Lộng Triều

Quyển 17 - Chương 109

- Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa làm Đinh Hoa tỉnh lại từ cơn trầm tư.

- Ai thế?
Vợ ở trong bếp không nhịn được đi ra.
- Ông không đi ra mở cửa còn ngồi đó làm gì? Đưa nước à? Không gọi mà.

Đinh Hoa có chút bực mình nhìn vợ. Vợ mình bình thường cũng thuận mắt sao hôm nay lại thấy lắm mồm thế?

Thấy chồng tức, vợ cũng có chút mất hứng nhưng nghĩ đến trong thời gian này tâm trạng chồng không tốt, hơn nữa hai hôm trước còn bị bệnh, mặt gầy đi nhiều nên chị ta hơi đau lòng. Lúc này chị ta mới đi ra ngoài hỏi:
- Ai thế?

- Chị dâu, là tôi, Phan Xảo.
Bên ngoài truyền tới giọng nói dễ nghe của Phan Xảo.

Vợ Đinh Hoa đã gặp Phan Xảo, biết chánh văn phòng cơ quan của chồng đi trường Đảng tỉnh học, công việc văn phòng do phó chánh văn phòng mới tới này phụ trách. Nghe nói Phan Xảo là tâm phúc của trưởng ban Triệu Quốc Đống, đều là cán bộ từ tỉnh An Nguyên tới.

- Chánh văn phòng Phan, hả, trưởng ban Triệu, mời vào, mời vào. Lão Đinh, lão Đinh, trưởng ban Triệu đến thăm anh, anh còn không mau dậy.
Người phụ nữ liếc mắt là nhận ra Triệu Quốc Đống đứng sau lưng Phan Xảo. Vị trưởng ban tổ chức cán bộ trẻ tuổi này không biết chồng mình đã nhắc tới bao lần, nói đến đối phương Đinh Hoa luôn không nhịn được thở dài một tiếng, người không thể đánh giá qua vẻ ngoài, nước biển không thể đong đếm. Trưởng ban mới tới không phải người bình thường. Đinh Hoa vội vàng đứng lên chạy ra ngoài:
- Trưởng ban Triệu, ngài tới …
- Nghe nói anh bị cảm phải vào viện, tôi đương nhiên phải tới thăm. Anh đã khỏe chưa?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Không có gì, không có gì, tôi đỡ hơn nhiều rồi.
Đinh Hoa có chút xấu hổ vội vàng mời Triệu Quốc Đống vào nhà sau đó bảo vợ mau đi rót trà.

Triệu Quốc Đống nhìn qua nhà Đinh Hoa, có thể thấy vợ Đinh Hoa là người rất chịu khó thu vén gia đình, các thứ đều sạch sẽ…

Triệu Quốc Đống thấy trên mặt bần có quyển “Hoàng đế Ung Chính” liền cười nói:
- Đinh Hoa, sao ở nhà nghỉ mà vẫn nghiên cứu kinh nghiệm chính trị của Ung Chính ư?

- Đâu có, đâu có, ở nhà nhàn không có việc gì nên lấy ra đọc thôi mà.
Đinh Hoa gãi đầu. Trước mặt một thủ trưởng có đầu óc nhanh nhạy này, y cảm thấy mình như nhỏ hơn đối phương vài tuổi vậy, y luôn có cảm giác nhìn không thấu đối phương.

- hắc hắc, mấy thứ này tôi đã xem qua, chẳng qua tôi cảm thấy tác giả viết bộ này kém hơn là viết về Càn Long.
Triệu Quốc Đống rất tùy ý nói.
- Người này viết sách mặc dù không coi là sách sử nhưng cũng có vài điểm khá tương đồng với xã hội hiện tại của chúng ta, là nhắc nhở cho công tác tổ chức của chúng ta.

- Trưởng ban Triệu, ngài thích tác phẩm của Nhị Nguyệt Hà?
Đinh Hoa thật không ngờ người ở tuổi của Triệu Quốc Đống mà thích sách này.

- Ừ, cũng được, tôi đọc nhiều loại sách, gì cũng có thể xem.

Triệu Quốc Đống nói.
- Đọc một loại sách tuy có chỗ tốt nhưng cũng có điểm bất lợi, hơn nữa đọc nhiều có đôi khi có lợi cho suy nghĩ của mình.

Đinh Hoa lặng lẽ gật đầu.

Phan Xảo và vợ Đinh Hoa không biết đã biến mất lúc nào, trong phòng khách chỉ còn lại Triệu Quốc Đống và Ngô Nguyên Tể.

- Có phải là có tâm trạng không?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút mới nói, Đinh Hoa, Phương Dược Ba cùng Tôn Ấu Lai là ba ủy viên Đảng ủy đã chủ động dựa vào Triệu Quốc Đống sau khi hắn đến làm trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam, hơn nữa cũng rất được Triệu Quốc Đống tin tưởng. Nhất là Đinh Hoa vẫn cho rằng mình là ứng viên tốt nhất cho chức phó trưởng ban, không ngờ lần này lại do Tôn Ấu Lai – người y không coi trọng đạt được. Điều này sao không làm y mất mát.

Đinh Hoa khẽ lắc đầu nhưng cảm thấy như vậy hình như hơi ra vẻ, Triệu Quốc Đống không thích loại người nghĩ này nói kia, điều này y biết cho nên cười khổ nói:
- Trưởng ban Triệu, thật lòng tôi cũng có suy nghĩ nhưng có thể khống chế dể không ảnh hưởng tới công việc. Nhưng nếu ngài nói không có chút cảm giác mất mát thì đó là nói dối. Chúng ta cố gắng làm việc là để làm gì? Không phải là mong tiến bộ, mong được lãnh đạo tán thành sao? Ấu Lai có quan hệ cá nhân khá tốt với tôi, y lên tôi sẽ chúc mừng. trưởng ban Triệu, xin ngài yên tâm tôi nghĩ mình cần chút thời gian là điều chỉnh được tâm trạng.

Sự thẳng thắn của Đinh Hoa làm Triệu Quốc Đống rất hài lòng. Hắn chính là muốn thấy tâm trạng và thái độ của Đinh Hoa, xem đối phương có phải là người không biết khống chế tâm trạng mình không?

Tôn Ấu Lai không có ưu thế rõ ràng hơn hai người Đinh Hoa, Phương Dược Ba, thậm chí về tuổi còn lớn hơn Đinh Hoa, Phương Dược Ba vài tuổi, khả năng viết không bằng Đinh Hoa, Phương Dược Ba, nhưng y lại có kinh nghiệm công tác cơ sở nhiều hơn, hiểu công tác tổ chức ở cơ sở hơn, có uy tín khá cao ở bên dưới. Hai người Đinh Hoa, Phương Dược Ba mặc dù khá ưu tú nhưng lại thiếu kinh nghiệm làm việc ở cơ sở khiến người ta thấy bọn họ thiếu một vài điểm. Đây là nguyên nhân mà Triệu Quốc Đống không chọn hai người Đinh Hoa, Phương Dược Ba.

Cũng may Đinh Hoa mặc dù có tâm trạng nhưng ít nhất nói rõ với hắn, dù có oán giận nhưng không phải là người không thể tự điều chỉnh.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười dựa lưng vào ghế.
- Ừ, Đinh Hoa, vậy mới đúng. Tôi nghĩ anh cũng biết ý kiến của tôi. Tôi đã nói với Vĩnh Thái thực tế anh và Dược Ba không thua gì Ấu Lai, phải nói ba người đều có sở trường riêng. Tôn Ấu Lỗi thắng ở trầm ổn, anh có suy nghĩ rộng rãi và cái nhìn đại cuộc, Phương Dược Ba lại hơn ở sức chấp hành. Tôi hy vọng các anh tiếp tục phát triển sở trường của mình và phải có ý thức rèn luyện bù đắp thiếu sót của mình, học tập sở trường của người khác.

Đinh Hoa nhướng mày, lời này của Triệu Quốc Đống rất có ẩn ý. Trên thực tế lúc đầu khi tuyên bố Tôn Ấu Lai được khảo sát, Điền Vĩnh Thái đã nói với y rằng mất chưa chắc đã là họa, chỉ là lúc ấy y vẫn chìm đắm trong cảm giác mất mát nên không hiểu ý của Điền Vĩnh Thái. Bây giờ lại nghe Triệu Quốc Đống nói thế nên y thấy mình cần cân nhắc kỹ.

- Được rồi Đinh Hoa, sức khỏe không vấn đề gì chứ? Nếu không thì thứ bảy đến hồ Dã Áp, ban ta cũng dự định tổ chức hội nghị dân chúng, tôi xem Bí thư Thái có rảnh không nếu có thì mời đến tham gia luôn.
Triệu Quốc Đống đứng lên vỗ vai Đinh Hoa:
- Anh nghỉ ngơi cho tốt, sức khỏe là quan trọng nhất.

- Dựa hoàn toàn nền kinh tế vào ngành dịch vụ theo tôi thấy là không thực tế. Theo lịch sử phát triển đô thị từ ngành thứ nhất đến ngành thứ hai đến ngành thứ ba đều có quy luật. Tôi không phủ nhận Côn Châu chúng ta có ưu thế trời ban phát triển ngành dịch vụ, có thể nói ngay cả các tỉnh thành xung quanh cũng không thể so sánh. Nhưng tôi cho rằng phát triển ngành dịch vụ vẫn cần tuân theo một quy luật cơ bản, đó chính là muốn ngành công nghiệp và xây dựng phát triển mạnh, thậm chí có thể nói tổng sản lượng ngành thứ hai đạt đến quy mô nhất định thì ngành dịch vụ mới có thể đột phá. Còn nếu không tuân theo quy luật đó tôi cho rằng rất có thể tạo thành hiện tượng huy hoàng nhất thời rồi suy sụp nhanh chóng.

Mặt Vương Liệt hơi đỏ lên, hội nghị thường vụ Thị ủy Côn Châu lần này tranh luận rất kịch liệt. Ngô Nguyên Tể vẫn khống chế được cục diện chẳng qua Vương Liệt không định thỏa hiệp. Ở vấn đề quyết định quy hoạch phát triển đô thị của Côn Châu trong năm mười thậm chí hai mươi năm tới y không định nhân nhượng, nếu y còn ngồi trên vị trí phó bí thư thị ủy, thị trưởng Côn Châu một ngày thì y sẽ vẫn duy trì quan điểm của mình. Về phần y đạt được mục đích hay không thì đó lại là chuyện khác.

Tập trung dân chủ, bây giờ chính là lúc dân chủ, Vương Liệt không phải loại họp không nói sau đó sẽ nói lung tung, có gì cũng có thể nói một cách công khai.

- Tôi cảm thấy quan điểm của thị trưởng có điểm không đúng. Ngành công nghiệp và xây dựng của Côn Châu phát triển không quá chậm, từ số liệu mấy năm trước có thể thấy được. Nhất là khi xây dựng nhà máy lọc dầu Ninh An đã kéo theo một loạt ngành nghề liên quan được đầu tư. Tôi tin ngành lọc dầu sẽ phát triển rất nhanh trong vài năm tới, đây là lợi thế cho ngành công nghiệp và xây dựng của Côn Châu phát triển.

Vương Liệt mặt không chút thay đổi nghe người đàn ông đầy nho nhã ngồi trước mặt mình nói chuyện. Phó thị trưởng thường trực Trương Ân Quân, một người vốn khá im hơi lặng tiếng nhưng sau khi Ngô Nguyên Tể tới lại nhanh chóng trở nên tích cực.

Thế giới này chính là như vậy, một ít người luôn thích đối người không đối việc. Vương Liệt cũng không thích tranh luận theo cách hùa theo này, tranh chấp ở vấn đề này chỉ lãng phí thời gian, như vậy sẽ chỉ khiến kinh tế Côn Châu chậm phát triển.

Vương Liệt thậm chí có đôi khi muốn thỏa hiệp hoặc lùi bước. Y cảm thấy dù làm theo quan điểm của Ngô Nguyên Tể cũng tốt hơn cứ chậm phát triển. Nhưng lý trí và trách nhiệm nói cho y biết làm phó bí thư thị ủy, thị trưởng thì y phải có trách nhiệm và nghĩa vụ nói rõ quan điểm của mình với đối phương. Đây không phải là mâu thuẫn cá nhân mà nó quan hệ đến phương hướng phát triển của cả Côn Châu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất