mấy nhóc con vừa nghe dẫn đường có tiền, vẻ mặt đều rất hâm mộ.
Nhưng rất rõ ràng, bọn nhỏ đều sợ Lạc Tiểu Băng.
Mà thằng nhóc to gan kia vừa nghe có tiền, lại thấy vẻ mặt Lạc Tiểu Băng rất hiền từ, đột nhiên cảm thấy Lạc Tiểu Băng không đáng sợ như vậy.
"Được, ta dẫn hai người đến nhà của Đại Tráng ca."
Sau đó, nhóc con kia liền leo lên xe bò của Trương Nhị Lang, ngồi ở bên cạnh tự mình chỉ đường, trong cả quá trình bọn họ biết được, thằng nhóc này tên Hổ Tử.
Thoạt nhìn khỏe mạnh kháu khỉnh, cái tên này đặt cũng rất chuẩn xác đấy.
Nhà Trần Đại Tráng cách cổng thôn không xa không gần, chẳng bao lâu cũng đã tới rồi.
"Ai, Đại Tráng, Tôn đại phu ở trấn trên mà xem qua cho mẹ ngươi cũng không có cách nào đâu, ngươi vẫn nên chuẩn bị sớm đi."
Mấy người còn chưa gõ cửa, bên trong viện đã truyền đến tiếng thở dài.
"Thúc, ta cũng chỉ có nương là người thân thôi..." Giọng nói của nam nhân có hơi nghẹn ngào, cũng khiến Lạc Tiểu Băng cảm thấy có hơi quen thuộc.
Còn chưa nhớ ra, Hổ Tử đã bước lên gõ cửa, "Đại Tráng ca, có người tìm Trần gia gia."
Giọng nói bên trong cánh cửa ngừng lại theo tiếng của Hổ Tử, tiếp đó truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa được người bên trong kéo ra.
Mở cửa chính là một thanh niên vóc dáng cao lớn thoạt nhìn thành thật hàm hậu, đôi mắt thanh niên lúc này đỏ bừng, cả người thoạt nhìn rất tiều tụy.
Nhìn hắn, Lạc Tiểu Băng lập tức nhớ ra.
Đây chẳng phải là một trong hai mẹ con đã bán rau dưa lần trước hay sao? Nói vậy người mắc bệnh chính là phụ nhân sạch sẽ trước kia.
Nhìn thấy Lạc Tiểu Băng, Trần Đại Tráng hơi hẩn ra một chút, "Cô nương, là ngươi?"
Lạc Tiểu Băng lập tức mua một sọt rau dưa của bọn họ, Trần Đại Tráng tất nhiên là nhớ rõ.
Lạc Tiểu Băng gật đầu với Trần Đại Tráng, xem như chào hỏi.
Lúc này, lão Trần từ bên trong đi ra, nhìn thoáng qua Lạc Tiểu Băng, lại nhìn Trương Nhị Lang phía sau Lạc Tiểu Băng.
"Là tiểu tử nhà Đại Toàn đấy à, ngươi tới tìm ta có việc gì?"
Hai thôn cách nhau khác gần, lão Trần lại từng giúp nhà Trương Nhị Lang, tất nhiên là có quen biết Trương Nhị Lang.
"Trần thúc, Tiểu Băng tỷ nhà cháu muốn xây nhà, không biết gần đây Trần thúc có rảnh không?" Trương Nhị Lang hỏi.
Vừa nghe Lạc Tiểu Băng muốn xây nhà, lão Trần theo bản năng nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, trong mặt tràn đầy kinh ngạc.
Dù sao nhà người bình thường xây nhà, đều là nam nhân trong nhà đến bàn bạc.
Nhưng cho dù có kinh ngạc, lão Trần vẫn lắc lắc đầu, "Vị tiểu nương tử này, thật xin lỗi, gần đây trong nhà có việc, thật sự không thể bớt chút thời gian được."