Lộng Triều

Quyển 14 - Chương 16

Lúc này Chung Dược Quân lại nghĩ khác. Nếu Triệu Quốc Đống nói lạnh nhạt không nhắc đến thì y còn lo lắng, nhưng khi Triệu Quốc Đống nói thẳng lại làm y yên tâm.

Xem ra Lục Kiếm Dân muốn nhằm thẳng vào chuyện ở yw không bỏ, Chung Dược Quân run lên, không lẽ muốn thay đổi Thiết Minh? Thiết Minh mới làm Bí thư huyện ủy vài tháng, thậm chí chủ tịch còn chưa xác định mà lại thay đổi bộ máy yw sao? Lục Kiếm Dân không phải quá ngông cuồng chứ? Chẳng lẽ là?

Chung Dược Quân nhìn tới với ánh mắt ngờ vực nhưng Triệu Quốc Đống coi như không thấy. Lúc này hắn đang có việc cần suy nghĩ.

Lục Kiếm Dân tất nhiên là tức giận chuyện ở yw. Mặc dù do Lam Quang phụ trách nhưng trọng trách trên vai y, hai ngày diễn ra hội nghị Lục Kiếm Dân gần như chỉ ở yw, đến chiều nay mới về gấp gặp lãnh đạo chủ yếu của tỉnh. Cơn tức giận này Lục Kiếm Dân không phát tiết mới là lạ.

- Đối với Ninh Lăng chúng ta mà nói hội nghị này chỉ là bắt đầu. Tối qua tôi ngồi nói chuyện với chủ tịch Vi Phong, nói Ninh Lăng chúng ta năm nay có tốc độ tăng trưởng nhanh nhưng cần phải tính tới cơ cấu hợp lý, không nên tham lam quá. Tôi cũng giới thiệu một chút tình hình Ninh Lăng chúng ta với chủ tịch.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Xem ra chúng ta đưa được hạng mục của Diệu Hoa tới đây đã khiến không ít người ý kiến.

- Bí thư Triệu, việc này còn có người có ý kiến sao?
Chung Dược Quân có chút tức giận nói:
- Có giỏi thì kéo Diệu Hoa sang đó đi, chúng ta không nói một câu nào. Nói sau lưng có gì giỏi, hơn nữa tôi không nghĩ ra bọn họ nói như thế nào.

- Ha ha, lý do không phải rất dễ tìm sao? Cái gì mà hạng mục này là của bên ngành điện tử thông tin, cái gì mà phải ưu tiên bố trí sản nghiệp.
Triệu Quốc Đống cười phá lên. Trên đường về Chung Dược Quân và Lục Kiếm Dân vô thức đi hai bên hắn. Nghe thấy có người ý kiến về hạng mục Diệu Hoa đầu tư vào Ninh Lăng, đừng nói là Chung Dược Quân mà ngay cả Lục Kiếm Dân cũng tức tối.

- Không giấu gì hai anh, khi Diệu Hoa quyết định đầu tư vào Ninh Lăng chúng ta có vị lãnh đạo trên tỉnh và lãnh đạo của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đã gọi điện cho tôi, cho rằng Ninh Lăng chúng ta không xác định ngành điện tử thông tin là sản nghiệp trụ cột, có phải nên cân nhắc làm như thế nào cho trọng điểm không? Ý chính là muốn Diệu Hoa đầu tư vào nơi khác ở tỉnh An Nguyên, tôi không đồng ý.
Triệu Quốc Đống một bên đi, một bên nói.

- Bí thư Triệu, tỉnh vậy là có ý gì? Dựa vào cái gì mà lại ưu ái An Đô, Hoài Khánh hơn Ninh Lăng chúng ta?
Lục Kiếm Dân cũng là người giỏi làm kinh tế từ hồi còn làm Bí thư Quận ủy cảnh Hồ - Kiến Dương. Y cũng hiểu lúc ấy ở Thành phố Kiến Dương có chuyện gì tốt đền đưa tới Khu khai phát, đưa tới các quận phát triển hơn, chuyện này có nghĩa là anh phải có trách nhiệm chính trị.
- Hừ hạng mục của Diệu Hoa có liên quan đến ngành điện tử thông tin nhưng cũng là ngành tài liệu chế tạo, Ninh Lăng chúng ta muốn tạo trụ sở tài liệu mới, đưa hạng mục này vào là rất bình thường. Không ngờ còn có người dám lấy lý do này mà dị nghị, còn muốn chỉ trỏ, tôi đúng là không thể hiểu bọn họ nghĩ như thế nào.

- Anh nói đúng, chúng ta không trộm, không cướp, dựa vào hoàn cảnh đầu tư mà Diệu Hoa tới Ninh Lăng chúng ta. Người ta quyết định đầu tư vào Ninh Lăng, chẳng lẽ chúng ta khuyên bọn họ đi? Đúng là nực cười.
Chung Dược Quân cũng rất tức giận.

- Chuyện dù sao cũng đã qua không cần nhắc lại nữa. Tôi chỉ muốn nói một điều đó là Ninh Lăng chúng ta bây giờ đang được nhiều người chú ý nên khó tránh khỏi có kẻ dèm pha, châm biếm. Chúng ta vừa muốn im lặng phát triển nhưng lại không được, anh làm ra thành tích mà lãnh đạo không biết là không được. Điều này đã quyết định một điều là anh phải thể hiện bản lĩnh của mình, lộ ra kinh nghiệm, còn phải làm cho không ít kẻ đỏ mắt oán thán. Thời buổi này vốn là như vậy mà.

Triệu Quốc Đống cười nói.

- Sau hội nghị này Ninh Lăng chúng ta coi như được vinh dự. Ninh Lăng nếu muốn tiếp tục đứng vững và nổi bật ở tỉnh An Nguyên thì chủ yếu là dựa vào chính chúng ta. Chỉ cần bộ máy Thị ủy, Ủy ban hướng về một phía, không ngừng duy trì xu thế phát triển hiện nay thì không ai có thể đánh ngã chúng ta. Chẳng những không làm ngã được chúng ta mà Ninh Lăng chúng ta còn phải càng cao lên nữa, thành ngọn cờ của cả tỉnh An Nguyên này.

Câu nói của Triệu Quốc Đống làm cả Chung Dược Quân, Lục Kiếm Dân đều hơi ngừng bước lại.

Bọn họ đều nghe ra ý trong lời nói của hắn.

Đó chính là muốn hai người gạt bỏ hiềm khích, cùng đoàn kết để tiến tới. Lục Kiếm Dân và Chung Dược Quân cũng đi chậm hơn Triệu Quốc Đống một bước, nhìn nhau và đã khôi phục lại bình thường.

- Ninh Lăng chúng ta hiện nay ở tình huống khá kỳ diệu. Chúng ta đang là tâm điểm chú ý, vì thế Ninh Lăng cần làm gì? Tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng mặc dù nhanh nhưng GDP vẫn còn kém xa so với mấy vị đầu. Vậy mà có người tự thỏa mãn, điều này trong bộ máy thị xã, quận, huyện kiểu gì chẳng có.
Triệu Quốc Đống có vẻ không chú ý đến hai người Chung Dược Quân, hắn tiếp tục nói:
- Chúng ta tại sao không đặt mục tiêu ngoài tỉnh. Tại sao có thể không thể nhìn xa hơn nữa? Tại sao không thể so sánh với Tô Châu, không so sánh với Ôn Châu và Phật Sơn?

Chung Dược Quân và Lục Kiếm Dân đều ngẩn ra. Tô Châu, Vô Tích, Ôn Châu, Phật Sơn mặc dù không phải thành phố cấp phó tỉnh nhưng đó là đại biểu cho khu vực phát triển nhất của khu vực duyên hải. Ninh Lăng chỉ là một đô thị xa xôi ở đất liền, mặc dù mấy năm nay phát triển nhanh nhưng sao có thể so sánh với bọn họ?

Điều này cần các ngành sản nghiệp trụ cột, chính sách quốc gia, vị trí địa lý, điều kiện giao thông, quan niệm ý thức rất cao, Ninh Lăng có thể đạt được không?

- Anh nếu không dám nghĩ tới thì sao có thể đuổi theo người ta?
Triệu Quốc Đống như có mắt sau lưng nên thấy được vẻ mặt khiếp sợ của hai người. Hắn dừng lại rồi trầm giọng nói:
- So sánh với bọn họ như tôi nói không phải là so sánh về GDP, về cơ sở vật chất, mà là quan niệm, ý thức, so về hoàn cảnh, chính sách. Quan niệm của chúng ta lạc hậu, chúng ta hoàn toàn có thể học tập để tăng lên, mặt nào còn kém thì cố gắng đuổi theo. Hoàn cảnh đầu tư không bằng bọn họ, chúng ta có thể cố gắng thay đổi. Chính sách khác nhau chúng ta có thể có thể sửa đúng, đây là những thứ mà chúng ta có thể so sánh với bọn họ.

Hai người Chung Dược Quân đều dừng bước im lặng nghe Triệu Quốc Đống nói.

- Nếu chúng ta so sánh với mấy nơi chỉ hơn chúng ta một chút thì chỉ có thể thấy điểm mạnh của chúng ta chứ không thấy khuyết điểm của mình, luôn thấy tự thỏa mãn mà không thấy mối nguy hiểm của mình. Như vậy động lực và mục tiêu phát triển sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

- Dược Quân, Kiếm Dân, Ninh Lăng chúng ta đi tới ngày hôm nay đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, chỉ có thể tiến chứ không thể lui. Chúng ta chỉ có thể kiên định đi tới với quyết tâm và nghị lực lớn hơn nữa. Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng là một chỉnh thể. Bên ngoài luôn có sóng gió, chúng ta chỉ có thể buộc chặt mình vào một sợi dây, phá tan mọi chướng ngại trước mắt.

Triệu Quốc Đống không mong chờ mấy câu nói của mình có thể làm Chung Dược Quân, Lục Kiếm Dân hết mâu thuẫn. Trên thực tế hai người này không thể nào quan hệ mật thiết lại được. Hắn chỉ hy vọng bọn họ cùng có thể nhận ra mục tiêu hiện nay của Ninh Lăng.

Ninh Lăng thoáng cái bị đẩy lên cao, thậm chí vượt qua dự đoán ban đầu của Triệu Quốc Đống. Nhất là khi Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu kể hai chuyện kia càng đẩy Ninh Lăng vào chỗ hiểm.

Thu tài chính và thu nhập bình quân của dân chúng nội thành và nông dân của Ninh Lăng còn có chênh lệch khá lớn so với các thành phố, thị xã đứng trên. Bây giờ trong mắt dư luận và lãnh đạo tỉnh thì Ninh Lăng phát triển nhanh là bình thường. Nếu tới cuối năm anh phát triển chậm hơn một chút mới là vấn đề.

Hai quý đầu năm Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng kinh tế đứng đầu cả tỉnh nhưng cũng không quá cao. Chủ yếu là nằm ở hai quý tới đây. Theo Triệu Quốc Đống đoán thì bắt đầu từ quý ba các hạng mục lớn đi vào sản xuất sẽ kéo theo tốc độ tăng trưởng của Ninh Lăng lên rất cao.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất