Long Tàng

Chương 32: Tổ sư ban ân

Chương 32: Tổ sư ban ân
Có được hay không tổ sư ưu ái, là biểu hiện trực tiếp nhất về thiên phú của đệ tử. Nhưng Vệ Uyên đứng hồi lâu, nhìn năm sáu nhóm người vào, chỉ có một người được ban cho.
Lúc này Trương Sinh đứng xa xa, đang nói chuyện với Tôn Vũ. Dựa theo quy định, hắn chỉ có thể đứng cách đại điện mười trượng, cùng các trưởng bối và đệ tử mới khác.
Trương Sinh liếc nhìn số lượng đệ tử mới, nói: “Năm nay đệ tử mới quả thật nhiều hơn chút.”
“Mười bảy châu thu được tổng cộng một trăm năm mươi người, mỗi châu chưa đến mười người, cũng không tính nhiều.”
“Ta năm đó cũng chỉ có tám mươi bốn người.” Trương Sinh nói.
Tôn Vũ nói: “Diễn Thời chân quân chủ trương mở rộng sơn môn, hữu giáo vô loại. Theo ta thấy, thu nhiều đệ tử cũng không hẳn là chuyện xấu.”
“Hi vọng vậy.”
Lúc này một nhóm đệ tử khác tiến vào, tượng Tổ sư lại có biến hóa, một điểm sáng từ ngọc quan trên đầu tượng Tổ sư bay ra, vào trong người một thiếu nữ. Cách đó không xa, một lão nhân lập tức mừng rỡ, cười to: “Tốt tốt tốt, đây là ban cho chí cao vô thượng! Tiêu gia ta trung hưng có hi vọng! Tổ tông mở mắt, tổ tông mở mắt a!”
Lão nhân vừa khóc vừa cười, khiến mọi người chú ý. Lập tức có người âm dương quái khí hỏi người bên cạnh: “Ngươi biết ngọc quan này đại diện cho điều gì?”
Người kia nói: “Tự nhiên không biết!”
“Vương miện tuy là bảo vật, nhưng không phải bản thể của tổ sư, cũng không phải tiên kiếm sát phạt trọng bảo. Nó giống như quần áo, là vật dụng hàng ngày, chỉ tinh xảo hơn. Thường được ban cho này sẽ dễ dàng tinh tiến trong việc luyện khí, bảo vật, và trợ giúp tu luyện pháp thuật. Nói cách khác, về sau khi đồng môn xông pha chiến đấu, nàng có thể trợ giúp phía sau, sửa chữa pháp bảo chẳng hạn.”
Người âm dương quái khí nói xong, sắc mặt lão giả lúc xanh lúc đỏ, lớn tiếng: “Mặc kệ là gì, đều là tổ sư ban ân! So bất cứ điều gì cũng tốt!”
Người âm dương quái khí lập tức bực bội, quát: “Ngươi nói gì? Con ta còn chưa vào, sao ngươi dám nói không có?”
Lão giả chỉ tay về phía đại điện: “Cái này chẳng phải đã vào?”
Trong nhóm hài tử đó có con của người âm dương quái khí kia. Chỉ là đến khi tế bái xong, tượng Tổ sư vẫn không hề động tĩnh. Người âm dương quái khí kia vừa xấu hổ vừa giận, lại bị lão giả liên tục chế nhạo, đành phải vội vàng đi.
Lúc này, từ xa xa nghe thấy chấp lễ đạo nhân đọc: “Ung châu quận Phùng Viễn Vệ Uyên, quận Phùng Viễn Bảo Vân, quận Phùng Viễn Hiểu Ngư,… quận Phùng Viễn Yến Minh.”
Danh sách này vừa đọc ra, lập tức trong đám người náo loạn.
“Sao nhiều người quận Phùng Viễn thế?”
“Đúng vậy, Cam Châu chúng ta một châu chỉ lấy năm đệ tử mới, mà một quận kia lại có sáu người!”
Một lão nhân áo vải đột nhiên bước lên phía trước, cao giọng: “Sở châu chúng ta là đại châu thiên hạ, cũng chỉ có tám danh ngạch. Ung châu là đất hoang vắng, một quận lại có sáu người, muốn nói không có mờ ám, ta là người đầu tiên không tin! Thái Sơ cung là Tiên Tông, làm việc bất công như thế, làm sao phục chúng?! Ta không phục!”
Lão nhân vừa hô, lập tức nhiều người hưởng ứng. Thậm chí có người Ung châu nói: “Ung châu chín quận, tám quận khác cộng lại chỉ lấy một người, quận Phùng Viễn dựa vào cái gì có sáu danh ngạch?”
Chấp lễ đạo nhân gọi vài tiếng cho yên lặng, nhưng đám người càng lúc càng náo động, lão giả cầm đầu nhảy nhót kêu oan, không ngừng nói cháu đích tôn của hắn chỉ thiếu chút nữa là được nhận. Nếu Thái Sơ cung công bằng, nên chia danh ngạch của quận Phùng Viễn cho Sở châu, để cháu đích tôn của hắn cũng vào Thái Sơ cung.
Trương Sinh nhìn sang hai bên, thấy tráng hán khôi ngô và lão giả họ Bảo. Lão giả thần sắc đờ đẫn, dường như không có việc gì khiến hắn thay đổi sắc mặt, tráng hán thì ôm tay cười lạnh. Thấy Trương Sinh nhìn sang, hắn đi tới, nói: “Ngươi sao không đi lý luận?”
Trương Sinh nhạt nói: “Người này nhắm vào các ngươi những vọng tộc, có liên quan gì tới ta? Ngược lại là Hiểu gia ngươi sao lại dung người ngông cuồng như thế?”
Kia khôi ngô hán tử nhếch miệng cười một tiếng, nói: “Đây là Thái Sơ cung sự tình, nếu hắn chỉ mặt gọi tên nói ta Hiểu gia, ta tự sẽ xuất thủ. Nhưng lượng hắn cũng không dám.”
Bên này, khôi ngô hán tử vẫn bất động như núi, mấy tên chấp lễ đạo nhân đều rất trẻ tuổi, kinh nghiệm không đủ, lúc này đều có chút hoảng hốt, một bên khuyên can một bên ngăn cản. Nhưng lão giả kia thấy vậy, càng huyên náo ầm ĩ hơn, chỉ la hét đòi công bằng. Mấy tên đạo nhân trẻ tuổi trán đầy mồ hôi, chân tay luống cuống, không biết xử lý thế nào.
Lúc này, một vị đạo nhân bỗng nhiên xuất hiện trên quảng trường. Vừa hiện thân, đỉnh đầu liền hiển hiện một đầu Cầu Long to lớn dữ tợn, vô hình áp lực lập tức bao phủ toàn bộ quảng trường, những người tu vi dưới cảnh giới Pháp tướng đều không thể động đậy, hỗn loạn mới bị đàn áp xuống.
Tất cả chấp lễ đạo nhân hành lễ, nói: “Gặp qua Đằng Cầu chân nhân!”
Đạo nhân kia lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì ồn ào?”
Lập tức có một chấp lễ đạo nhân trẻ tuổi thuật lại sự tình. Chân nhân nghe xong, sắc mặt liền khó coi, vô hình áp lực lập tức tăng mạnh gấp ba, lão giả kia đứng thẳng bất động tại chỗ, như bị núi ngăn chặn, không thể động đậy cũng không nói được lời nào, mặt mũi tràn đầy kinh hoảng.
Đằng Cầu chân nhân trách mắng: “Các châu thu nhận bao nhiêu đệ tử, chính là chư vị chân quân sở định, há lại cho các ngươi vọng nghị! Dám ở trước điện tổ sư nháo sự, trừng trị ắt không thể thiếu!”
Đạo nhân đưa tay khẽ vồ, trong tay xuất hiện một roi lôi điện trường tiên, giáng một roi xuống đầu lão giả!
Lão giả đỉnh đầu lập tức hiện ra một mặt bình phong, trên bình phong có một gốc mai cây, hoa đang nở rộ khắp cây. Một roi này xuống, bình phong lập tức nứt vỡ, hoa mai rơi như mưa, trong chốc lát chẳng còn mấy đóa. Lão giả chịu một roi, lập tức chán nản ngã ngồi, tóc trong chốc lát dựng đứng hơn phân nửa, nếp nhăn trên mặt càng sâu, như già đi mười mấy tuổi.
Đám người đứng ngoài quan sát đều hít một hơi lạnh. Một roi của Đằng Cầu chân nhân này đã rút tán không ít đạo cơ của lão giả, nói ít cũng phế bỏ mấy chục năm tu hành của hắn.
Đằng Cầu chân nhân thu roi lôi điện, nói: “Cái này một roi chỉ là trừng phạt nhỏ. Nể tình con ngươi còn trẻ người non dạ, tạm thời không khai trừ, xuống làm đệ tử ký danh, trong cung theo chúng tu luyện, xem hiệu quả về sau.”
Lão giả nói không ra lời, chỉ thổ huyết, bị người nhà và đệ tử dìu xuống.
Xử lý xong chuyện này, Đằng Cầu chân nhân không đi, đứng trên quảng trường, quan sát các đệ tử mới vào điện tế bái tổ sư.
Tôn Vũ bỗng nhiên thở dài, nói khẽ: “Người kia cũng chỉ muốn vì hậu bối tranh một cơ duyên, nhưng dùng sai thủ đoạn, kết quả hại cả con đường tu luyện của mình. Hắn vốn còn có một tia hi vọng tu thành Pháp tướng.”
Bên cạnh có người nói: “Những tu sĩ xuất thân tiểu môn tiểu hộ này không có gì bối cảnh, cái gì cũng phải tranh. Lúc nào cũng tranh, khắp nơi tranh, tranh nhau quen rồi, tranh đến cả đầu Thái Sơ cung. Kỳ thực, có một hậu bối vào được Thái Sơ cung, đối với gia tộc đó là cá chép hóa rồng. Cái này còn chưa đủ, quả là lòng tham không đáy.”
Lúc này, Vệ Uyên theo chấp lễ đạo nhân đi vào điện tổ sư. Trước pho tượng tổ sư cao mấy chục trượng, cả đệ tử mới lẫn chấp lễ đạo nhân đều như sâu kiến nhỏ bé.
Vệ Uyên theo chỉ dẫn của chấp lễ đạo nhân quỳ xuống trước bồ đoàn tượng tổ sư, bắt đầu tế bái. Bảy bái xong, Vệ Uyên mặc tụng tế văn, lúc này cảm thấy như có một ánh mắt từ vô tận chỗ cao rơi xuống, trong chốc lát nhìn thấu mình trong ngoài.
Một thoáng, Vệ Uyên chỉ cảm thấy ý thức mình như bị rút ra khỏi thân thể, bay lên vô tận chỗ cao. Tổ sư đại điện phía dưới thu nhỏ lại chỉ bằng bàn tay. Mà ánh mắt kia vẫn ở chỗ cao hơn nhìn xuống Vệ Uyên, Vệ Uyên căn bản không cảm nhận được ánh mắt đến từ đâu.
Vệ Uyên bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhìn quanh, đều là hư không.
Theo ánh mắt từ chỗ cao rơi xuống, khí vận trong người Vệ Uyên như nhận kích thích, bắt đầu nảy mầm. Sau đó, Vệ Uyên cảm giác được ở chỗ cao xuất hiện một vật vô hình, đối mặt với ánh mắt kia.
Vật vô hình kia to lớn, cổ lão và thê lương, không thể diễn tả hết, dường như có liên hệ với khí vận của Vệ Uyên, nhưng sự liên hệ ấy vô cùng mơ hồ, Vệ Uyên cũng không chắc đó là thật hay không.
Giờ phút này, ý thức của Vệ Uyên cô độc treo lơ lửng ở chỗ cao, kẹt giữa hai tồn tại vô danh, y như một con kiến giữa hai ngọn núi lớn, bị nghiền nát cũng chẳng ai hay biết.
Vệ Uyên dù giãy giụa thế nào cũng không thể nhúc nhích, chỉ có thể nhìn những thân ảnh dưới điện chậm rãi hành lễ, phảng phất như thế giới hiện thực đã không liên quan gì đến mình nữa.
Lúc này, trong đại điện bỗng vang lên tiếng nhạc mơ hồ, một đạo quang trụ từ không trung rơi xuống, chiếu sáng pho tượng tổ sư, trong cột sáng, vô số cánh hoa rơi như mưa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất