Lộng Triều

Quyển 6 - Chương 14: Chừng mực (5)

- Cút, anh cùng lão Kha, lão Kỷ ngồi với nhau. Mọi người muốn đi ngâm suối nước nóng một chút. Ai ngờ An Đô lớn như vậy mà vừa tới đã thấy xe này của chú ở đó.
Hùng Chính Lâm lắc đầu nói:
- Lão Kha cũng đến tuổi, tới Đại hội đại biểu nhân dân làm Phó chủ nhiệm, anh coi như tiễn y.

- Chủ nhiệm Kha tới Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh?
Triệu Quốc Đống có chút ấn tượng đối với Phó bí thư Thị ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật An Đô - Kha Khắc này.

- Ừ, vừa đi.
Hùng Chính Lâm lắc đầu nói:
- Phó bí thư thị ủy, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Miên Châu được điều tới thay lão Kha. Ha ha, mấy thành phố có kinh tế phát triển thì ngay cả Ủy ban kỷ luật cũng được nhờ. Miên Châu phát triển, cán bộ đề bạt cũng có nhiều cơ hội hơn. Đây là trụ cột kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, Ủy ban kỷ luật cũng không ngoại lệ.

- Vậy Hùng ca từ chức Phó bí thư Thị xã Thông Thành đề bạt làm Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy thì có phải chứng minh kinh tế Thông Thành phát triển hơn Miên Châu không?
Triệu Quốc Đống một bên xoay xoay chìa khóa xe, một bên cười ha hả đi theo Hùng Chính Lâm vào trong. Hùng Chính Lâm cũng đã đổi xe, mặc dù cũng là một chiếc xe Audi100 bình thường nhưng biển số đã đổi thành An0, biển số cho các cơ quan cấp tỉnh.

- Ha ha, chuyện này chỉ có thể chứng minh bản lĩnh của Hùng ca này.
Hùng Chính Lâm có chút đắc ý mà nói.

- Ồ, Hùng ca, nói lớn như vậy không sợ rụt lưỡi sao?
Triệu Quốc Đống coi Hùng Chính Lâm như một người anh trai của mình, khác với quan hệ giữa hắn với Thái Chánh Dương, Liễu Đạo Nguyên và Lưu Triệu Quốc. Ba người kia đối với hắn như là thầy.

- Chú không thể nào cổ vũ Hùng ca này một chút sao?
Hùng Chính Lâm cười mắng:
- Sau này chú nếu gặp phiền phức thì đừng tới tìm anh.

- Ha ha, không tìm anh thì tìm ai?
Triệu Quốc Đống mặt dày cười hì hì nói:
- Anh là quan anh thì phải giúp thằng em nhiều chứ.

- Được rồi, Quốc Đống, anh coi như sợ chú rồi, nếu muốn tìm chú gây phiền phức cũng khó.
Hùng Chính Lâm nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Với sự thông minh của chú thì có vẻ cũng không cần đi mấy con đường vi phạm pháp luật mà kiếm tiền. Ngay cả Triệu Quốc có thể dựa vào chú kiếm mấy trăm ngàn, chẳng lẽ nói ngay cả chú còn có thể phạm sai lầm về kinh tế sao?

- Ha ha, Hùng ca, anh không nên thăm dò, một câu, em có thể phạm sai lầm gì cũng được, chỉ là không thể sai lầm về kinh tế, điều này em có thể đảm bảo với anh.
Triệu Quốc Đống vẫn cười hì hì mà nói:
- Đúng như anh nói đó, với đầu óc của em thì chỉ cần đưa ra vài ý tưởng là kiếm được mấy triệu là quá đơn giản, sao phải làm khổ mình đi ăn tiền kia chứ? Em vào quan trường không phải vì tiền, nói thẳng một chút đó là thực hiện ý đồ của mình, phấn đấu vì giải phóng toàn thế giới.

- Được rồi, cho chú một cái cây, chú lại trèo lên tận trời. Đi thôi, Trưởng ban thư ký Vưu hôm nay mời mấy người. Ngoài mấy người Ủy ban kỷ luật An Đô, còn có hai người Ủy ban kỷ luật trên tỉnh. Bên Ninh Lăng các chú lại không có ai.
Hùng Chính Lâm trước đó đã đoán Vưu Liên Hương ở phương diện này khá cẩn thận. Sự xuất hiện của Triệu Quốc Đống làm Vưu Liên Hương có chút ngạc nhiên, nhưng thấy Triệu Quốc Đống đi theo Hùng Chính Lâm, hai người nói chuyện khá thân thiết, Vưu Liên Hương liền không biểu hiện gì mà chỉ bình tĩnh giới thiệu một chút.

Triệu Quốc Đống ngồi trong bàn này đúng là hơi lạ. Chẳng qua Triệu Quốc Đống rất thông minh mà điều chỉnh mình đến ngồi bên cạnh Đỗ Lực. Mà Đỗ Lực mới tới bên Tòa án Thành phố An Đô – Đỗ Lực cũng rất coi trọng Triệu Quốc Đống. Đỗ Lực biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Lưu Triệu Quốc – Cục trưởng Cục công an thành phố, Bí thư đảng ủy Chính pháp tương lai.

- Đỗ ca, sẽ tới Tòa án An Đô làm sao?
Triệu Quốc Đống mặc dù không quá quen với Đỗ Lực nhưng ở trường hợp thế này nên cũng nhanh chóng nói chuyện được với nhau.

- Ha ha, ông em, chú mới là phát triển. Tôi nghe Vưu tỷ nói cậu đã là Chủ tịch huyện. Tôi đúng là không thể tin nổi. Hơn 25 đã là Chủ tịch huyện, đây có phải là đầu tiên ở tỉnh An Nguyên ta không?
Đỗ Lực cười nói.

- Đỗ ca, anh lớn hơn tôi mấy tuổi chứ? Anh lên sẽ thành cấp phó giám đốc sở, tôi chẳng qua chỉ là kiếm cơm ở huyện nghèo mà thôi, sao có thể so sánh với thành phố béo bở như anh được.
Triệu Quốc Đống cười nói,

- Chú em, cậu đừng nói như vậy, Vưu tỷ nghe được sẽ không vui.
Đỗ Lực cũng biết Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết với Hùng Chính Lâm và Lưu Triệu Quốc. Một người là lão lãnh đạo giúp y lên chức, một người là lãnh đạo hiện nay của y, tất nhiên đều là nhân vật lớn. Cho nên y không dám coi thường Triệu Quốc Đống.
- Chú em, tôi có thể lên hay không cũng chưa rõ mà, nghe nói có không ít người muốn vào vị trí này.

- Lo gì chứ, như Hùng ca nói đó, phải thực hiện theo ý của tổ chức. Đỗ ca đúng là lo quá rồi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

- Chú em, không thể nói như vậy được. Không đến cuối cùng thì ai dám nói chắc.
Đỗ Lực thở dài một tiếng:
- Chú em nếu có cơ hội thì nói tốt giúp tôi với Cục trưởng Lưu.

- Đỗ ca, còn cần tôi nói sao? Hôm qua Hùng ca đã nói chuyện này với Lưu ca rồi.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Đỗ Lực nghe vậy thì yên tâm hơn. Y trước đó được điều làm Chánh văn phòng Chính pháp nửa năm để quá độ, bây giờ coi như đã có thể tiến lên vậy mà nó cứ kéo dài khiến y rất lo lắng. Y mặc dù biết Hùng Chính Lâm sẽ giúp mình, nhưng Đảng ủy Chính pháp dù sao cũng không thuộc bên Ủy ban kỷ luật nên vận động cũng không đơn giản.

Trong bữa ăn, Triệu Quốc Đống coi như làm quen đồng nghiệp mới của Hùng Chính Lâm. Người Ủy ban kỷ luật Tỉnh ủy cũng không hề cứng nhắc như hắn nghĩ, lên tiếng đều gây cười. Ngay cả một vị khách nữ cũng là người nhiều lời, nói chuyện với mấy người đàn ông không hề kém gì.

Phong cách của Ủy ban kỷ luật đúng là lạ, chẳng qua điều này Triệu Quốc Đống chỉ dám nghĩ trong lòng, không nói ra miệng.

- Bí thư Kỳ có suy nghĩ sâu xa. Ba nơi Thiên Châu, Ninh Lăng, Thông Thành thay nhau xếp cuối về chỉ số GDP tring tỉnh. Hơn nữa Ninh Lăng chiếm đa số, Bí thư Kỳ mặc dù tỏ vẻ thờ ơ nhưng thực ra trong lòng lại chú ý.

Triệu Quốc Đống rót trà cho Vưu Liên Hương rồi nói.

- Quốc Đống, cậu đừng tỏ vẻ cẩn thận như vậy trước mặt tôi. Cứ ra vẻ như vậy không mệt sao?
Vưu Liên Hương cười nói.

- Hì hì, Vưu tỷ là lãnh đạo, tôi sao có thể không tôn trọng?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Tôn trọng ở trong lòng không phải ngoài miệng. Hoa Lâm năm ngoái phát triển tốt nhưng chỉ là xu thế. Nếu Công ty Đại Hoa và Công ty Tam Điệp đã ký hiệp định nhưng tốc độ xây dựng không như ý. Bí thư Kỳ đã đề cập tới việc này. Còn cả khu thí nghiệm khoa học kỹ thuật nông nghiệp. Chủ tịch tỉnh Trương nếu đã chú trọng như vậy thì sao Hoa Lâm không tăng việc đầu tư?

Hai câu này của Vưu Liên Hương đã chỉ đường khá nhiều cho Triệu Quốc Đống. Không sợ lãnh đạo phê bình, chỉ sợ lãnh đạo không quan tâm. Nếu Kỳ Dư Hồng nhìn tới mấy hạng mục này, tức là nói rõ Kỳ Dư Hồng chú ý tới. Nếu ai nắm bắt được ý đồ của lãnh đạo thì người đó sẽ tiến bước trước.

- Ha ha, Vưu tỷ, tôi hiểu. Việc giải phóng mặt bằng cho mấy hạng mục này đã hoàn thành. Khu nhà ở trong Vùng thí nghiệm đã xây dựng có thể cho 50 người ở.

- Quốc Đống, cậu cứ suy nghĩ cẩn thận rồi làm. Sang năm mới có lẽ Bí thư Kỳ sẽ đến thị sát ở các huyện. Hoa Lâm tốt nhất có thể đưa ra mấy ý tưởng mới. Quận Đông Giang mới thành lập nên muốn đạt thành tích, tôi nghe nói Thổ Thành năm nay cũng có hành động lớn. Hoa Lâm cũng phải có biểu hiện mới được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất