Lộng Triều

Quyển 13 - Chương 23

- Ừ, dựa theoo ý của các anh thì các huyện có tình hình thực tế của mình. Vừa có thể học tập kinh nghiệm của bạn, đồng thời cũng phải căn cứ tình hình thực tế mà đưa ra từng giai đoạn trong công việc.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói. Sau khi thị sát Tập đoàn Quang Minh ở Thương Hóa, tâm trạng hắn khá vui vẻ.

Thương Hóa vì thu hút Tập đoàn Quang Minh – tập đoàn lớn trong sản xuất sữa mà tốn không ít tâm tư. Nhất là khi Tập đoàn Elise cùng Tây hoa đã đầu tư vào Hoa Lâm, Thương Hóa nếu muốn thu hút được Tập đoàn Quang Minh thì gặp phải không ít áp lực. Nhưng Bí thư huyện ủy Cao Xuyên và Chủ tịch huyện Ngụy Hiểu Lam đã rất nhiệt tình nên làm Tập đoàn Quang Minh cảm động. Hơn nữa Thương Hóa còn cố gắng xây dựng trụ sở trồng cỏ trong huyện, thậm chí còn chấp nhận bỏ tài chính ra hỗ trợ các hộ nông dân trồng cỏ trước, giúp đỡ nông dân mua bò sữa, cuối cùng mới khiến Tập đoàn Quang Minh đầu tư vào Thương Hóa.

Tập đoàn Quang Minh tiến vào đã ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của Thương Hóa. Năm 2001, Tập đoàn sữa Thái Tử cũng là hạng mục thu hút đầu tư lớn nhất của Thương Hóa. Tập đoàn sữa Thái Tử dựa vào trụ sở trồng cỏ và lượng sữa nguyên liệu càng lúc càng lớn của Thương Hóa mà xây dựng nhà máy sản xuất sữa chua, dự tính cuối năm nay có thể đi vào sản xuất.

Thương Hóa đang phát triển theo con đường trước đây Hoa Lâm đã chọn.

Trụ sở trồng cỏ ở Hoa Lâm thậm chí còn lan sang cả huyện Tây Hà - thị xã Thông Thành, ngành thực phẩm đã thành sản nghiệp trụ cột lớn nhất của Hoa Lâm. Mấy tập đoàn sản xuất sữa, chế biến thịt và đông đảo công ty chế biến đồ da khiến tổng GDP của Hoa Lâm nhanh chóng bay lên thứ hai và chỉ xếp sau Tây Giang.

Bởi vì Hoa Lâm phát triển nhanh nên đã kích thích Thương Hóa nằm bên. Nhất là sau khi Ngụy Hiểu Lam thành Chủ tịch huyện đã cùng Cao Xuyên cẩn thận phân tích tình hình hiện tại của Thương Hóa. Bọn họ cho rằng điều kiện Thương Hóa tương tự Hoa Lâm, có đủ cơ sở để phát triển như Hoa Lâm.

Vì thế Thương Hóa liền bắt đầu học tập phát triển trụ sở trồng cỏ như ở Hoa Lâm, cùng với việc chủ động tìm kiếm công ty, tập đoàn có thể đầu tư vào Thương Hóa. Tránh trường hợp Thương Hóa lại trở thành nơi cung cấp sản phẩm cho Hoa Lâm như vài huyện khác.

Rất nhanh Tập đoàn Quang Minh, Tập đoàn sữa Thái Tử đã đầu tư vào Thương Hóa.

Nhưng Thương Hóa không chỉ hài lòng với ngành công nghiệp thực phẩm này, bọn họ còn lợi dụng tài nguyên thuốc phong phú của Thương Hóa mà mời các công ty dược từ tỉnh ngoài tới, trước mắt đã có một công ty đầu tư vào Thương Hóa.

Ngoài ra huyện cũng đang đàm phán với một công ty từ Sơn Đông tới về việc xây dựng nhà máy đường ở đây, lợi dụng khu vực thung lũng Thương Hóa mà trồng mía. Hợp đồng ký kết có giá trị 20 triệu, giá trị sản lượng hàng năm đạt đến 50 triệu.

- Bí thư Triệu, Thương Hóa có trụ cột quá yếu, Bí thư Cao và tôi hai năm qua tốn không ít tâm trí. Nhất là Bí thư Cao, ngài nhìn một chút, khi tôi tới Thương Hóa thì Bí thư Cao tóc vẫn đen, bây giờ đã lấm tấm hoa râm.

Triệu Quốc Đống có chút hứng thú nghe hai người giới thiệu tình hình Thương Hóa. Căn cứ tình hình thực tế hắn biết thì năng lực của Cao Xuyên có hạn, biểu hiện mấy năm ở Thương Hóa đều khá bình thường. Chẳng qua Ngụy Hiểu Lam lại là người có nhiều ý tưởng mới trong vấn đề kinh tế.

Nhưng đúng như Cao Xuyên nói, trụ cột của Thương Hóa quá kém khiến con đường phát triển của huyện gặp rất nhiều khó khăn.

Khi Hoàng Lăng làm Bí thư Thị ủy Ninh Lăng đã tập trung chính vào Khu Khai Phát, cũng ít chú ý đến Quận Tây Giang cùng quận Đông Giang chứ đừng nói các huyện khác. Điều này làm Ninh Lăng phát triển theo con đường của Miên Châu trước kia, Khu Khai Phát thị xã phát triển rất nhanh làm đầu tàu kéo kinh tế ả thị xã tiến lên, nhưng làm chênh lệch kinh tế giữa huyện và nội thành càng lúc càng lớn.

Ngoài Hoa Lâm còn có thể duy trì liên tục phát triển ra, bây giờ chỉ có huyện Khuê Dương miễn cưỡng đuổi theo. Còn Vân Lĩnh, Thổ Thành, Phong Đình, Tào Tập thậm chí Đông Giang đều bị bỏ xa.

Làm Triệu Quốc Đống khó hiểu nhất chính là Đông Giang. Đông Giang có điều kiện tốt, mặc dù không nói vượt qua Khu Khai Phát và Quận Tây Giang nhưng nó có vị trí địa lý tốt vậy mà sau khi Triệu Quốc Đống rời đi ba năm ở đây vẫn không có thay đổi gì lớn.

Tình hình Tây Giang chỉ có thể nói là tạm được. Mặc dù khu Lâm Cảng cùng khu Hà Nam đang được khai thác nhưng năng lực của Mạc Vinh tập trung chính vào việc xây dựng, khi cơ sở vật chất xây dựng xong cũng còn cần có các công ty đến đầu tư vào đó. Ở điểm này Tây Giang không có nhiều hành động đột phá.

Hoắc Vân Đạt phụ trách công nghiệp nhưng một bản thân Tằng Lệnh Thuần lại không giỏi về kinh tế. Còn Tông Kiến là Chủ tịch quận nhưng không có gì để nói.

Chỉ một câu, tình hình Tây Giang không thể làm Triệu Quốc Đống hài lòng. Trong mắt Triệu Quốc Đống, Tây Giang có khu Lâm Cảng cùng khu Hà Nam thì có thể nói đủ thiên thời địa lợi nhân hòa, bảo sao thị xã muốn thu khu Hà Nam về để thị xã quản lý. Đương nhiên việc này bị Tây Giang kiên quyết phản đối.

Thị xã cũng chưa hạ quyết tâm nên việc này để đó. Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy nếu tình hình phát triển của Tây Giang vẫn như cũ thì đừng nói là Hà Nam, mà ngay cả khu Lâm Cảng cũng rất có thể thu lên thị xã, do thị xã quy hoạch và phát triển chung.

Có lẽ điều duy nhất làm Triệu Quốc Đống hài lòng là biểu hiện ở Khu Khai Phát. Mặc dù vẫn có khuyết điểm nhưng không thể không thừa nhận hơn ba năm qua Khu Khai Phát đã thay đổi gần như hoàn toàn.

Từ 10 công ty do hắn kéo vào, đến bây giờ Khu Khai Phát đã có 80 công ty, nhiều công ty có quy mô không nhỏ. Điều này làm Khu Khai Phát gần như tháng nào cũng có thể công ty xây dựng xong. Giai đoạn mở rộng thứ hai của Khu Khai Phát cũng đã kết thúc, nó càng cung cấp sân khấu lớn hơn nữa cho sự phát triển của Khu Khai Phát.

….

Chuyến đi này mặc dù nhanh nhưng Triệu Quốc Đống vẫn tự nhận có chút thu hoạch. Mặc dù không thể nào nắm rõ tình hình thực tế các quận, huyện nhưng ít nhất hắn cũng có cảm nhận trực quan về lãnh đạo các quận, huyện đó.

Tiêu Phượng Minh đoán không sai, Triệu Quốc Đống lần này đi là vì vị trí Bí thư huyện ủy Thổ Thành còn để trống, việc này cần phải giải quyết nhanh. Thoạt nhìn thì đơn giản, Ninh Lăng có bảy huyện, hai quận, một khu, thêm cả các ban ngành, số lãnh đạo không hề ít. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng không muốn quyết định một cách sơ sót.

Lục Kiếm Dân cùng Tiêu Phượng Minh chắc cũng có thể thấy mục đích chuyến đi này của mình, như vậy cũng tốt đỡ khiến mọi người phải suy đoán nhiều. Hiện nay theo hắn thấy Ngụy Hiểu Lam đi Thổ Thành là thích hợp nhất.

Phải nói ba năm qua Hoàng Lăng không có động tác quá lớn về nhân sự ở các huyện, nhất là huyện có kinh tế lạc hậu.

Có lẽ đây là chỗ hay của Hoàng Lăng, y dựa vào Khu Khai Phát Ninh Lăng mà đánh thiên hạ, dồn tất cả tài nguyên vào đây, tạo ra một điểm sáng là đủ. Lãnh đạo hầu hết đều đến xem điểm sáng, nếu không được thì Quận Tây Giang và Huyện Hoa Lâm cũng có thể chia sẻ gánh nặng. Về phần sự nghèo khó phía sau thì ai thèm hỏi.

Về văn phòng, Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Đây là sự thật phía sau ánh sáng. Đúng là Khu Khai Phát Ninh Lăng có xu thế phát triển mà mấy thị xã khác của tỉnh không thể so sánh, nhưng các huyện thì sao?

Đây là một vấn đề, Triệu Quốc Đống không hy vọng thấy Ninh Lăng có chênh lệch quá lớn giữa thành thị và nông thôn. Dù tốc độ tăng trưởng kinh tế nhanh hơn nữa, hắn cũng hy vọng hai bên không thể xuất hiện khe rãnh khổng lồ. Mặc dù có thể phát triển kinh tế nội thành để thúc đẩy phát triển kinh tế ở huyện, nhưng quyết không thể vì phát triển kinh tế nội thành mà giảm đầu tư vào phát triển kinh tế ngoại thành. Theo Triệu Quốc Đống thấy ở điểm này Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng đã sai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất