Triệu Quốc Đống chạy đến đường Nam Loan thì đã là 4h sáng.
Lần này xảy ra chuyện, Tằng Lệnh Thuần xử lý rất kiên nhẫn và đầy kinh nghiệm. Đầu tiên y yêu cầu bệnh viện cố gắng cứu chữa bệnh nhân, mặt khác thu xếp tốt cho người nhà của người bị chết. Một Chánh văn phòng Ủy ban quận đã dẫn theo vài nhân viên đến an ủi, bảo đảm không làm xã hội mất ổn định.
Thanh tra Thị xã và Thanh tra quận đã tham gia điều tra. Lần này vì hoàn thành tiến độ nên Công ty xây dựng yêu cầu công nhân làm ca đêm. Có 12 công nhân đang làm việc, cầu bị sập khiến năm người bị chôn vùi dưới đất đá, ba người bị thương được cứu ra, một người trên đường đưa đi cấp cứu thì chết, một người đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng vẫn chết.
Giám đốc Công ty xây dựng Hồng Phúc – Hồng Nhân Phúc không liên lạc được, chỉ có một quản lý công trường là chạy tới. Bnh viện đang toàn lực cấp cứu ba công nhân bị thương.
Tằng Lệnh Thuần ra lệnh nhất định phải trong thời gian ngắn nhất phải liên lạc được giám đốc công ty, yêu cầu giám đốc công ty đến phối hợp điều tra và xử lý công chuyện. Quản lý công trường cũng lo lắng, vội vàng đáp ứng phối hợp chính quyền điều tra, xử lý, chẳng qua khi nói tới liên lạc giám đốc thì mặt mày nhăn nhó lại, nói giám đốc ở ngoài không gọi được.
- Tôn Định Trung cùng Tiền Trì Quốc đâu?
Triệu Quốc Đống nghe Tằng Lệnh Thuần giới thiệu tình hình rồi sa sầm mặt nói:
- Còn giám đốc Công ty xây dựng Hồng Phúc đâu?
- Lão Tiền và lão Tôn còn đang làm công tác tư tưởng với người nhà nạn nhân, Hồng Nhân Phúc đang tắt máy.
Tằng Lệnh Thuần cười khổ một tiếng mà nói:
- Có lẽ y cố ý tắt máy điện thoại di động. Chẳng qua y nhất định sẽ biết tình hình bên này. Đoạn công trình này do công ty bọn họ nhận được vào tháng trước, tài chính chỉ còn một phần nhỏ chưa nhận.
- Hừ, được đó, xảy ra chuyện liền để chính quyền lau mông cho bọn họ. Đám người này đứng bên mà cười cười sao? Đinh Cao Thọ đâu?
Triệu Quốc Đống nhìn quanh thấy bên chính quyền chỉ có Tằng Lệnh Thuần và Ngô Ứng Cương. Tiền Trì Quốc và Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng Tôn Định Trung đang làm công tác tư tưởng, người của Thanh tra quận cũng đã tới.
- Lão Đinh nói tối uống hơi nhiều nên không dậy được.
Tằng Lệnh Thuần bình tĩnh nói:
- chuyện này cũng không cần nhiều người tới mà. Một là chỉ cần điều tra rõ ràng nguyên nhân sự cố, về phần phương diện khác chỉ cần làm công tác hậu sự thôi.
- Tư chất của Công ty xây dựng kia có đủ không?
Triệu Quốc Đống đột nhiên hỏi.
- Việc này tôi không rõ. Hầu hết các công trình xây dựng cơ sở của quận đều do lão Tiền và lão Tôn phụ trách, có tổ đấu thầu kiểm tra, tôi nghĩ chắc đủ tư chất. Lão Tiền và lão Tôn cũng không đến mức không hiểu vấn đề này mà.
Tằng Lệnh Thuần nghiêm túc nói. Y có thể nghe ra ý trong lời của Triệu Quốc Đống.
- Hừ, lão Tằng, có người không phải không biết mà là muốn đục nước béo cò.
Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói trắng ra. Nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì đó là cơ hội cho hắn. Tình hình bên Công an quận đã điều tra qua một chút, vừa lúc có thể xử lý.
Tằng Lệnh Thuần biết Triệu Quốc Đống không hài lòng với Tiền Trì Quốc. Trong hội nghị đầu tiên Triệu Quốc Đống đã muốn mắng Tiền Trì Quốc.
Hiện trường phải đến 9h sáng mới dọn dẹp xong, cả đoạn đường bị sụp xuống, sau khi xác nhận không còn ai bị chôn trong đống đổ nát, Triệu Quốc Đống liền đi báo cáo với Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao cùng với Kim Vĩnh Kiện. Lúc 6h sáng Thư Chí Cao đã chạy tới xem xét tình hình.
- Đi thôi, Thị trưởng Thư, đằng trước có một quán thịt bò rất ngon. Lão Tằng, đi thôi, tôi mời khách.
Đến khi xác nhận người thân của người chết mặc dù đau lòng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, Thư Chí Cao và Triệu Quốc Đống mới coi như yên tâm. Triệu Quốc Đống liền mời Thư Chí Cao đi ăn.
Thư Chí Cao không từ chối, nhưng thật ra Tằng Lệnh Thuần lại nói muốn về nhà rửa mặt một chút, sáng nay y còn hội nghị phải chủ trì. Triệu Quốc Đống cũng không giữ lại.
Vào quán, hai thư ký biết ý ngồi bên không quấy rầy hai vị lãnh đạo nói chuyện.
- Quốc Đống, thị trường xây dựng của Tây Giang xem ra rất hỗn loạn, chắc cậu cũng đã nghe nói tới. Kiếm Dân cũng đã nói với tôi về việc này. Chuyện hôm nay là tiếng chuông cảnh cáo đối với chúng ta. Hai chết, ba bị thương, quan chức chúng ta có thể không cảm thấy áy náy sao?
Thư Chí Cao trầm giọng nói.
- Bên Bí thư La cũng nhận được phản ánh ở vấn đề này sao?
Triệu Quốc Đống không trực tiếp trả lời mà hỏi lại một câu.
- Hừ, đâu chỉ có lão Lục. Mục Cương trước đây cũng nhận được không ít phản ánh vấn đề này, không ít chuyện nhằm thẳng vào Quận ủy, Ủy ban quận Tây Giang. Tôi tin trong tay Ủy ban kỷ luật Tây Giang có không ít thư tố cáo.
Thư Chí Cao lạnh lùng nói:
- Quốc Đống, tôi không biết cậu nghĩ gì, đang chờ gì. Nhưng đám sâu mọt đó phải đưa ra công lý. Cậu càng do dự thì bọn chúng càng càn rỡ, càng kéo thì càng mang phiền phức về. Nếu như cậu không thể nhìn thẳng vào vấn đề này, cậu sẽ phát hiện mình đánh mất hình ảnh trong mắt dân chúng. Nói thẳng ra lòng dân không còn thì sau này cậu đừng mong triển khai công việc.
Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng, Thư Chí Cao có ý gì thì hắn hiểu. Cuyện trên Thị ủy, Ủy ban Thị xã thì hắn không muốn xen vào, nhưng cũng không có nghĩa hắn không biết.
Những động tác nhỏ của Nghiêm Lập Dân càng lúc càng diễn ra thường xuyên. Chuyện bổ nhiệm Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã, Nghiêm Lập Dân được Kỳ Dư Hồng ủng hộ nên đã bác bỏ đề nghị của Thư Chí Cao, bầu Phó cục trưởng cục Tư pháp Lang Bân làm.
Mà Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Khang Hướng Dương cũng không được chọn làm trợ lý Thị trưởng theo ý của Thư Chí Cao, điều này làm cho Thư Chí Cao vốn tự tin cảm thấy nhục. Hơn nữa y cũng ý thức được Nghiêm Lập Dân đang muốn nhúng tay vào chính quyền Thị xã.
Nếu như không có phản kích thì bao uy tín khó khăn lắm mới thành lập được của Thư Chí Cao thì sẽ dần biến mất.
Triệu Quốc Đống mặc dù không muốn thấy việc này xảy ra nhưng hắn biết Kỳ Dư Hồng đây là lợi dụng Nghiêm Lập Dân để gõ Thư Chí Cao. Mà Thư Chí Cao mặc dù có Lục Kiếm Dân ủng hộ nhưng sức của hai người là quá yếu ớt.
Thư Chí Cao đương nhiên hiểu rõ mình không có ưu thế tất nhiên trong vấn đề nhân sự bằng Nghiêm Lập Dân. Một là y không phải người bản địa, hai là quan hệ giữa Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng với y khá vi diệu. Hai người tuy có cùng quan điểm phát triển nhưng về vấn đề dùng người thì Kỳ Dư Hồng giống bất cứ vị Bí thư Thị ủy nào đều muốn nắm giữ quyền lực của mình. Điều này làm Thư Chí Cao không xen tay vào được. Hơn nữa bây giờ y mới là Quyền Thị trưởng, sang năm tuy tuyển cử không vấn đề gì lớn nhưng cũng cần tham gia.
Nghiêm Lập Dân duỗi tay vào địa bàn Tây Giang thì Triệu Quốc Đống này có rõ hay không thì Thư Chí Cao không biết. Coi như không rõ nhưng tin rằng Vưu Liên Hương cũng sẽ truyền tin tới.
Thư Chí Cao cũng không hy vọng xa vời Triệu Quốc Đống đứng về phe mình. Triệu Quốc Đống này quá giảo hoạt, ngay cả Kỳ Dư Hồng cũng có thể bị tên này chơi, Thư Chí Cao nghĩ Triệu Quốc Đống có lẽ muốn ngồi bên xem hướng gió trên Thị ủy.
- Thị trưởng Thư, thị trường xây dựng Tây Giang đúng là có vài vấn đề, chẳng qua đây không hoàn toàn là vấn đề của Tây Giang. Xây dựng trong nội thành thì có phân công rõ ràng của cấp Thị xã và quận. Thị trường xây dựng Thị xã cũng khá âm u. Nếu như Ủy ban kỷ luật Thị ủy có thể dẫn đầu đột phá từ Thị xã, tôi tin bên Tây Giang cũng có thể tiến hành.
Triệu Quốc Đống đã lộ rõ ý không muốn trộn lẫn, đồng thời cũng hy vọng trên Thị xã động trước.
Thư Chí Cao cố gắng phân tích ý trong lời nói của Triệu Quốc Đống, nhưng không thể như ý. Y có kết luận là Triệu Quốc Đống lắc lư, nói khó nghe một chút là theo chiều gió. Chẳng qua y cũng không quá đáng ép đối phương. Với tính cách của Nghiêm Lập Dân thì hai người này sớm muộn sẽ có chuyện.
- Quốc Đống, có vài vấn đề cậu dù muốn tránh cũng không được, phải dũng cảm đối mặt.
Thư Chí Cao nhai miếng bánh mì rồi nói:
- Nếu như không dứt điểm thì sẽ bị loạn.