Lộng Triều

Quyển 18 - Chương 120

Trương Vĩnh Bồi nói rất chói tai, nhưng lại nói đúng mấu chốt vấn đề. Quy hoạch xây dựng khu công nghệ cao của An Đô thiếu một tư tưởng rõ ràng, thành phố cũng có chút vấn đề ở quan điểm này. Đổi một lãnh đạo là đổi tư tưởng, ra ngoài xem một vòng lại có quan điểm mới. kết quả là đạp đổ làm lại.

Thực ra lúc Triệu Quốc Đống làm ở Ninh Lăng đã chú ý khu công nghệ cao của An Đô khá trì trệ, lúc ấy anh trai La Băng còn làm chánh văn phòng ban quản lý khu công nghệ cao.

Sau đó La Duệ sang Thông Thành cũng có một phần do Triệu Quốc Đống giúp, hai người cũng gặp mặt nói chuyện hai lần. La Duệ cũng nói đến vấn đề mấu chốt của khu công nghệ cao An Đô. Chủ yếu nằm ở chỗ quan điểm của lãnh đạo không thống nhất, hơn nữa lãnh đạo ban quản lý cũng đi theo xu thế của lãnh đạo bên trên, không thể đưa ra quy hoạch của chính bản thân ban quản lý, như vậy khiến cho khu công nghệ cao An Đô mất đi đặc điểm của riêng mình, trở thành bình thường.

Quan Kinh Sơn đảm nhiệm thị trưởng thì tình huống này c thay đổi nhưng Quan Kinh Sơn tập trung vào phát triển kinh tế của An Đô hơn, mặc dù cũng chú ý đến khu công nghệ cao nhưng y là lãnh đạo chủ yếu của thành phố, không thể đặt tâm trí chủ yếu vào bên này, vì thế khu công nghệ cao vẫn không khởi sắc là mấy.

Mãi tới khi phó thị trưởng Trác Ninh đảm nhiệm thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy khu công nghệ cao An Đô thì tình hình mới thoáng có thay đổi nhưng không kéo dài lâu. Trác Ninh đảm nhiệm chức vụ này không đầy nửa năm đã được điều đi, khu công nghệ cao An Đô lại rơi vào mê man.

- Vĩnh Bồi, đây là bệnh chung của khu công nghệ cao các nơi. Thiếu bản sắc, khắp nơi đua nở nên thiếu đặc sắc, không hình thành được sản nghiệp có sức cạnh tranh, cuối cùng rơi xuống hạng dưới.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.
- Lúc trước khu công nghệ cao An Đô rất nổi tiếng, không ngờ chỉ vài năm qua đi mà lại thành ra như thế này.

- Chủ nhiệm Triệu, bây giờ khắp nơi trong cả nước cạnh tranh rất kịch liệt, cạnh tranh ở các Khu khai phát, khu công nghệ cao càng đột xuất. Thu hút đầu tư cũng tốt, tạo sản nghiệp trụ cột cũng tốt, bồi dưỡng công ty dẫn đầu cũng tốt, tất cả đều giống như đi ngược dòng nước. Nếu thoáng thả lỏng cũng có nghĩa bị đối thủ vượt qua. Nếu đứng im tại chỗ cũng chỉ có thể bị người khác vứt càng xa. Công việc ở Khu khai phát, khu công nghệ cao không dễ làm.
Trương Vĩnh Bồi hiểu khá rõ tình hình phát triển Khu khai phát các nơi.

- Nhưng khu công nghệ cao An Đô không giống như vậy, nó không phải ở vị trí đó.
Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:
- Đây là nỗi nhục của An Đô, thậm chí của cả An Nguyên.
Trương Vĩnh Bồi nghe vậy không khỏi giật mình vội vàng nhìn quanh xem có ai chú ý không?

Triệu Quốc Đống thực ra cũng hiểu rõ tình hình phát triển của khu công nghệ cao An Đô. Hắn từ An Nguyên đi ra, chẳng lẽ còn không biết tình hình của An Đô sao?

- Chủ nhiệm Triệu, tôi cảm thấy nếu như thật sự cần trao đổi ý kiến với An Đô thì hay là lén trao đổi với mấy vị lãnh đạo, như vậy sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Trương Vĩnh Bồi đang suy nghĩ xem làm như thế nào xử lý tốt việc này.

- Ừ, tôi thấy như thế này, anh tìm thị trưởng Lập Phong nói chuyện về ý kiến của tổ công tác chúng ta, đương nhiên giọng điệu nhẹ nhàng một chút. Ôi, thể diện phải cho, dù sao An Đô cũng là tỉnh thành, là thể diện của An Nguyên.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chỉ là tôi cảm thấy nếu không nói mạnh thì chỉ sợ bọn họ sẽ đau dài hơn, trả giá lớn hơn.

- Chủ nhiệm Triệu, tôi thấy bọn họ cũng ý thức được vấn đề này. Tôi sẽ thảo luận với bọn họ làm như thế nào xác định con đường phát triển của khu công nghệ cao An Đô, tôi chỉ nhắc đến mà thôi, tôi tin đây cũng là cách nhắc nhở bọn họ.
Trương Vĩnh Bồi đề nghị.

- Ừ, anh cứ suy nghĩ rồi làm. Nói thật nếu tôi là Bí thư thị ủy, thị trưởng An Đô thì tôi sẽ chủ động từ chối với tỉnh để đỡ mất mặt.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Đi vào thôi, không chừng người ta lại thấy chúng ta đang nói xấu sau lưng đó.

Cuộc khảo sát Hồ lô châu buổi chiều cũng không làm người ta hài lòng mấy, điểm này ngay cả Tề Hoa cũng thấy. Trong quá trình khảo sát, người của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nói rất ít, thái độ lễ phép lạnh nhạt làm cho Tề Hoa cùng Quan Kinh Sơn cũng cảm thấy hết sức xấu hổ.

Trung tâm thương mại Hồ Lô châu chỉ từ diện tích và các công trình kiến trúc thì khá khả quan. Mặc dù không thẻ so sánh đực với trung tâm thương mại ở Bắc Kinh, Thượng Hải nhưng tuyệt đối đứng hàng đầu khu vực đất liền, mấu chốt là trong đó có gì. Giống như Triệu Quốc Đống nói vậy, cả ngày hò hét lập trung tâm thương mại, trung tâm hành chính nhưng bản chất thật sự của nó là gì?

Vấn đề này Triệu Quốc Đống cũng nói với bên phía An Đô khi tổ chức tọa đàm, đương nhiên hắn nói khá uyển chuyển, làm mọi người dễ dàng chấp nhận hơn nhiều.

Triệu Quốc Đống thảo luận về công năng của trung tâm thương mại với mọi người, hắn cũng phân tích việc hầu hết mọi người tích tụ các công ty lớn của tỉnh và các hệ thống tài chính tới trung tâm thương mại, phát huy khả năng của các công ty hàng đầu, nhắc đến sự nghiệp văn hóa, các ngành phục vụ nhưng mọi người lại quên đi công năng tích tụ và xúc tiến kinh tế khu vực phát triển. Ở điểm này Triệu Quốc Đống cũng trình bày quan điểm của mình làm người tham gia cuộc tọa đàm phải suy nghĩ.

Triệu Quốc Đống đưa ra việc xây dựng trung tâm thương mại không chỉ đơn thuần là tạo hiệu quả của chính trung tâm thương mại đó, mà phải phát huy tác dụng kích thích kinh tế khu vực phát triển, bởi vì điểm này còn tốt hơn nhiều so với GDP từ trung tâm thương mại mang tới.

Quan điểm này của hắn tạo thành tiếng vang lớn đối với quan chức Thành phố An Đô. Nhất là Triệu Quốc Đống đưa ray việc trung tâm thương mại Hồ Lô châu cần phải phát huy tác dụng trung tâm đầu mối quan trọng của An Đô ở tỉnh An Nguyên và khu vực trung tây, kết hợp với ngành tài chính, ngành nghề mới của An Đô để tạo thành chiến lược song song, gắng sức phát huy tác dụng hiệu ứng của trung tâm thương mại ở phương diện này, không đi theo con đường bình thường, làm cho Thành phố An Đô mượn trung tâm thương mại Hồ Lô châu để tiến thêm một bước trong việc trở thành trung tâm kinh tế, tài chính, thương mại, văn hóa của cả khu vực.

Tư tưởng của Triệu Quốc Đống rất có sức rung động, là lời cảnh tỉnh với Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong. Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong thậm chí cảm giác được quan điểm của Triệu Quốc Đống như là ánh sáng trong sương mù, để bọn họ bọn họ phát hiện làm như thế nào khiến kinh tế An Đô đột phá vòng vây.



Đàm Lập Phong không thể không thừa nhận có vài phương diện mình kém Triệu Quốc Đống, ít nhất trong tư tưởng phát triển trung tâm thương mại thì y thừa nhận mình còn thiếu kiến thức.

Đàm Lập Phong cảm thấy Quan Kinh Sơn cũng bị quan điểm của Triệu Quốc Đống xúc động, thậm chí lúc ăn tối cũng vẫn còn suy nghĩ đến cuộc tọa đàm.

- Lập Phong, anh cảm thấy quan điểm Triệu Quốc Đống đưa ra chiều nay thế nào?
Tiễn khách xong, Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong đi chậm ra bãi xe.

Đàm Lập Phong trầm ngâm một chút. Mặc dù y không muốn thừa nhận, nhưng là Quan Kinh Sơn đã chủ động hỏi, Đàm Lập Phong không muốn nói trái lương tâm, dù cho mình trái lương tâm ngăn cản, cũng không chắc có thể ngăn cản quyết định của Quan Kinh Sơn.
- Không thể không nói rất có tính hấp dẫn, có tính định hướng. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải nói ở vấn đề này Triệu Quốc Đống thấy xa hơn chúng ta. Tầm nhìn của chúng ta vẫn hạn hẹp không ít.

- Ha ha, Lập Phong anh có thể nói nói như vậy chứng minh lòng dạ chúng ta không hẹp hòi.
Quan Kinh Sơn cười nói:
- Triệu Quốc Đống ở Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia, đứng ở góc độ khác chúng ta, nhìn nhận vấn đề sâu rộng hơn. Chúng ta phải đặt mình vào thực tế, cân nhắc sự vật xung quanh. Triệu Quốc Đống là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nên thấy xa hơn cũng là bình thường.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất