Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 21-22

Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân lúc này mới tiễn đại biểu tập đoàn Trung Lữ.

Trung Lữ đến có mục đích gì thì Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân đương nhiên hiểu rõ. Trên thực tế trước đó tập đoàn Ngũ Quáng cũng đã tới Ninh Lăng.

Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh Tề Hoa rất uyển chuyển thể hiện ý kiến hy vọng hạng mục điện phân Vân Lĩnh nếu muốn nhanh chóng được thông qua thì hợp tác với tập đoàn Ngũ Quáng hoặc là tập đoàn Trung Lữ là thích hợp nhất, sẽ được bên trên ủng hộ.

Mà bên trên ở đây chính là Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Hạng mục khổng lồ như vậy không có Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia gật đầu thì tất cả đều vô ích. Không qua cửa này thì anh đừng mong làm được gì khác.

Một hạng mục vốn bị chính sách Trung ương khống chế nhưng lại có thể khiến công ty nhà nước khổng lồ chú ý, lại khẳng định chỉ cần bọn họ nhận hạng mục này thì đảm bảo trước cuối năm hạng mục sẽ được phê duyệt và đi vào xây dựng.

Cả hai tập đoàn kia đều có thái độ kiên quyết, giọng điệu khẳng định. Bọn họ đều nói nếu không phải do mình nhận hạng mục này khả năng hạng mục được phê duyệt gần như bằng không.

Ở nhiều khía cạnh chính quyền địa phương không thể so sánh với các tập đoàn nhà nước khổng lồ này.

Bọn họ là tập đoàn trực thuộc trung ương, nói khó nghe một chút chính là con trưởng của quốc gia.

Mặc dù bây giờ ý kiến xúc tiến phát triển kinh tế tư nhân đang được đưa ra, mặc dù các đại hội đều nói về việc này nhưng công ty nhà nước đại biểu cho thực lực hùng hậu, công ty tư nhân không thể nào chống lại được.

- Điều kiện của Trung Lữ không bằng Ngũ Quáng, chẳng qua bọn họ cũng có ưu thế là kỹ thuật hoàn thiện hơn, nếu do bọn họ nhận hạng mục này thì đi vào chính thức sẽ nhanh hơn tập đoàn Ngũ Quáng
Chung Dược Quân chắp tay trước ngực rồi có chút buồn bực nói:
- Chủ yếu là bên Hâm Đạt thì nên làm như thế nào? Nếu muốn hủy hiệp định sẽ mang tới ảnh hưởng và hậu quả, điểm này Thị ủy, Ủy ban chúng ta cần suy nghĩ rõ ràng. Nhưng nếu giữ hiệp định thì chúng ta làm như thế nào để hạng mục này có thể được thông qua. Nếu kéo dài như thế này thì cả Vân Lĩnh và Ninh Lăng đều không chờ nổi.

Cố Vĩnh Bân mặt mày cũng khó coi. Việc đàm phán với đại biểu của tập đoàn Ngũ Quáng và Trung Lữ do y phụ trách. Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân chỉ gặp mặt mà thôi, còn đàm phán cụ thể do y làm. Trước đó còn có Thôi Tú Phu giúp, bây giờ đối phương đã đi, vị Phó cục trưởng cục Chiêu thương tạm đảm nhiệm công việc của cục trưởng đương nhiên không bằng, khiến cho việc đàm phán trở nên khó khăn.

- Thái độ của Trung Lữ rất cứng rắn. Bọn họ đòi phải có quyền khống chế cổ phần, tốt nhất là nắm hết, Hâm Đạt nhiều nhất chỉ muốn có quyền vận hành mà thôi. Hơn nữa về xây dựng cơ sở vật chất thì Trung Lữ không muốn phụ trách mà là yêu cầu chính quyền địa phương giải quyết, cũng có nghĩa là nếu đồng ý để Trung Lữ nhận hạng mục này thì hai cấp huyện, thị xã ít nhất phải bỏ ra 200 triệu để xuất sắc cơ sở vật chất. Hơn nữa một số điều kiện mà Hâm Đạt đã hứa hẹn thì Trung Lữ lại nói bọn họ là tập đoàn trực thuộc trung ương nên không chấp nhận điều kiện kèm theo này.

Cố Vĩnh Bân cố gắng nói với giọng công bằng. Cả Trung Lữ và Hâm Đạt đều có lai lịch lớn, sau lưng đều có quần thể lợi ích, thậm chí vào lúc này còn có có thể nói là đại biểu cho từng quần thể lợi ích đó. Hạng mục ở Vân Lĩnh rốt cuộc giao cho ai trên thực tế cũng đại biểu phương hướng chính trị.

- Không chấp nhận điều kiện kèm theo? Các điều kiện này do chúng ta ép bọn họ sao? Vậy có nghĩa công ty tư nhân như Hâm Đạt có thể vì lợi ích dân chúng mà làm ra sự nhượng bộ, còn công ty trực thuộc trung ương như bọn họ lại không thể sao
Lam Quang có chút tức giận nói:
- Rốt cuộc là ai vì lợi ích? Bọn họ có biết trách nhiệm xã hội là gì không?

Triệu Quốc Đống im lặng không nói. Vấn đề này không dễ dàng có quyết định. Tập đoàn Ngũ Quáng và Trung Lữ đều là tập đoàn khổng lồ trực thuộc trung ương, nhất là Trung Lữ vốn đứng đầu trong nước trong lĩnh vực ô-xy hoá và điện phân. Có thể nói bọn họ rất muốn tiến vào hạng mục ở Vân Lĩnh. Cố Vĩnh Bân đã lén nói với Triệu Quốc Đống rằng Trung Lữ đã lộ tin hạng mục này nếu không phải do bọn họ nhận thì chẳng những Hâm Đạt không làm được, Ngũ Quáng cũng không làm được. Ý tức là chỉ có Trung Lữ mới được nhận hạng mục này.

- Thái độ của Hâm Đạt cũng rất kiên quyết, vẫn tỏ vẻ bọn họ cuối cùng sẽ được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê chuẩn, các ngành trên tỉnh về cơ bản đã thông qua, chỉ là thời cơ bây giờ không tốt nên hy vọng chờ thêm chút nữa.
Cố Vĩnh Bân nói tiếp:
- Nhưng do áp lực từ Ngũ Quáng và Trung Lữ thì tôi cảm thấy bọn họ không còn bao tự tin. Chẳng qua bọn họ vẫn nói mình sẽ kiên trì, hy vọng chúng ta giữ lời hứa, vẫn thực hiện hiệp định với Hâm Đạt. Bọn họ cũng sẽ nghiêm khắc thực hiện hiệp định.

- Giữ lời hứa?
Chung Dược Quân thở dài nói:
- Chúng ta cũng muốn giữ nhưng chúng ta không thể chờ đến vô hạn, trừ khi Hâm Đạt có thể đưa ra một ít động tác tỏ vẻ bọn họ có thực lực thực hiện hiệp định.
- Thị trưởng Chung, tập đoàn Hâm Đạt bây giờ cũng đang cố gắng nhưng chủ yếu do thời cơ chưa tới. Nếu kéo dài tới sang năm thì tôi nghĩ bên trên sẽ có chút biến hoá.

Lam Quang nhìn Chung Dược Quân, nhược điểm lớn nhất của Chung Dược Quân chính là thiếu sự cố chấp, cương nghị. So sánh với Triệu Quốc Đống thì điểm này của Chung Dược Quân kém hơn rõ ràng. Chỉ cần gặp chuyện khó khăn là Chung Dược Quân do dự, anh có thể tìm cách khác giải quyết nhưng theo Lam Quang thấy nếu gặp khó khăn mà anh dám can đảm đối mặt, cuối cùng vượt qua khó khăn thì hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Dù sao trước đó đã làm không ít công việc, yêu cầu làm lại một lần nữa là không cần thiết.
- Sang năm ư? Bên Vân Lĩnh có thể kéo dài được không?
Cố Vĩnh Bân không đồng ý:
- Hạng mục này là hạng mục quan trọng nhất của Vân Lĩnh trong năm nay, vốn còn có một loạt hạng mục kèm theo nhưng gặp chuyện kia nên dừng lại hết. Nếu sang năm Hâm Đạt không có đột phá thì sao? Có phải tiếp tục chờ không? Không chừng lúc ấy Trung Lữ càng đưa ra điều kiện ngặt nghèo hơn.
- Bí thư Triệu, ý kiến của anh là gì?
Chung Dược Quân thấy nếu tiếp tục tranh chấp thì sợ có đưa ra hội nghị thường vụ cũng có ý kiến khác nhau. Trước đó tập đoàn Hâm Đạt đã tạo không ít quan hệ ở Ninh Lăng, thậm chí ngay cả lễ hội văn hóa vừa rồi cũng tài trợ lớn, được không ít lãnh đạo có ấn tượng tốt. Nói thật Chung Dược Quân cũng hy vọng tập đoàn Hâm Đạt có thể tiếp tục nắm giữ hạng mục này nhưng chủ yếu là Hâm Đạt chưa thể thông qua trên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia.

- Tôi thấy như thế này, trước hết nghe ý kiến của bên Vân Lĩnh, ngoài ra tôi cũng nói chuyện với Ủy ban Tư vấn về Chính sách Thương mại Quốc gia, xem ý kiến thật sự của Trung Lữ và Ngũ Quáng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Tôi cảm thấy vừa nãy lão Chung nói đúng, đây không đơn giản là vấn đề hạng mục. Nếu chỉ nhìn từ góc độ thu hút đầu tư, không liên quan gì khác thì Trung Lữ nhận cũng không sao. Nhưng chúng ta phải suy nghĩ xem nó ảnh hưởng như thế nào đến hoàn cảnh thu hút đầu tư của Ninh Lăng chúng ta.

- Tập đoàn Hâm Đạt đã dồn hết tâm trí vào hạng mục này, đây là một công ty mang tính đại biểu của kinh tế tư nhân, có ý nghĩa tượng trưng cho sự phát triển kinh tế tư nhân Ninh Lăng chúng ta, là phương hướng, là ngọn cờ đầu. nếu lúc này chúng ta lùi bước, chủ động đưa hạng mục này cho công ty nhà nước như Trung Lữ thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến sự phát triển các công ty tư nhân khác của Ninh Lăng chúng ta?
Triệu Quốc Đống phân tích.

- Nếu ở tình huống khó khăn như vậy chúng ta cùng cố gắng và cuối cùng tập đoàn Hâm Đạt thành công có được hạng mục này thì kết quả sẽ ra sao? Các công ty tư nhân bản địa sẽ cảm thấy ngay cả công ty tư nhân bên ngoài cũng được Thị ủy, Ủy ban hết lòng giúp đỡ, ủng hộ, vậy công ty địa phương có gì phải lo. Mà công ty tư nhân bên ngoài cũng như vậy. Cạnh tranh với công ty nhà nước mà Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng vẫn ủng hộ công ty tư nhân, vẫn giữ lời hứa thì tôi tin nó sẽ tạo hiệu ứng khích lệ. Có lẽ tác dụng của nó còn có ý nghĩa, còn quan trọng hơn một hạng mục.

- Vì thế tôi cảm thấy hai công ty nhà nước kia tiến vào là cơ hội, chúng ta mượn cơ hội này để thể hiện Ninh Lăng thật lòng chào đón các công ty tư nhân tiến vào, không phải chỉ bằng miệng. Chúng ta đối xử công bằng giữa công ty nhà nước, công ty liên doanh, công ty tư nhân, tuyệt đối không có phân biệt.


Ba người đang ngồi đều không lên tiếng. Lời của Triệu Quốc Đống rất rõ ràng, mặc dù bề ngoài là muốn hỏi ý kiến Vân Lĩnh nhưng thái độ rất kiên định tiếp tục ủng hộ hợp tác với Hâm Đạt.

Hợp tác với Hâm Đạt không phải có gì bất ngờ, chủ yếu là do hai công ty trực thuộc trung ương tỏ vẻ nếu không hợp tác với bọn họ thì hạng mục điện phân Vân Lĩnh không thể được thông qua trên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, đây không phải lời dọa vu vơ mà là thực tế.

Làm như thế nào qua cửa này? Dựa vào lực lượng của chính Hâm Đạt có làm được không? Cả Chung Dược Quân và Cố Vĩnh Bân đều có chút lo lắng. Nếu có thể làm được thì có lẽ sớm đã có lời nói rõ ràng. Mà Hâm Đạt mãi không nói rõ chính là chưa có ý chính xác của ngành chủ quản bên trên. Vân Lĩnh có thể chờ được không? Nó có phù hợp lợi ích của Vân Lĩnh không?

Nếu chỉ là bởi vì một cái hiệu ứng làm mẫu hư vô thì khó thuyết phục được người.

- Bí thư Triệu, anh cảm thấy Hâm Đạt có năng lực qua cửa trên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia?
Chỉ có bốn người nên Chung Dược Quân nói khá thẳng:
- Cá nhân tôi cũng hy vọng Hâm Đạt có thể hợp tác với Vân Lĩnh, như vậy Vân Lĩnh sẽ được lợi về nhiều mặt nhưng chúng ta không thể không nghĩ vấn đề phức tạp hơn một chút. Cứ kéo dài như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển của Vân Lĩnh, Vân Lĩnh cũng không thể chờ thêm được nữa.

- Không biết mọi người có chú ý đến 36 điều về phát triển kinh tế phi công hữu không?
Triệu Quốc Đống không trực tiếp trả lời Chung Dược Quân mà lại hỏi.

- Bí thư Triệu, anh nói là hai cuộc tọa đàm do Quốc vụ viện tổ chức ở Thanh Đảo cùng Ôn Châu?
Cố Vĩnh Bân khá nhạy cảm ở điểm này.
- Anh nói là quốc gia sẽ tiến hành giải phóng đối với kinh tế tư nhân?

- Ừ, tôi cho rằng Trung ương sẽ nắm bắt cơ hội này mà toàn diện mở khóa đối với nền kinh tế tư nhân. Trên thực tế bắt đầu từ năm nay hiến pháp cũng đã có tín hiệu sửa lại vị trí của kinh tế tư nhân trong nền kinh tế quốc dân. Tôi cho rằng Trung ương sẽ tiến hành điều chỉnh ở vài lĩnh vực, nhất là các lĩnh vực mà công ty nhà nước chiếm địa vị lũng đoạn nhưng phát triển không tốt.
Triệu Quốc Đống từ tốn nói:
- Tôi cảm thấy nếu Trung ương thật sự có ý này thì hạng mục của Hâm Đạt chính là tín hiệu tốt nhất cho thấy quyết tâm của Trung ương, phải xem Hâm Đạt có thể lợi dụng cơ hội này không?

Mấy người Chung Dược Quân đều cảm thấy ý đồ của Triệu Quốc Đống. Ý của Triệu Quốc Đống là lợi dụng thân phận đặc thù của Hâm Đạt cùng với ý đồ của Trung ương để khiến hạng mục ở Vân Lĩnh được giải tỏa, nhưng thời cơ này có thể nắm chắc được không?

- Bí thư Triệu, nếu thật như lời anh nói thì bên Hâm Đạt phải tốn nhiều tâm tư mới được.
Lam Quang suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nắm chắc được thời cơ hay không là do bọn họ, đương nhiên chúng ta cũng có thể giúp một chút.

Chung Dược Quân cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Lam Quang nhưng thật ra Cố Vĩnh Bân lại không coi trọng Hâm Đạt. Tập đoàn Trung Lữ quá mạnh, Cố Vĩnh Bân không tin trong thời gian ngắn Hâm Đạt có thể thay đổi cục diện nhưng mấy người kia đã nhất trí thì y cũng không tiện nói gì thêm.

- Dược Quân, có thể đưa một tín hiệu với Hâm Đạt. Nếu bọn họ không cố gắng thì mọi chuyện đều có thể. Chúng ta không thể kéo dài quá lâu, thời gian không đợi người. Sự phát triển của Vân Lĩnh không thể vì một người, vì một hạng mục nào mà chậm trễ. Tôi tin tập đoàn Hâm Đạt vẫn còn lưu lực lượng, không ép bọn họ thì hai anh em Chu Hâm sẽ không dồn hết sức.



Chu Đạt nhấp ngụm rượu và nói:
- Anh, anh nói tên Triệu Quốc Đống kia rốt cuộc muốn làm gì? Vừa hứa hẹn, phần khác lại không ngừng bỏ mặc bên dưới có động tác, Trung Lữ và Ngũ Quáng liên tục tiếp xúc với bọn họ. Bọn họ muốn mượn việc này gây áp lực cho chúng ta sao?

- Người này không bình thường, có thể Trung Lữ, Ngũ Quáng gây áp lực cho hắn, hắn muốn truyền áp lực sang cho chúng ta để chúng ta chia sẻ với hắn.
Chu Hâm mặc dù nói khá tùy ý nhưng vẻ mặt lại không thoải mái.
- Bây giờ trong nước tranh chấp quá căng, thứ mà Quốc vụ viện trưng cầu ý kiến cũng bị công kích mạnh, âm thanh phản đối rất cao.

- Em cuối cùng cảm thấy đối phương có ý gì đó nhưng nghĩ mãi không ra. Gặp mấy lần rồi mà em vẫn không biết trong đầu hắn chứa gì nữa.
Chu Đạt bỏ chén rượu xuống, đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài:
- Hạng mục này đối với Hâm Đạt chúng ta mà nói là rất quan trọng. Anh có chút lo lắng hắn không chống lại được áp lực. Mặc dù điều kiện của chúng ta tốt hơn nhiều so với Trung Lữ, Ngũ Quáng nhưng thời này có mấy người vì lợi ích chung?

- Vậy anh nói chúng ta nên làm gì bây giờ? Em cũng đã nói chuyện mấy lần với bên kia, bọn họ nói bây giờ phương hướng không rõ, không thể mạo muội ra mặt nếu không sẽ phản tác dụng, phải xem đúng thời cơ mới ra tay.
Chu Hâm nghe Chu Đạt nói vậy không khỏi có chút xúc động:
- Mẹ nó chứ, công ty trực thuộc trung ương đúng là tốt, cần tài nguyên gì có cái đó.

- Tên Triệu Quốc Đống kia bây giờ đã là thường vụ tỉnh ủy. hắc hắc, thường vụ tỉnh ủy mới 34 tuổi, chú từng nghe nói chưa? Sau chuyện của chúng ta mà hắn vẫn qua cửa có thể nói lai lịch rất lớn. Xem ra chúng ta cần phải tập trung vào hắn.
Chu Đạt nghe vậy liền sáng mắt lên:
- Anh nói đúng, người này không đơn giản. Hâm Đạt chúng ta muốn qua cửa khó này có lẽ phải nhờ hắn. Chúng ta cần phát triển, hắn cần thành tích, đây là trụ cột để hợp tác. Đương nhiên nếu chúng ta tạo được quan hệ khác với hắn thì càng tốt hơn.

Chu Hâm gật đầu nói:
- Chú nói đúng, nhưng lần trước chú cũng thấy hắn rất khôn khéo, không mắc câu. Đáng tiếc anh mời hai người mất 300 ngàn mà chỉ ăn được bữa cơm.
- Không vội, hắn còn trẻ nên chú trọng sự nghiệp hơn, sẽ đề phòng nhà kinh doanh chúng ta. Tiếp xúc nhiều thì hắn sẽ cảm thấy chúng ta không có ác ý. Hơn nữa về sau Hâm Đạt chúng ta phát triển ở Ninh Lăng còn cần nhờ hắn, như vậy mới có thể từ từ làm hắn tan đi sự nghi ngờ.
Chu Đạt nói.
- Em đã liên hệ với hắn, thứ sáu này hắn tới An Đô, hắn cũng đồng ý gặp chúng ta. Đến lúc đó còn phải bố trí người.

- Tiêu chút tiền mà được việc lớn cũng đáng. Triệu Quốc Đống có tiền đồ không thể đoán định, hơn nữa năng lực khống chế mạnh. Không nói tới hạng mục này của chúng ta, có quan hệ với người như vậy là đáng.
Chu Hâm khá hào phóng ở việc này.
- Chúng ta không thể so sánh với công ty nhà nước, đi đường tà môn cũng không lâu dài được, vì thế chỉ có thể thông qua nhiều con đường mà thôi.

- Em chỉ mong chính sách lần này của Trung ương có thể chính thức chứng thực, như vậy đó sẽ là mùa xuân đối với kinh tế tư nhân chúng ta.
Chu Đạt thở dài nói.



Triệu Quốc Đống một mình đi trên, đi một mình trên dòng sông làm cho người ta dễ nghĩ được nhiều thứ hơn.

Sau cơn đại hồng thủy năm 1998, Ninh Lăng liên tục tăng cường gia cố hệ thống đê điều. Chẳng những khôi phục rừng tự nhiên, còn gia cố nhiều đoạn đê xung yếu.

Đầu tư lớn đương nhiên có được kết quả tốt, nhất là khi thị trường bất động sản nóng lên khiến cho khu đất bên ngoài đê Đông Giang, Tây Giang cũng được khai thác nhờ hệ thống đê điều được đảm bảo.

Theo tốc độ phát triển nhanh của Ninh Lăng khiến cho ngành bất động sản, du lịch cũng phát triển nhanh, giá đất tăng lên theo chiều thẳng đứng. Giá đất ở khu Giang Đông đã nhanh chóng tăng từ 900 lên 1300 tệ, cao hơn xa so với các thị xã cấp hai trong tỉnh. Tuy còn khoảng cách nhất định so với An Đô nhưng độ tăng lại vượt xa An Đô.

Ngoài khu Giang Đông ra thì giá đất khu Hà Nam cũng từng bước tăng lên, mặc dù không bằng Khu Giang Đông nhưng do giá ban đầu không thấp vì thế tăng lên một chút là khá khả quan.

Đây là một vấn đề liên quan đến cuộc sống dân sinh nên khá mẫn cảm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất