Lộng Triều

Quyển 16 - Chương 49-50-51-52

Phải nói hơn mười khu đất đấu giá trong ba đợt này có vị trí khá đẹp ở khu Giang Đông. Đại lộ Huy Hoàng vừa thông xe, nó cùng với quốc lộ 915, cầu chính Ô Giang tạo thành đường vòng cung, đồng thời các hệ thống điện nước, thông tin của khu này cũng xây dựng xong ….

Trước sở dĩ không động tới khu đất này là do thị xã hy vọng có thể đẩy luôn một lượt ra ngoài. Nhiệm vụ vừa thuận tiện cho quy hoạch chung, cũng có thể khiến khu đất có giá cao hơn.

Đợt đấu giá thứ nhất đã tạo lên một đợt cao trào, bốn khu đất rộng 160 mẫu bán ra và thu về 300 triệu, trong đó khu đất ở đường Thiên Đàn được bán với giá trên 100 ngàn một mẫu.

Ở khu Giang Đông tất cả các khu đất đã được chuyển giao đều không vượt quá 400 ngàn. Việc chuyển nhượng đất ngoài việc chính quyền lấy phương thức hiệp định mà chuyển nhượng ra, ví dụ như cấp đất cho khách sạn Kiến Quốc, khách sạn Hilton cùng với khách sạn do tập đoàn Quân Hào xây dựng.

Mấy khu đất này do có tác dụng thúc đẩy ngành khách sạn, dịch vụ của Ninh Lăng phát triển thêm nữa cho nên Thị ủy, Ủy ban sau khi thận trọng nghiên cứu đã quyết định đồng ý lấy phương thức chuyển giao.

Theo yêu cầu các khu đất này đều phải xây dựng khách sạn cao trên 30 tầng, hơn nữa phải là khách sạn cấp năm sao. Trong đó tập đoàn Hoa Thác cùng Hilton hợp tác xây dựng khách sạn Hilton Ninh Lăng; còn tập đoàn Quân Hào lại hợp tác cùng tập đoàn khách sạn Bán Đảo – Hongkong để xây dựng khách sạn Bán Đảo – Ninh Lăng.

Các khu đất này đều nằm trên đường Tân Giang phía đông Ô Giang. Khách sạn Hilton nằm trong giai đoạn một của khu Giang Đông, khách sạn Bán Đảo cách hơi xa một chút, thuộc phạm vi giai đoạn hai của khu Giang Đông, gần với cầu Đông Phương Hoàng đang sắp được khởi công xây dựng.

Hai khách sạn năm sao này cùng với khách sạn Kiến Quốc bốn sao đang được xây dựng từ góc độ nào đó mà nói đã kéo giá đất khu Giang Đông tăng lên không ít. Ngay cả Cố Vĩnh Bân cũng phải thừa nhận quyết định khá sáng này của Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân. Mặc dù giá chuyển nhượng cho mấy tập đoàn kia là khá thấp nhưng nó mang lại hiệu quả cực cao.

Nhưng Cố Vĩnh Bân vẫn luôn cảm thấy dọa này mình không được yên tâm. Đợt đấu giá đầu công ty bất động sản Hối Sinh và Nam Đô đều không trúng thầu, đó là điều rất bình thường. Mục tiêu của Hối Sinh là khu đất rộng 120 mẫu ở đường Địa Đàn; còn Na Đô lại là khu đất 60 mẫu ở đường Di Hòa Viên trong đợt ba.

Do Triệu Quốc Đống đột nhiên thay đổi chủ ý yêu cầu tăng cường quảng cáo và đưa ra mấy khu đất đẹp khiến số công ty đến tham gia đấu thầu tăng lên nhiều, cạnh tranh cũng mạnh hơn. Có nhiều công ty không chỉ nhìn một khu đất.

Cố Vĩnh Bân không rõ Triệu Quốc Đống đang nghĩ gì. Theo thông lệ nếu như chính quyền muốn lợi ích lớn nhất như vậy phải dùng biện pháp bỏ đói, cung cấp đứt quãng, làm cho các công ty luôn thấy ăn không đủ no, như vậy cạnh tranh càng mạnh hơn. Nhưng bây giờ trong thời gian ngắn liên tục tổ chức các buổi đấu giá, mặc dù trước đó quảng cáo rất tốt nhưng vẫn không quá hợp lý. Cố Vĩnh Bân vẫn cảm thấy trong này có vấn đề, thậm chí là âm mưu nhưng trong lúc nhất thời không đoán ra được.

- Thị trưởng Cố, sao có vẻ không yên như vậy?
Hoàng Hối Sinh cười cười đưa cho đối phương một điếu thuốc. Y cảm thấy Cố Vĩnh Bân này thực ra rất dễ nói chuyện, đương nhiên đó cũng có thể là do người ngồi bên cạnh mình.
- Ừ, chủ tịch Hoàng, chủ tịch Lục, đợt đấu giá tiếp theo các anh đã chuẩn bị tốt chưa?
Cố Vĩnh Bân lắc đầu nói.

- Nói như thế nào nhỉ, trên cơ bản việc chúng tôi có thể làm cũng đã làm. Nhưng anh cũng biết có hơn 20 công ty tham gia thì chúng tôi sao có thể bắt chuyện mọi nhà được, vẫn có mấy công ty muốn cạnh tranh với chúng tôi, chào hỏi cũng vô ích, như vậy phải dựa vào tài chính. Đương nhiên chúng tôi không sợ, không giấu gì anh, khu đất này chúng tôi nhất định phải có được. Vì thế anh không cần lo lắng, chỉ là sau khi chúng tôi đấu giá được thì phiền anh thúc đẩy nhanh thủ tục.
Hoàng Hối Sinh cười cười xé điếu thuốc bỏ vào ống khó, hít một hơi.
- Xuyên tử, chuyện này chúng ta phải làm tốt cũng là nhờ Thị trưởng Cố giúp đỡ. Chúng ta không phải kẻ mang ơn không biết báo đáp mà, phải không?

Lục Xuyên nở nụ cười:
- Sinh ca, anh nói đúng, bên phía Thị trưởng Cố thì tôi biết nên làm như thế nào. Thị trưởng Cố, nếu anh có thể thuận tiện ra mặt nói giúp chúng tôi, chúng tôi rất cảm kích. Có những lúc dựa vào thực lực là không được, có người ngoan cố đến cùng thì hai bên cùng bị thương. Anh nói có đúng không? Nếu anh có thể ra mặt thì bọn họ sẽ hiểu vấn đề.
Hoàng Hối Sinh gật đầu thầm khen Lục Xuyên nói đúng.

Cố Vĩnh Bân có chút buồn bực, Hoàng Hối Sinh nói thì mình có thể đổi chủ đề nhưng lại có Lục Xuyên xen vào trong đó thì khó đối phó. Chuyện này mình vốn không có chút lợi ích gì nên cũng không cần tính toán thiệt hơn, vậy mà bây giờ lại cảm thấy lo lắng.

- Hai vị cũng biết lần này thị xã tuyên truyền và quảng cáo để mời các công ty đến Ninh Lăng phát triển. Các công ty ít nhiều cũng có lai lịch, trước đó chúng tôi cũng có chút ám chỉ. Lần này nếu thị xã còn can thiệp một cách rõ ràng thì sợ không ổn. Tôi mong hai vị hiểu cho.
Cố Vĩnh Bân nói khá có lý, Hoàng Hối Sinh cũng biết như vậy. Lục Xuyên mặc dù là em vợ của Tần Hạo Nghiên nhưng Tần Hạo Nghiên có thể ở lại tỉnh An Nguyên bao lâu thì không ai rõ. Hoàng Hối Sinh thông qua một con đường được biết sang năm Tần Hạo Nghiên rất có thể lên một bộ ở Trung ương nhận chức. Mà bất động sản Hối Sinh một khi tới Ninh Lăng thì hạng mục này phải hai ba năm cũng chưa chắc xong. Nếu lúc này ép quá mà làm mất lòng Cố Vĩnh Bân có khi phản tác dụng.

- Thị trưởng Cố nói như vậy chúng tôi cũng không dám miễn cưỡng. Bất động sản Hối Sinh chúng tôi tự tin bắt được khu đất này. Nhưng thật ra sau khi có được thì còn muốn làm phiền Thị trưởng Cố. Hạng mục này với tôi và Lục Xuyên là rất quan trọng, quyết không thể sai lầm.
- Việc này không có vấn đề gì.
Cố Vĩnh Bân thấy Hoàng Hối Sinh nói như vậy cũng yên lòng.

Sau khi nói chuyện với Hoàng Hối Sinh và Lục Xuyên, Cố Vĩnh Bân lại gọi điện cho Tiền Tử Hoa hỏi đối phương đang ở đây.

Tiền Tử Hoa là Phó cục trưởng cục quy hoạch đô thị Ninh Lăng, đây được coi là người tri kỷ của Cố Vĩnh Bân ở cục quy hoạch đô thị. Cố Vĩnh Bân đã giúp đưa con Tiền Tử Hoa vào cục Lao động, cho nên Tiền Tử Hoa từ trước đến giờ vẫn đi lại rất gần với Cố Vĩnh Bân.

- Ở núi Diệu Phong? Ở đó làm gì?
Cố Vĩnh Bân không hiểu:
- Bí thư Triệu và Thị trưởng Chung cũng ở đó?

Cố Vĩnh Bân có chút buồn bực, núi Diệu Phong và Diệu Hồ đã được xác định quy hoạch làm công viên trung tâm của Ninh Lăng. Nhưng núi Diệu Phong, Diệu Hồ chẳng những có diện tích lớn, khoảng cách cũng hơi xa, có địa hình đồi núi. Theo suy nghĩ của Cố Vĩnh Bân thì đô thị mà muốn kéo dài tới gần núi Diệu Phong thì ít nhất cũng cần ba năm thời gian. Bây giờ quy hoạch cũng vừa mới tới phía tây của núi Diệu Phong, dự tính sang năm mới bắt đầu xây dựng.

Cố Vĩnh Bân nghe nói Triệu Quốc Đống rất có hứng thú với núi Diệu Phong, cho rằng trung tâm Ninh Lăng nếu có một khu rừng và hồ nước lớn như vậy, nó sẽ tăng lên hoàn cảnh và hình ảnh của Ninh Lăng. Cũng không biết hắn từ đâu mà có quan điểm như vậy nhưng quan điểm này cũng không ngờ lại được đưa vào quy hoạch đô thị của Ninh Lăng. Bảo sao ai cũng muốn làm người đứng đầu, ít nhất quan điểm của anh sẽ được thể hiện sang bên ý đồ của chính quyền.

- Lúc này đột nhiên tới núi Diệu Phong làm gì? Có phải không hài lòng với tiến triển xây dựng đại lộ Huy Hoàng kéo dài? Tốc độ không chậm mà? Không phải nói rõ nửa cuối sang năm sẽ đến được phía tây núi Diệu Phong sao? Muốn xong trước cuối năm nay? Vậy có nhanh quá không?

Cố Vĩnh Bân có chút khó hiểu. Y không biết Triệu Quốc Đống và Chung Dược Quân sao đột nhiên lại thấy hứng thú với đại lộ Huy Hoàng kéo dài kia. Không phải vốn xác định đẩy nhanh tiến độ xây dựng Đông Phương Hồng, hoàn thành xây dựng và khánh thành vào ngày quốc khánh năm sau sao? Triệu Quốc Đống này không biết lại nghĩ gì nữa.



- Mọi người xem, đây được coi là điểm cao nhất của nội thành Ninh Lăng, từ đây nhìn về tây có thể thấy đại lộ Huy Hoàng, cầu Huy Hoàng, lướt qua Ô Giang chính là cục quy hoạch đô thi cũ Tây Giang. Phía bắc sẽ thấy tận quốc lộ 15, phía nam sẽ thấy tới đại lộ Đông Phương Hồng.
Đứng trên đỉnh núi Diệu Phong, mấy người trong đoàn đều đưa mắt nhìn về phía xa xa.

Nhìn về phía tây, đại lộ Huy Hoàng chỉ còn cách núi Diệu Phong khoảng hơn 2k, chỉ vài tháng nữa đoạn đường này sẽ được tiến hành khởi công toàn diện.

Đại lộ Di Hòa Viên đã có quy hoạch nhưng chưa chính thức khởi công. Bởi vì căn cứ quy hoạch trước đây thì xây dựng đô thị cần trọng điểm tập trung vào đại lộ Huy Hoàng cùng quốc lộ 15. Hiện tại đại lộ Huy Hoàng tiến về phía nam mới chỉ bắt đầu, còn chưa hoàn thành nên có lẽ phải chờ tới nửa cuối sang năm mới hoàn thiện được.

- Mọi người có phải cảm thấy mục tiêu tôi đặt ra quá gấp không? Hai ba năm muốn phát triển tới chân núi Diệu Phong? Trước mắt vẫn là một vùng đất hoang dã rộng lớn, cục quy hoạch đô thi Ninh Lăng có thể tiến bước nhanh như vậy không?
Triệu Quốc Đống chắp tay đứng:
- Tôi nói với ng, đô thị Ninh Lăng khác hẳn các đô thị khác trong tỉnh, tuy phát triển chậm nhưng do tốc độ phát triển của Ninh Lăng nhanh như vậy nên sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách.

Trúc Văn Khôi không có gì không ổn nhưng đám người cục quy hoạch đô thị lại hơi tái mặt. Lời này của Bí thư thị ủy chính là có ý không hài lòng với công việc của cục.

- GDP Ninh Lăng chúng ta năm nay có thể tăng trưởng đến trên 90%, mặc dù tám tháng đầu năm chỉ đạt 80% nhưng đó là do chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương ảnh hưởng. Nửa cuối năm sẽ nhanh hơn vì thế vượt mốc 90% không có gì khó khăn. Nói các khác GDp năm nay của Ninh Lăng sẽ đạt thậm chí vượt mốc 100 tỷ.
Triệu Quốc Đống nói làm mọi người đều giật mình. 100 tỷ.

GDP một năm trên 100 tỷ không ở các thị xã không phải tỉnh thành trong cả Trung Quốc có 12 nhà, trong đó khu vực duyên hải chiếm 11, khu vực phía bắc có một trường hợp đặc biệt là Đại Khánh. Mà cả khu vực trung tây to như vậy lại không có thị xã nào. Hơn nữa xem thống kê thì các thị xã của khu vực trung tây còn cách 100 tỷ khá xa, gần nhất là Lạc Dương, Nam Dương – tỉnh Dự nhưng nếu muốn đột phá mốc 100 tỷ trong một hai năm là khá khó khăn. Không ngờ lịch sử rất có thể viết tên Ninh Lăng.

Theo dự tính số thị xã đột phá mốc 100 tỷ năm nay là 21, nếu Ninh Lăng may mắn phá mốc cũng có nghĩa Ninh Lăng một lần nữa sáng tạo lịch sử, dẫn đầu khu vực trung tây mở đường máu, trở thành thị xã đầu tiên đạt mốc 100 tỷ của khu vực trung tây.

- Lão Trúc, tháng bảy vừa rồi anh dẫn các đồng chí ở mấy ngành đất, xây dựng, giao thông ra ngoài học tập. Đến Thâm Quyến, Đại Liên, Vô tích, Thanh Đảo, các anh có suy nghĩ gì không? Đây đều là các thành phố, thị xã có GDP trên 100 tỷ. Quy mô đô thị, quy hoạch đô thị và xây dựng đô thị của bọn họ thế nào? Có chênh lệch lớn như thế nào với Ninh Lăng chúng ta? Các anh có cảm thấy Ninh Lăng chúng ta có chút hy vọng nào để đạt tầm cỡ như bọn họ không? Có phải Ninh Lăng chúng ta chênh lệch rất ít với bọn họ không?

Mấy vấn đề Triệu Quốc Đống đưa ra làm người của cục quy hoạch đô thi đều lo lắng, cũng may câu nói cuối cùng của hắn đã làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Bí thư Triệu, không phải chênh lệch rất ít mà là rất lớn, muốn nói không thể so sánh cũng đúng.
Trúc Văn Khôi lại không cười mà nghiêm túc nói:
- Tôi cảm thấy những nơi đó đáng để chúng ta học tập, nhất là quy hoạch xây dựng cục quy hoạch đô thi mới của bọn họ có thể nói là quyết đoán hơn chúng ta, bước đi cũng nhanh hơn chúng ta, tư tưởng của lãnh đạo cũng thoáng hơn chúng ta, đáng để chúng ta học hỏi. Nhưng chúng ta cũng có thứ mà bọn họ không thể so sánh, đó chính là việc bảo vệ kiến trúc cục quy hoạch đô thi cũ thì chúng ta làm tốt hơn bọn họ.

- Ừ, lão Trúc, anh không nên nói đến vấn đề này. Bảo vệ kiến trúc cục quy hoạch đô thi cũ đúng là chúng ta đã được tỉnh khen nhưng Ninh Lăng muốn phát triển không thể có quan niệm cổ hủ được. Nhất là khi nhiều công ty tiến vòa, nhiều dân cư từ ngoài vào, Ninh Lăng chúng ta cũng muốn trở thành đô thị trung tâm của khu vực An Đông, tạo thành đô thị trung tâm của khu vực đất liền, tạo thành đô thị trên 10 triệu dân thì quy hoạch đô thị càng phải đi tước. Tôi hy vọng Ninh Lăng chẳng những đi trước về quy hoạch, việc đẩy mạnh xây dựng cũng không được buông lỏng, phải có quan điểm điều chỉnh, sớm lên kế hoạch, sớm tạo ra bộ khung.

Triệu Quốc Đống không có cho Trúc Văn Khôi cơ hội nghỉ ngơi. Câu này của hắn làm cho Trúc Văn Khôi cùng đám người cục quy hoạch đô thi thấy rất nặng nề.

- Lão Trúc, tôi muốn hỏi một câu là khi nào công viên cây xanh của núi Diệu Phong có thể hoàn thành quy hoạch và xây dựng? Đại lộ Huy Hoàng kéo dài tới phía tây núi Diệu Phong thì bao giờ xong?

Thấy Trúc Văn Khôi im lặng không nói, Triệu Quốc Đống cũng biết mình gây áp lực nên cười phá lên:
- Lão Trúc, tôi đã bàn với Thị trưởng Dược Quân, núi Diệu Phong và Diệu Hồ tương lai sẽ là trung tâm đô thị Ninh Lăng chúng ta, điểm này thị xã đã nghiên cứu và quyết định. Tất cả việc xây dựng đô thị đều tập trung xung quanh núi Diệu Phong, Diệu Hồ, ở điểm này chúng ta cũng không thể chờ, không thể đợi đến khi giai đoạn hai khu Giang Đông toàn diện triển khai mới suy tính. Vì thế tập đoàn đầu tư Ninh Lăng cần phải gánh vác trọng trách. Tôi đặt thời gian cho các anh, đoạn đại lộ Huy HOàng kéo dài tới chân phía tây núi Diệu Phong nhất định phải hoàn thành trong năm nay. Còn công viên núi Diệu Phong phải hoàn thành vòa cuối năm sau. Tôi đề nghị anh suy nghĩ xem nên đẩy mạnh nó như thế nào?
Trúc Văn Khôi có chút buồn bực, áp lực này không hề nhỏ. Đoạn đại lộ Huy Hoàng kéo dài thực ra không khó, còn ba bốn tháng nữa, quy hoạch cũng có, địa hình khá bằng phẳng. Chỉ cần điều thêm hai đội xây dựng tới là làm xong hơn 2km này. Chẳng qua đường xung quanh công viên núi Diệu Phong lại khác.

Công viên và đường xung quanh thì Triệu Quốc Đống đã từng nói tới. Lúc ấy Trúc Văn Khôi cũng cảm thấy Triệu Quốc Đống không biết có phải là vì vướng mắc bên Hoài Khánh nên muốn đẩy mạnh ở Ninh Lăng hay không?

Nghe nói lúc ấy khi Triệu Quốc Đống còn làm Thị trưởng Hoài Khánh đã đưa ra quy hoạch xây dựng công viên quốc gia Hoài Khánh, bao gồm cả núi vào đó, kết quả chưa làm được gì đã bị điều khỏi Hoài Khánh. Trúc Văn Khôi vì thế còn thông qua quan hệ bên Hoài Khánh để tìm hiểu quan điểm của Triệu Quốc Đống. Trúc Văn Khôi tự nhận mình đã hiểu được cười một tiếng suy nghĩ trong lòng Triệu Quốc Đống cho nên khi Triệu Quốc Đống nói muốn đưa núi Diệu Phong và Diệu Hồ ở khá xa vào quy hoạch đô thị Ninh Lăng, y cũng ý thức được điểm nầy.

Nhưng việc Triệu Quốc Đống đưa ra ý tưởng quy hoạch núi Diệu Phong, Diệu Hồ thành trung tâm của đô thị Ninh Lăng lại làm Trúc Văn Khôi rất giật mình. Bước đi này quá lớn, thoáng cái biến trung tâm đô thị Ninh Lăng về đông hơn 5km, làm cho cả khu Giang Đông, Tây Giang thoáng cái biến thành nửa đô thị phía đông. Mặc dù Trúc Văn Khôi vốn có quy hoạch mười năm nhưng đi bước này vẫn là quá xa.

Chẳng qua Trúc Văn Khôi hiểu tính cách của Triệu Quốc Đống thì anh đừng có bỏ qua mỗi vấn đề mà hắn đề cập. Trúc Văn Khôi không dám coi nhẹ vì thế cũng yêu cầu cục quy hoạch đô thi và tập đoàn đầu tư Ninh Lăng tiến hành đo đạc và quy hoạch lại toàn bộ đường xung quanh núi Diệu Phong, Diệu Hồ. Lúc ấy cục xây dựng, cục quy hoạch đô thi đều đùn đẩy, cho rằng ý tưởng này không thực tế, cho rằng đo đạc xong có lẽ năm năm cũng không dùng tới. Ai ngờ mới hơn năm mà đã dùng đến.

Nếu lúc trước quên đi lời nói của Triệu Quốc Đống, bây giờ mới bắt đầu quy hoạch, đo đạc thì sẽ rất phiền phức, không có mấy tháng là không được. Mà với tính cách của Triệu Quốc Đống thì nếu hai ba tháng anh không có động tĩnh thì nhất định sẽ có chuyện.

- Bí thư Triệu, đường kéo dài không vấn đề gì, tôi cam đoan hoàn thành nhưng đường xung quanh công viên sợ khá khó khăn. Thứ nhất do địa hình chủ yếu là đồi núi, lượng đất phải đào, xúc là rất lớn. Thứ hai việc giải phóng mặt bằng cũng không dễ, đồng thời khu này cũng chưa làm gì nên …

Trúc Văn Khôi chưa nói xong đã bị Triệu Quốc Đống cắt ngang:
- Vấn đề này không cần tôi giải quyết, đó là chuyện của anh. Vấn đề tài chính thì cũng không có gì đáng lo, năm nay thị xã bán không ít đất và thu được nhiều tài chính, số tài chính này chủ yếu dùng để xây dựng cơ sở vật chất dùng chung và nhà xã hội chẳng lẽ còn không đủ? Về phần giải tỏa thì các hộ xung quanh núi Diệu Phong, Diệu Hồ gần như rất ít, có thể không cần tính tới. Anh không phải muốn nói với tôi Đông Giang ngay cả việc này cũng cần tiêu tốn mấy tháng sao?


Văn Ngạn Hoa lần đầu thấy một mặt khác của Triệu Quốc Đống. Theo cô biết Triệu Quốc Đống và qq có quan hệ khá tốt, nhưng nói chuyện công việc thì Triệu Quốc Đống lại nói rất sắc bén. Chẳng qua Văn Ngạn Hoa cũng thấy qq đã quen với việc này. Cô nhìn quanh vẻ mặt mấy người khác và nhận ra bọn họ sớm quen với tác phong làm việc của Triệu Quốc Đống.

Cô cũng dần thích ứng với tác phong của hắn. Đừng nhìn hắn trong bàn ăn luôn cười nói vui vẻ nhưng nói tới công việc thì phong cách khác hẳn.

Qq vốn định giải thích nhưng bị Triệu Quốc Đống nói như vậy, y cười khổ nói:
- Bí thư Triệu, thời gian sợ là hơi gấp, tôi chỉ có thể làm hết sức.

- Tôi cần là anh phải hoàn thành nhiệm vụ.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Một mình tập đoàn đầu tư Ninh Lăng không kham nổi thì có thể đấu thầu với bên ngoài. Trong việc xây dựng đô thị thì Ninh Lăng chúng ta phải đi trước, như vậy chúng ta mới có tương lai tốt hơn được.

Qq không nói nữa, Triệu Quốc Đống nhìn sang hai vị nữ Phó thị trưởng Phù Quyên và Văn Ngạn Hoa:
- Thị trưởng Phù, Thị trưởng Văn, hôm nay mời hai vị tới đây cũng chính là muốn hai vị hiểu rõ quy hoạch sau đây của Ninh Lăng chúng ta, cũng muốn mời hai vị kết hợp trong công việc của mình. Mảng giáo dục, y tế, vệ sinh cần phối hợp hợp lý, chúng ta cần phải đưa bố trí để thảo mãn nhu cầu dân chúng và các công ty tiến vòa Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống thấy Chung Dược Quân không có hứng thú với việc đi khảo sát này lắm.

Trên đỉnh bây giờ chỉ có hai người bọn họ. Thư ký biết ý tránh sang bên, dù là Văn Ngạn Hoa, Phù Quyên, Trúc Văn Khôi đều nhận ra tâm trạng Thị trưởng Chung không tốt lắm nên Triệu Quốc Đống ra hiệu bọn họ đi trước.
- Dược Quân, có phải có suy nghĩ gì không?
Triệu Quốc Đống nói.

Hắn biết tâm trạng hai hôm nay của Chung Dược Quân không được tốt, ngay cả hôm nay mình kéo đi mà đối phương cũng không muốn. Tổ khảo sát của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lập tức sẽ xuống khảo sát Lam Quang, điều này có nghãi Lam Quang sẽ nhanh chóng rời đi. Trong đợt cạnh tranh chức Thị trưởng Vĩnh Lương, Lam Quang coi như đã thắng. Lam Quang đi thì cũng có nghĩa khả năng Chung Dược Quân đi là rất nhỏ, trên thực tế chính là như vậy. Bí thư thị ủy Thông Thành - Bối Thiết Lâm điều tới Miên Châu làm Bí thư thị ủy, Lô Vệ Hồng lại điều sang Thông Thành làm Bí thư thị ủy. Hai tin tức này mặc dù còn chưa có quyết định cuối cùng nhưng chỉ còn trình tự thông qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy mà thôi.

- Nói như thế nào nhỉ, Bí thư Triệu, tôi tự nhận mình làm khá tốt ở Ninh Lăng, ít nhất thành tích phát triển của Ninh Lăng là rõ ràng, không ai phủ nhận được. Chẳng lẽ trên tỉnh không bao giờ có suy nghĩ tới tôi sao?

Giọng Chung Dược Quân mặc dù không quá kịch liệt nhưng đối với người có tính cách ôn hòa như y mà nói thì đây đã là biểu hiện của sự oán giận đến cực điểm.

Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không biết dùng lời gì để an ủi Chung Dược Quân.

Bối Thiết Lâm đảm nhiệm Bí thư thị ủy Miên Châu là điều Triệu Quốc Đống không ngờ tới, không ngờ tên này còn có bản lĩnh như vậy. Thông Thành hai năm qua cũng không thay đổi quá nhiều nhưng Bối Thiết Lâm có thể nói là khống chế mọi quyền lực tại đây, qua đó cũng thấy được bản lĩnh và tính cách của y. Có lẽ do tính cách cứng rắn của Bối Thiết Lâm nên Tỉnh ủy mới quyết định để Bối Thiết Lâm tới Miên Châu nhằm giúp Miên Châu trở lại.

Triệu Quốc Đống cũng đã theo lời Dương Kính Quang mà lên báo cáo với Ứng Đông Lưu. Nội dung chủ yếu chính là muốn Ninh Lăng làm người đi trước dò đường, muốn tiến hành vài bước khi chính sách Trung ương còn chưa được rõ ràng.

Trong khi báo cáo, Triệu Quốc Đống cũng nói rõ muốn áp dụng hình thức BOT ở đường cao tốc Ninh Đường, Ninh Thông, đưa các nhà đầu tư chiến lược vào ngân hàng thương mại Ninh Lăng, cố gắng trong vòng ba năm sẽ đưa ngân hàng thương mại Ninh Lăng lên thị trường chứng khoán, thúc đẩy cải cách công ty khí thiên nhiên Ninh Lăng, coi như là thí điểm các ngành dùng chung với

Triệu Quốc Đống báo cáo làm Ứng Đông Lưu rất hứng thú. Trung ương đang trưng cầu ý kiến về chính sách với nền kinh tế phi công hữu, có lẽ đợi trưng cầu xong sẽ có văn bản chính thức. Chẳng qua muốn chứng thực ở dưới phải mất tầm hai ba năm. Ý tưởng này của Triệu Quốc Đống khá mạo hiểm nhưng hắn cũng đưa ra lý do của mình. Ninh Lăng phát triển đang rất nhanh, hắn lại là thường vụ tỉnh ủy nên cũng có đủ thực lực để mạo hiểm. Bây giờ hắn cần chính là Tỉnh ủy ủng hộ và cho phép hắn phạm sai lầm để Ninh Lăng có thể nếm thử.

Ứng Đông Lưu nói chuyện hơn ba tiếng với Triệu Quốc Đống, cuối cùng Ứng Đông Lưu chấp nhận quan điểm của hắn. Cùng với việc ngồi đợi chính sách không bằng tự mình đi trước thí điểm, sai lần có thể lập tức sửa. Như vậy sẽ đi trước một bước, chiếm thế chủ động. Ninh Lăng có tốc độ phát triển đứng đầu cả nước thì cũng nên dũng cảm nếm thử.

Ứng Đông Lưu sau đó hỏi qua Triệu Quốc Đống về vấn đề nhân sự Ninh Lăng, cũng hỏi về Chung Dược Quân và Lam Quang. Triệu Quốc Đống khá khách quan giới thiệu ưu khuyết điểm của hai người này. Ứng Đông Lưu không tỏ thái độ nên Triệu Quốc Đống cũng không biết lời của mình có nhiều tác dụng hay không?

Nhưng sau đó sự thật chứng minh ý kiến của hắn đã có tác dụng nhất định. Lam Quang cuối cùng đã được thông qua, bây giờ chỉ còn là vấn đề trình tự. Trong hội nghị thường ủy, Triệu Quốc Đống thấy vẻ mặt Tần Hạo Nghiên không được tốt, trong cả hội nghị không nói mấy. Đây là do y coi Chung Dược Quân là lựa chọn tốt nhất cho Bí thư thị ủy Miên Châu nhưng không thành công.

Triệu Quốc Đống không biết có phải mấy lời nói hôm đó của mình tạo thành tác dụng hay không. Hắn đã nhân viên Ứng Đông Lưu rằng Miên Châu cần một Bí thư thị ủy cứng rắn để chỉnh đốn lại không khí. Tính bài ngoại của quan chức Miên Châu khá cao nên Bí thư thị ủy không thể không mạnh mẽ. Vấn đề của Miên Châu không phải là kinh tế mà là lãnh đạo. Lúc ấy Ứng Đông Lưu không nói gì nhưng bây giờ xem ra lời của mình đã có tác dụng.

Chung Dược Quân không có thu hoạch gì trong lần điều chỉnh nhân sự này. Vốn có lời đồn y sẽ tới Miên Châu làm Bí thư thị ủy nhưng bây giờ ngay cả bên Thông Thành cũng không được sang, cả hội nghị thường ủy không ai nhắc tới y.

- Về việc này tôi thấy mình cần giải thích với anh.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên dùng cách nào để Chung Dược Quân không nghĩ việc này nữa.
- Ồ, Bí thư Triệu, trong này chẳng lẽ còn có ẩn tình hay sao?
Chung Dược Quân có chút sửng sốt nhìn Triệu Quốc Đống.
- Ẩn tình thì không có nhưng việc anh không đi cũng có một phần nguyên nhân từ tôi.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói. Chung Dược Quân im lặng đợi Triệu Quốc Đống nói tiếp.

Tần Hạo Nghiên đã nói với y Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu đã quyết định Bối Thiết Lâm làm Bí thư thị ủy Miên Châu, có thể tranh chỉ là chức Bí thư thị ủy Thông Thành mà thôi. Mặc dù Chung Dược Quân cũng không quá thích chức Bí thư thị ủy Thông Thành nhưng dù sao đó cũng là Bí thư thị ủy, là người đứng đầu. Mình làm Thị trưởng Ninh Lăng đã được một thời gian, bây giờ Triệu Quốc Đống lại làm thường vụ tỉnh ủy, hắn lúc nào đi cũng khó biết. Hơn nữa sau khi Triệu Quốc Đống đi, mình có thể tiếp nhận chức Bí thư thị ủy Ninh Lăng hay không cũng khó nói.

- Lúc ấy trưởng ban Hàn hỏi tôi về vấn đề lựa chọn ai làm Bí thư thị ủy Thông Thành, tôi nói Thị trưởng Ninh Lăng tới Thông Thành làm Bí thư thị ủy nhìn như lên chức nhưng đối với anh mà nói lại không có ý nghĩa mấy. Tôi và anh phối hợp khá tốt, sự phát triển hai năm qua của Ninh Lăng có công lớn của anh. Tôi hy vọng anh có thể tiếp tục ở lại Ninh Lăng, sau đây dù tôi đi thì cũng hy vọng anh thay mình tiếp tục duy trì xu thế phát triển của Ninh Lăng.

Triệu Quốc Đống nói rất thẳng làm Chung Dược Quân ngẩn ra. Một lúc sau y mới cười khổ nói:
- Bí thư Triệu, anh đây là hại tôi hay là tốt với tôi?

- Điều này bây giờ cũng không biết được, phải chờ tới lúc tôi đi và biết ai làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống nói:
- Tóm lại tôi cho rằng anh không cần phải sang tranh vũng nước đục Thông Thành kia.



Chung Dược Quân đúng là không biết nói gì cho phải. Một lúc lâu sau Chung Dược Quân mới nói được:
- Bí thư Triệu, không biết tôi nên hình dung như thế nào nữa? Anh muốn tôi làm nô dịch cho anh thì cũng không thể như vậy mà. Tôi không thể làm Thị trưởng Ninh Lăng cả đời chứ?
- Ai nói anh làm Thị trưởng cả đời?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu:
- Anh không phải cho rằng tôi sẽ làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng cả đời đó chứ?

Triệu Quốc Đống nói rất sắc bén khiến Chung Dược Quân ngẩn ra. Đối mặt với câu này của Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân cũng không biết trả lời như thế nào. Triệu Quốc Đống nhất định sẽ đi nhưng bao giờ thì đi? Chẳng lẽ hắn biết? Chung Dược Quân không tin? Hay là hắn đã được ai đó ám chỉ? Hình như việc này cũng không thể mà.

Điều chỉnh thường vụ tỉnh ủy là do Trung ương quyết định, dù Triệu Quốc Đống có được Ứng Đông Lưu và Hàn Độ ưu ái thì chỉ sợ cũng không thể tùy ý điều chỉnh Triệu Quốc Đống. Hơn nữa theo tình hình hiện nay thì chỉ sợ Ứng Đông Lưu càng hy vọng Triệu Quốc Đống ở lại Ninh Lăng, làm cho kinh tế Ninh Lăng phát triển thêm nữa.

- Bỏ đi, Bí thư Triệu, vận mệnh của anh, của tôi không phải do chúng ta tự quyết định được. Bây giờ việc đã như vậy thì có nói gì cũng vô ích. Chẳng qua lời của anh vẫn làm tôi xúc động. Anh không thể đứng cả đời ở Ninh Lăng, tôi cũng vậy. Chẳng qua bây giờ chúng ta ở Ninh Lăng thì phải làm được việc gì đó để không làm nơi này thất vọng, phải vậy không?

Sau mấy lời của Triệu Quốc Đống cũng làm Chung Dược Quân thấy mình dễ dàng hơn, cảm giác mất mát đã giảm đi nhiều. Đúng như Chung Dược Quân nói, đến bây giờ thì chỉ có thể nói cơ hội của anh chưa tới mà thôi.

Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên, mắt Chung Dược Quân cũng lóe sáng. Lúc này Triệu Quốc Đống mới cảm thấy mình có vẻ xem thường vị Thị trưởng có phong cách khá mềm mỏng này. Lộ hết thực lực của mình trước mặt người khác thực ra không có nghĩa là mạnh, dấu giếm một cách thích hợp mới là thỏa đáng nhất.

- Tôi nghĩ hai chúng ta có cái nhìn nhất trí ở điểm này, phải làm việc cho tốt, không làm thất vọng vị trí của mình, không làm dân chúng ở Ninh Lăng thất vọng. Vì thế tất cả còn cần cố gắng.

Kết thúc lễ khởi công công ty điện khí Nại Đức – Ninh Lăng đã là 11h, Triệu Quốc Đống lập tức chạy tới khu công nghiệp Đông Giang, có mặt trong lễ khánh thành văn phòng công ty Vu Lăng.

Triệu Quốc Đống vốn không muốn tham gia mấy loại nghi thức này nhưng Chung Dược Quân lên tỉnh tham gia hội thảo phát triển kinh tế tư nhân, đây là hội thảo do Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và bình thường tổ chức ở An Đô, yêu cầu Thị trưởng mấy thành phố, thị xã có kinh tế tư nhân phát triển đều phải tham gia. Chung Dược Quân đại biểu Ninh Lăng dẫn theo chủ tịch Tây Giang – Vu Đan cùng chủ tịch Hoa Lâm – Cát Thành lên An Đô. Cố Vĩnh Bân lại dẫn đoàn sang Singapore, Hongkong khảo sát. Lý Đại Phú dẫn đoàn sang Châu Âu khách sạn, coi như cuộc du lịch cuối trước khi y nghỉ. Vì thế chuyện này chỉ có thể rơi vào đầu Triệu Quốc Đống.

Chẳng qua việc Triệu Quốc Đống tự mình tới tham gia cũng khiến cho phó giám đốc sở Chiêu thương tỉnh cùng hội doanh nhân Chiết Giang – An Nguyên vui mừng. Nhất là hội doanh nhân Chiết Giang – An Nguyên còn cử hội trưởng tới nói chuyện khá vui vẻ với Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống cũng nhân cơ hội này mời bọn họ tham gia đường cao tốc Ninh Đường, Ninh Thông với hình thức BOT.

Trong hội doanh nhân Chiết Giang – An Nguyên có không ít người quen biết Triệu Quốc Đống từ trước. Ví dụ như hai anh em Đào Tông Tinh, Đào Tông Hán, Phong Việt Nhân, Hoa Hành Vân, Chu Quốc Bình. Người Chiết Giang khá đoàn kết, tin tức cũng hay trao đổi cho nhau. Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy, hơn nữa ngay từ đầu đã có một số nhà đầu tư Chiết Giang ở đây. Vì thế khi Ninh Lăng bắt đầu xây dựng trụ sở thiết bị điện, các nhà kinh doanh Chiết Giang bắt đầu dũng mãnh tiến vòa Ninh Lăng.

Khi Triệu Quốc Đống về Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy, nhà kinh doanh Chiết Giang càng tới đông hơn. Tập đoàn Fukuda đầu tư đã hấp dẫn không ít công ty sản xuất thiết bị ô tô Chiết Giang đến khu công nghiệp Đông Giang. Chu Trọng cũng quen với việc quan hệ với các công ty tư nhân Chiết Giang, vì thế Hoắc Vân Đạt đi cũng không ảnh hưởng việc thu hút đầu tư của khu công nghiệp. Một tháng nay lục tục có nhiều công ty tiến vào khu công nghiệp Đông Giang.

Các nhà kinh doanh tư nhân Chiết Giang có thể nói là khối có tính hướng ngoại nhất trong nền kinh tế tư nhân Trung Quốc. Dù là thị trường bất động sản, khai khoáng, bọn họ đều có mặt.

Chu Trọng khi làm cục trưởng cục xúc tiến phát triển công ty tư nhân cùng công ty vừa và nhỏ đã phối hợp chính quyền thị xã thành lập văn phòng tín dụng, do ngân hàng nhà nước Ninh Lăng triển khai công tác thu thập tài liệu về hệ thống tin cậy, bắt đầu đẩy mạnh từ các công ty đến dân chúng trong thị xã. Đương nhiên công việc này cần thời gian khá dài nhưng chỉ cần có mở đầu cùng với việc thành lập một hệ thống tín dụng đầy đủ cũng sẽ tạo được hiệu quả khá tốt. So sánh với lúc đầu không có đầu mối thì bây giờ đã dễ hơn nhiều.

Do công ty đảm bảo tài chính phát triển nhanh chóng ở Ninh Lăng nên khiến việc vay vốn của các công ty tư nhân giảm đi nhiều phiền hà, trình tự thủ tục nhanh hơn, cũng khiến cho các công ty tư nhân của Ninh Lăng phát triển nhanh hơn. Công ty tư nhân ở Tây Giang phát triển là rõ ràng nhất, ngay cả hai huyện Hoa Lâm cùng Thổ Thành đều ý thức được chênh lệch này nên chủ động mời công ty đảm bảo tài chính tiến vào thị trường huyện mình. Huyện ủy, Ủy ban hai huyện nói sẽ cung cấp mọi điều kiện tốt nhất cho công ty đảm bảo.

Triệu Quốc Đống về văn phòng rửa mặt rồi ra xem qua lịch làm việc do Vân Duệ để sẵn trên bàn. Triệu Quốc Đống tự nhận trí nhớ của mình rất tốt nhưng mỗi ngày đều quên một hai việc. Vì thế cứ sáng hàng ngày là Vân Duệ sẽ đặt một tờ giấy ghi lịch làm việc lên bàn cho hắn, tránh cho hắn quên chuyện gì đó.

Chẳng qua đây chỉ là công việc cố định. Triệu Quốc Đống làm thường vụ tỉnh ủy, Bí thư thị ủy Ninh Lăng nên mỗi ngày khó tránh khỏi có công việc đột suất. Có đôi khi lịch đã được xếp mà lại bị chuyện bất ngờ cắt ngang.

Ví dụ như hôm nay, sáng Triệu Quốc Đống xác định sẽ tham gia hội nghị công tác tiếp dân nhưng lại không đi được, chỉ có thể để Lam Quang tới tham gia. Cũng may việc khảo sát của Lam Quang tuy đã xong nhưng vẫn làm tiếp ở Ninh Lăng.

Long Ứng Hoa cuối cùng đã đi, y lên Học viện hành chính quốc gia. Nguyên Thị trưởng Vĩnh Lương – Thông Hồng An làm Bí thư thị ủy, tạm thời kiêm chức Thị trưởng. Chờ đến khi kết quả khảo sát Lam Quang xong, Tỉnh ủy đưa ra văn bản thì y mới có thể từ chức Thị trưởng.

Bối Thiết Lâm cùng Lô Vệ Hồng đã khảo sát xong.

Trong thời gian này Lam Quang cũng rất chú ý lời nói và hành động của mình. Y vừa muốn đi cũng hy vọng để lại ấn tượng tốt cho cán bộ Ninh Lăng, phần khác cũng là tránh kích thích Chung Dược Quân. Cũng may Chung Dược Quân đã thành công đi ra khỏi bóng ma, thấy Lam Quang đều nói lời chúc mừng.
….
Triệu Quốc Đống cầm cốc trà đứng đó nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tờ giấy trên bàn nhắc hắn chiều phải tham gia hội nghị công tác đào tạo dạy nghề. Hội nghị lần này là cổ vũ khối dân doanh tiến vào mảng đào tạo dạy nghề, thúc đẩy ngành này phát triển thêm nữa. đây cũng là một bước đột phá sau khi Triệu Quốc Đống báo cáo với Ứng Đông Lưu. Hắn hy vọng có thể đi một con đường mới trong việc đào tạo dạy nghề, tiến thêm một bước tạo động lực cho sản xuất công nghiệp Ninh Lăng phát triển.

Công tác của Ninh Lăng về cơ bản đã đi vào quỹ đạo nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ luôn làm tốt. Càng đi về cuối thì anh sẽ càng gặp nhiều khó khăn nếu muốn tiến thêm nữa.

Ví dụ như năm nay có thể tăng tốc rất nhanh nhưng năm sau chưa chắc đã được như vậy. Theo Triệu Quốc Đống suy đoán sang năm kinh tế Ninh Lăng có lẽ sẽ dựa vào việc nền kinh tế quốc gia ấm lên mà phát triển nhanh hơn, có lẽ còn có thể đạt trên 100% và duy trì trong vài năm tới, sau đó sẽ phát triển một cách ổn định. Đây là kết quả tốt nhất với Ninh Lăng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất