Bị từ chối, Lạc Tiểu Băng lại không vì vậy mà bất mãn, mà nhìn về phía Trần Đại Tráng.
Lúc này vẻ mặt Trần Đại Tráng mang theo vài tia mệt mỏi, ánh mắt nhìn về phía Lạc Tiểu Băng có chút ý tứ áy náy.
"Ta có hiểu biết chút y thuật, nếu tin được, không bằng để ta vào xem thử?" Lạc Tiểu Băng hỏi.
Thật ra cũng không phải là nàng thiện tâm gì, chỉ là ngay cả Tôn lão đều không nhìn ra được là chứng bệnh gì nên nàng có hơi tò mò, mẹ của Trần Đại Tráng cho nàng ấn tượng cũng không tệ lắm, nếu mình có thể trị, tất nhiên nàng cũng hi vọng có thể chữa khỏi cho người ta.
Còn lão Trần vì mẹ của Trần Đại Tráng mà từ chối mình thì thật ra cũng không có gì cả, người có thể xây nhà cũng không phải chỉ có mình lão Trần, nàng cũng không nhất thiết bắt ông ấy phải giúp mình.
Nghe được lời này của Lạc Tiểu Băng, ánh mắt Trương Nhị Lang sáng ngời.
Trước đó chuyện Tiểu Băng tỷ ở Nhân Thọ Đường cứu sống đứa trẻ kia vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, quả thực là có thể khiến lòng người sinh ra kính nể, hắn thật sự muốn nhìn xem y thuật của Tiểu Băng tỷ.
Vì thế, vẻ mặt Trương Nhị Lang tự hào mở miệng. "Tiểu Băng tỷ của ta y thuật rất lợi hại, lần trước còn cứu được một đứa bé đã chết."
Lạc Tiểu Băng: "..." Nàng cũng không phải thần tiên, không cứu được người đã chết.
Mà Trần Đại Tráng cùng lão Trần mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lạc Tiểu Băng, người chết còn có thể cứu sao? Vậy không phải thần tiên sao?
Các giác được hai người đang nhìn mình chằm chằm, Lạc Tiểu Băng liếc Lạc Tiểu Băng hơi cảnh cáo, lúc này mới nói, "Đừng có nghe hắn nói bừa, đứa bé kia chưa chết, vừa vặn ta biết cách điều trị, nên mới cứu được người ta thôi."
Tuy rằng Lạc Tiểu Băng nói như vậy, nhưng từ trong mắt Trần Đại Tráng cùng lão Trần đều thấy được ánh sáng hi vọng.
Thật sự có thể cứu người, vậy nhất định là biết y thuật.
Nghĩ vậy, Trần Đại Tráng lập tức quỳ xuống trước mặt Lạc Tiểu Băng, cầu xin ngươi cứu mẹ ta đi."
Hắn chỉ còn một người thân như vậy.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên gặp tình huống người quỳ gối, nhưng Lạc Tiểu Băng thật sự vẫn không thể thích ứng với việc cứ một hai là quỳ gối, cho nên khi Trần Đại Tráng vừa quỳ xuống mở miệng câu đầu tiên nàng đã tránh né.
"Ngươi đứng lên trước đi." Lạc Tiểu Băng nói với Trần Đại Tráng.
"Cô nương, ta..." Trần Đại Tráng không đứng lên, còn muốn tiếp tục nói gì đó.
"Ta tên Lạc Tiểu Băng, ngươi gọi ta Tiểu Băng là được." Lạc Tiểu Băng nói, rồi lại tiếp tục nói với Trần Đại Tráng, "Ngươi cũng đừng quỳ lạy ta, ta còn không thể đảm bảo có thể cứu mẹ ngươi hay không, để ta xem mẹ của ngươi xong mới biết được."
Nàng không muốn bị giảm thọ.
Nhưng nàng cũng không thể dễ dàng đỡ người ta dậy, dù sao ở thời đại này khác biệt của nam nữ quá lớn, thật sự nếu đỡ dậy, có khi lại sinh ra hiểu lầm gì đó.
Nhưng mà, Trần Đại Tráng vừa nghe Lạc Tiểu Băng báo ra tên họ của mình, cả người sửng sốt, vẻ mặt cũng trở nên cổ quái.
Không chỉ Trần Đại Tráng, ngay chính Trần lão sắc mặt cũng trở nên khó coi.
"Ngươi là người Lạc gia của thôn Đại Hưng sao?" Lão Trần xụ mặt hỏi.
Lạc Tiểu Băng nhìn sắc mặt rõ ràng đã khó coi hơn của lão Trần, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhưng lại không thể nắm bắt được, chỉ đành gật đầu, "Ta tên Lạc Tiểu Băng."
Tuy rằng không muốn liên quan gì đến cả gia đình Lạc gia kia, nhưng nàng họ Lạc không sai, hai đời nay vẫn luôn ở thôn Đại Hưng.
Thấy Lạc Tiểu Băng thừa nhận, lão Trần chợt trở nên kích động.
"Cút!" Đột nhiên Lão Trần thay đổi thái độ hoàn toàn, chỉ ra cửa, vẻ mặt kích động, "Thôn Trần Gia chúng ta không chào đón người họ Lạc."
Nói rồi, lại tức giận trừng Hổ Tử, "Hổ Tử, sau này đừng có người nào cũng dẫn vào thôn Trần Gia chúng ta, không phải ai cũng có tư cách bước vào đây."
"Xin lỗi, Trần gia gia..." Vẻ mặt Hổ Tử áy náy, ngay sau đó vẻ mặt không chào đón nhìn về phía Lạc Tiểu Băng, "Ngươi đi đi, thôn Trần Gia không chào đón ngươi."
Nói rồi, Hổ Tử ném trả tiền đồng trong tay cho Lạc Tiểu Băng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.
Mà Trần Đại Tráng cũng đứng lên, cả người có vẻ rất trầm mặc, một gương mặt thật thà chất phác lại mang theo vài phần rối rắm, cuối cùng vẫn mở miệng nói với Lạc Tiểu Băng, "Ngươi đi đi."
Thái độ đột ngột thay đổi khiến Lạc Tiểu Băng có hơi không thích ứng, không khỏi nhăn mày, cứ cảm thấy có chỗ nào đó bị mình xem nhẹ.
Trương Nhị Lang cũng không ngờ tới sẽ là tình huống này, nhất thời ngây ngốc, lại vẫn nhớ rõ phải bảo vệ Lạc Tiểu Băng.
"Trần thúc, có phải thúc có hiểu lầm gì không?"
"Không có hiểu lầm gì." Vẻ mặt Lão Trần lạnh nhạt, "Thằng nhóc Trương gia, nếu ngươi còn không dẫn người đi, đừng trách ta không nể nang gì."
Rõ ràng, đây là lệnh đuổi khách.
Trương Nhị Lang thấy thái độ của lão Trần kiên quyết, cũng chỉ có thể áy náy nhìn về phía Lạc Tiểu Băng.
"Tiểu Băng tỷ, chúng ta..."
Lạc Tiểu Băng nhìn thoáng qua Trương Nhị Lang, ý bảo hắn đừng nói chuyện, rồi sau đó nhìn về phía lão Trần, "Có thể nói cho ta vì sao không?"
Thật ra cũng không nhất định phải ở lại đây, người có thể xây nhà không phải chỉ ở đây mới có, nàng cũng không nhất định phải cứu chữa người bệnh.
Nhưng nàng muốn biết chân tướng.
Cho dù là ai vô duyên vô cớ bị nhắm vào như vậy cũng muốn biết nguyên nhân.
"Ngươi muốn biết à?" Vẻ mặt lão Trần vẫn kích động như trước, "Được thôi, ngươi đi vào cùng ta."
Nói rồi, lão Trần căm tức đi vào trong nhà.
"Trần thúc..." Vẻ mặt Trần Đại Tráng khó xử, nhưng lão Trần không để ý tới, trực tiếp đi vào nhà.
Lạc Tiểu Băng không do dự, đi theo vào trong.
Khi tiến vào trong nhà, Lạc Tiểu Băng cũng hít một hơi.
Trần Đại Tráng vừa thấy cũng biết là không giàu có, căn nhà cũng chỉ là nhà đất, nhìn cũng khá cũ kĩ.
Nhưng trong viện quét dọn sạch sẽ, vừa nhìn đã biết gia đình này cực kỳ cần mẫn.
Nhưng khi tiến vào trong phòng, trong mắt có thể nhìn thấy tất cả đều rất hỗn loạn.
Tất cả bàn ghế đều đã bị đập tán loạn, ngăn tủ cũng bị lôi ra, cả căn phòng lộn xộn như vừa gặp phải cướp vậy.
Mà trên chiếc giường trong căn buồng, có một phụ nhân mặt mày xám xịt thở ra thì nhiều hít vào thì ít, đã hôn mê.
Người phụ nhân kia, không phải là đại nương mấy hôm trước còn bán rau củ hay sao?
Chỉ mới qua mấy ngày, sao bà ấy lại thành ra thế này chứ.
"Tất cả những thứ này, đều do Lạc gia các ngươi làm, ngươi còn chống chế sao?" Lão Trần chỉ vào mọi thứ trong phòng, cực kỳ tức giận, lại chỉ về phía mẹ Đại Tráng nằm trên giường, "Bà ấy là người thân duy nhất của Đại Tráng, lại bị chọc tức trúng gió, hiện giờ thành ra như vậy, ngươi còn muốn chống chế?"
Lạc Tiểu Băng "..." Nàng không muốn chống chế, bởi vì nàng không biết mình phải chống chế thế nào.
Nhưng mà ngay sau đó, trong đầu Lạc Tiểu Băng hiện lên linh quang, đột nhiên liền rõ ràng.
Thôn Trần Gia, Trần!
Đây không phải là thôn trước kia Lạc Tiểu Mai được gả đi hay sao?
Chẳng lẽ, Trần Đại Tráng chính là nam nhân đã bỏ Lạc Tiểu Mai kia sao? Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Bởi vì Lạc Tiểu Mai khi xuất giá nguyên chủ đã xảy ra chuyện rồi, sau đó lại rất ít có liên lạc gì với Lạc gia, cho nên nàng cũng không gặp nam nhân của Lạc Tiểu Mai.
Lạc Tiểu Băng có hơi đau đầu, lại vẫn hỏi ra miệng, "Người các ngươi nói, những chuyện này là Lạc Tiểu Mai làm sao?"
"Lạc gia các ngươi nuôi ra một nữ nhân ong bướm lẳng lơ, lúc ở Trần gia chúng ta còn không biết an phận, bây giờ nàng ta cùng với nam nhân mới còn dẫn người tới phá nhà Đại Tráng, là bắt nạt thôn Trần Gia chúng ta không có ai sao?
Lạc Tiểu Băng "..." Phải rồi, Trần Đại Tráng chính là người chồng cũ xui xẻo của Lạc Tiểu Mai.