Khi đón được Khấu Linh Linh, Triệu Quốc Đống vẫn còn đang suy nghĩ vở kịch hôm nay mình đã đóng.
Việc đến nhà Lưu Nhược Đồng khá thuận lợi. Bố mẹ cô đều làm nhiều năm trong ngành ngoại giao, trên người lộ rõ vẻ nho nhã làm Triệu Quốc Đống kính trọng. Sự nho nhã của quan chức ngoại giao Trung Quốc khác với vẻ kiêu căng của phương tây, đây là điều mà Triệu Quốc Đống cảm thấy. Trên người bố mẹ Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống cũng ấn chứng được điểm này.
Triệu Quốc Đống cảm thấy bố mẹ Lưu Nhược Đồng có ấn tượng tốt đối với mình. Nhất là có Lưu Nham đứng giữa không ngừng nói tốt về hắn, luôn có thể tìm được đề tài làm mọi người hứng thú. Từ vấn đề cục diện chính trị Trung Đông đến Tổng bí thư tới nước Mỹ, từ cục diện Đông Nam Á đến Myanmar, bố mẹ Lưu Nhược Đồng đều có nhận xét sắc sảo.
Nói thật, so với việc tiếp xúc với Lưu Nhược Đồng, Triệu Quốc Đống thà muốn nói chuyện với bố mẹ cô hơn. Có lẽ Lưu Nhược Đồng chỉ kế thừa vẻ ngoài xuất sắc của bố mẹ, vấn đề khác thì Triệu Quốc Đống không biết. Nhưng Lưu Nhược Đồng lại có tính cách lạnh nhạt làm người ta không thể tới gần.
Triệu Quốc Đống không bao giờ muốn thông qua hôn nhân chính trị mà làm mình phát triển. Chẳng qua Thái Chánh Dương bố trí như vậy nên hắn đành phải tham gia.
Chẳng qua khi Triệu Quốc Đống nói chuyện với bố mẹ Lưu Nhược Đồng về quan hệ chiến lược của Trung Quốc và Châu Phi đã làm Lưu Nhược Đồng hứng thú, dù sao đây cũng là mảng công việc của cô.
Buổi gặp mặt coi như hoàn hảo, mặc dù bố mẹ Lưu Nhược Đồng vẫn không hiểu quá rõ về Triệu Quốc Đống, nhưng thái độ khiêm tốn, có lễ phép cùng với khả năng ăn nói, hiểu biết của hắn làm hai người có đánh giá cao.
- Hy vọng chúng ta có thể hợp tác thành công hơn nữa.
Đây là câu nói của Lưu Nhược Đồng dành cho Triệu Quốc Đống trước khi hắn đi. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy có chút tổn thương.
Mặc dù Triệu Quốc Đống cũng không có ý gì với Lưu Nhược Đồng, nhưng một cô gái có thái độ như vậy với hắn làm hắn không thể chấp nhận. Từ trước đến giờ hắn vẫn là tâm điểm mà bị Lưu Nhược Đồng không hề chú ý tới, điều này đúng là đã kích thích Triệu Quốc Đống.
Chẳng qua Triệu Quốc Đống coi như có thể chấp nhận việc này. Hai bên đều không có ý, chỉ là đóng kịch cho hai bên xem mà thôi, có thể hóa giải phiền phức của hai bên là đủ rồi.
Sau đó Triệu Quốc Đống gọi điện mời Khấu Linh đi ăn, Khấu Linh lập tức đồng ý. So sánh với lần trước thì thái độ của Khấu Linh tốt hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống cũng không có ý gì. Hắn chỉ cảm thấy nếu tới Bắc Kinh mà không mời bạn học cũ đi ăn thì đúng là không nói nổi. Hơn nữa từ biểu hiện lần trước của Khấu Linh thì chưa chắc cô đã nhận lời mời của hắn. Nhưng không ngờ Khấu Linh thoáng cái nhận.
- Khấu Linh, bạn bây giờ đang rất bận chứ?
Triệu Quốc Đống và Khấu Linh ngồi khá gần nhau do trời lạnh và men rượu. Người bên ngoài thấy bọn họ như đôi tình nhân. Triệu Quốc Đống rất thích cảm giác thả lỏng người này. Ở Ninh Lăng, ngày nào cũng bị người ta nhìn chằm chằm làm hắn không thể không cẩn thận, ngay cả cuộc sống riêng cũng không có. Chỉ có ở An Đô hoặc Bắc Kinh thì hắn mới có thể hưởng thụ cuộc sống.
- Không bận mấy.
Khấu Linh rất tò mò nhìn Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống ăn mặc tùy ý làm cô không đoán ra được thương hiệu đối phương đang mặc. Quần áo Ralph Lorene rất hiếm có người trong nước biết tới, Khấu Linh cũng không biết nhãn hiệu này.
Khấu Linh càng lúc càng không nhìn thấu Triệu Quốc Đống. Lần trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh mời thì Khấu Linh có tâm trạng không tốt nên dẫn theo một cô bạn gái theo, chẳng qua lần này Khấu Linh đã qua khỏi thời gian chán nản nên rất tự tin nhận lời mời của hắn.
Bản nhạc Mộng Đà Linh vang lên, Triệu Quốc Đống rất thích cảm giác vừa uống rượu vừa nghe nhạc này, nó rất kích thích và làm người ta không còn thấy mệt mỏi.
- Khấu Linh, hình như không thấy bạn trai đi theo bạn thì phải?
Triệu Quốc Đống nói.
- Tôi và anh ta chia tay rồi.
Khấu Linh nói chuyện khá tự nhiên nhưng trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã.
- Hả? Tại sao?
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc nói.
- Chia tay còn cần lý do sao? Không hợp là được mà.
Khấu Linh cười cười rồi nhấp một ngụm rượu.
- Không, tôi chỉ thấy có chút tò mò mà thôi, không phải vì buổi họp lớp lần trước của chúng ta đó chứ?
Triệu Quốc Đống có trực giác khá chuẩn.
- Ông thấy như vậy?
Khấu Linh cười cười hỏi lại một câu.
- Ai biết được cơ chứ.
Đến bây giờ Khấu Linh vẫn không biết tại sao Phí Dương cứ khăng khăng nói cô lừa y, hơn nữa là có quan hệ với Triệu Quốc Đống này. Phí Dương chỉ nói cô nhất định có quan hệ đặc biệt gì đó với Triệu Quốc Đống, điều này làm Khấu Linh vừa tức vừa nhục. Nếu như muốn tìm lý do chia tay cũng không cần lấy lý do này chứ?
Cuối cùng hai người vẫn chia tay, Khấu Linh vẫn cắn răng không hỏi lý do thực của Phí Dương. Đến hôm nay khi Triệu Quốc Đống gọi tới, Khấu Linh mới không nhịn được hỏi Triệu Quốc Đống này đang làm gì, vì nguyên nhân gì mà Phí Dương cảm thấy cô lừa y.
- Ông bây giờ rốt cuộc đang làm gì?
Khấu Linh đột nhiên hỏi như vậy làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra. Triệu Quốc Đống nhớ x chưa bao giờ hỏi vấn đề cá nhân của hắn.
- Ừ, tôi nhớ lúc họp lớp thì tôi đã nói mình đến làm việc ở miền núi mà.
- Miền núi nào? Là Ninh Lăng ư?
Biển AnV rất dễ tra nên Khấu Linh hỏi cái là biết.
Triệu Quốc Đống nhướng mày nói.
- Khấu Linh, được đó, ngay cả cái này cũng hỏi được. Tôi nhớ mình không nói với bất cứ ai mà, kể cả Phùng Minh Khải.
- Có gì đáng phải giấu chứ?
Khấu Linh chu đôi môi đỏ mọng lên nói:
- Có phải sợ chúng tôi đòi bữa ăn không?
- Đâu đến mức như vậy chứ? Chỉ là không muốn các bạn học thương hại vì sự vất vả của tôi. Trước mặt thầy giáo và bạn học thì tôi phải giữ mặt mũi chứ?
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tôi không tin, tôi thấy ông đang cố giấu gì đó, hoặc là nói ông đang cố giấu một thứ gì đấy.
Khấu Linh cười cười và nhìn Triệu Quốc Đống đầy quyến rũ.
Triệu Quốc Đống cũng cười.
- Nếu bạn cho rằng như vậy thì không còn cách nào nữa.
- Hừ, thái độ của ông đối với Tiêu Trí Viễn đâu phải người bình thường làm được. Tôi cảm thấy ông thật lòng khinh thường, tôi nói không sai chứ?
Khấu Linh nghiêng đầu mà nói:
- Trong đám bạn học thì Tiêu Trí Viễn coi như làm khá được, mặc dù thích khoe khoang, hơi tục tằn nhưng cũng không đến mức làm ông phản cảm như vậy chứ? Mọi người đều thấy Tiêu Trí Viễn đang theo đuổi Mễ Á, không phải ông ghen chứ?
Triệu Quốc Đống thầm kêu lợi hại, cô gái này đúng là giỏi quan sát, nhìn trúng tâm tư người khác.
- Khấu Linh, nếu Tiêu Trí Viễn không biết lượng sức mình mà theo đuổi cô, tôi nhất định ghen. Theo đuổi Mễ Á thì trong lòng tôi mặc dù có chút khó chịu vì thấy bất bình cho Mễ Á, nhưng sao lại ghen chứ?
Triệu Quốc Đống cũng không hoàn toàn phủ nhận.
Khấu Linh cười hì hì một tiếng, cười đến độ run người, chiếc áo len mỏng trước ngực cũng run lên làm Triệu Quốc Đống nhìn đến ngẩn ngơ. Khấu Linh lập tức chú ý điều này liền hơn dỗi đưa tay ra khua khua trước mặt hắn.
- Nói linh tinh, Mễ Á có sức hấp dẫn hơn tôi nhiều. Đôi mắt kẻ trộm của ông làm gì thế?
Khấu Linh uống chút rượu làm ánh mắt mông lung như nước, hai má đỏ hồng làm Triệu Quốc Đống nhìn đến động lòng.
Tối đó không xảy ra chuyện gì, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại biết mình đã thành công mở một lỗ hổng trong tim Khấu Linh, theo thời gian trôi qua, tiếp xúc nhiều, hắn tin đó sẽ là vết rạn, cuối cùng có thể làm trái tim cô vỡ vụn.
Thứ bảy việc của hắn là gặp mặt, chủ nhật di Triệu Quốc Đống quan trọng hơn nhiều. Thái Chánh Dương đã yêu cầu mấy nhân viên có quyền trong ngành điện tụ tập, mặc dù chỉ là buổi liên hoan nhưng Triệu Quốc Đống lại “rất trùng hợp” tham gia.
Mấy người kia đều là kẻ thành tinh, nếu Bộ trưởng Thái bố trí như vậy thì chính là hy vọng ủng hộ xây dựng vài nhà máy nào đó ở chỗ Triệu Quốc Đống kia. Mà việc này đối với bọn họ là quá đơn giản. Nhất là bản thân Ninh Lăng cũng có mấy nhà máy ngành điện, tìm một hạng mục đầu tư cũng không khó.