Lộng Triều

Quyển 9 - Chương 18

- Đây vốn là một đầu đề khá lớn, tôi cũng phải thừa nhận không mất ba đến năm năm thì không thể chân chính thực thi được. Nhưng đây là một phương hướng, tôi hi vọng bản tài liệu này của tôi có tác dụng như dẫn lối như kiểu thả con săn sắt bắt con cá rô là cũng đủ rồi.

Triệu Quốc Đống đương nhiên hiểu rõ việc thành lập và hoàn thiện hệ thống bảo đảm an sinh xã hội là một quá trình rất dài lâu, các đơn vị sự nghiệp hay xí nghiệp quốc hữu thì tương đối dễ dàng nhưng theo sự phát triển kinh tế thì hàng loạt xí nghiệp tư doanh, xí nghiệp đầu tư nước ngoài hòa trộn lẫn nhau để dần dần trở thành chủ thể trong hệ thống kinh tế toàn Trung Quốc. Cơ chế bảo đảm an sinh xã hội phải bao trùm được một bộ phận công nhân viên chức xí nghiệp thì không phải là chuyện đơn giản, hơn nữa còn có rất nhiều hộ công thương cá thể sẽ trở thành một bộ phận trong cơ chế này. Ngoài ra còn có một khoảng trống rất lớn đó chính là nhân khẩu ở nông thôn, hiện giờ có thể nói là chưa thể suy xét tới điểm này được.

Nhưng nhân khẩu nông thôn Trung Quốc chiếm một bộ phận rất lớn, bọn họ đã cống hiến rất nhiều sức lao động để phát triển thành thị và công nghiệp nhưng lại không được hưởng thụ đãi ngộ xứng đáng. Nông thôn bất ổn thì quốc gia bất ổn, những lời này tuyệt đối chính xác với Trung Quốc, do đó trung ương càng ngày càng coi trọng vấn đề tam nông, chẳng qua đối mặt với áp lực phát triển kinh tế thì nếu muốn chuyển công tác trung tâm thành công tác nông thôn ngay lập tức thì không thực tế.

- Bí thư Triệu, ngài hãy bỏ cái này đi, nói không chừng sẽ gặp phải vô số ngọn sóng đánh vào đầu đó.
Dựa vào mẫn cảm chính trị nên Lệnh Hồ Triều cảm thấy bản tài liệu này Triệu Quốc Đống có phần mạo hiểm, hiện giờ toàn dân từ trên xuống dưới đều nói tới thời điểm phát triển kinh tế, anh đột nhiên xuất hiện nói rằng phải chú ý đến thể chế bảo đảm dân sinh ở mức cơ bản. Điều này quá đột ngột, nếu như là giới cao tầng nhìn xa trông rộng thì còn có thể lý giải, đằng này anh chỉ là một lãnh đạo cơ sở mà cũng đòi bàn luận viển vông, sẽ có người nghi ngờ anh thích thể hiện để náo động.

Triệu Quốc Đống liếc nhìn Lệnh Hồ Triều một cái, tên này giờ cũng đã có chút ngộ tính, cũng đã học được cách nghe ngóng và phỏng đoán biến hóa trên tỉnh và trung ương rồi, bài viết này của mình nhìn qua thì có vẻ là phụ họa với cách nói của Ứng Đông Lưu nhưng mà trực tiếp tiếp xúc mang tính thực chất, không thể so với với lời nói hời hợt của Ứng Đông Lưu được, chỉ sợ khó mà thoát được chỗ "tốt" từ cấp trên.

Chẳng qua mọi chuyện đều phải lo trước lo sau, thiếu quyết đoán thì cùng khó lọt vào mắt của lãnh đạo. Triệu Quốc Đống cũng đã sớm hiểu rõ ràng, bản thân mình cũng mới ngồi lên cái vị trí này, không trông đợi lên chức trong thời gian ngắn được nữa, đã như vậy thì không bằng nói ra ý của mình, làm chuyện mà mình muốn làm.

Hàn Độ ngồi trên ghế salon như có điều suy nghĩ, hắn đã đọc lại 2 lần bài báo "Đẩy mạnh công khai thu thuế nông thôn và tăng cường giám sát tài vụ ở nông thôn theo hướng dân chủ", quan điểm bài viết rất mới mẻ và độc đáo. Từ việc chính quyền cơ sở tồn tại việc thiếu uy tín đối với quần chúng cơ sở một cách phổ biến, bắt đầu từ đủ nguyên nhân như yếu đuối, lỏng lẻo, chậm chạp, phân tích mấy sai lầm lớn khi kiến thiết chính quyền cơ sở làm phức tạp tình hình trước mắt; đề xuất đẩy mạnh công khai hóa thu thuế nông thôn và giám sát theo hướng dân chủ hóa tài vụ nông thôn, đề xuất tăng cường sức gắn kết và sự tín nhiệm của chính quyền cơ sở, phải nói là trong tương lai gần "An Nguyên đương đại" sẽ nhận được một bài báo tương đối sâu sắc, tác giả ký tên là Triệu Quốc Đống bí thư quận ủy quận Tây Giang, thường vụ thị ủy Ninh Lăng.

- Lão Phùng, lão cảm thấy bài báo này thế nào?

- Khá sâu sắc, có lý lẽ có căn cứ, hơn nữa quan điểm rõ nét, luận cứ đầy đủ, tác giả là bí thư Quận ủy cơ sở, đại khái cũng đã điều tra riêng về quan điểm này, rất có sức thuyết phục. Tôi cảm thấy có thể đưa lên làm tiêu đề trọng điểm trên tờ "An Nguyên đương đại".
Ngồi ở phía đối diện với Hàn Độ chính là Phùng Hoa Sơn tổng biên tập tạp chí "An Nguyên ngày nay" một tạp chí về đảng cộng sản, thái độ của hắn cũng khá dứt khoát.

Tạp chí Đảng là một cơ quan của tỉnh ủy, tuy rằng vẫn luôn chiếu cố đối tượng trọng điểm nhưng nói thật các bài báo trên tạp chí này mang tính thuyết giáo nhiều hơn, các thành thị bên dưới đều phản ánh chất lượng tạp chí này không tốt. Phùng Hoa Sơn vẫn luôn hi vọng trong thời gian mà mình đảm nhiệm tổng biên tập thì tạp chí này sẽ có điểm đột phá, đăng một vài bài báo có quan điểm mới mẻ, độc đáo mang hơi thở thời đại thì dù có thể dẫn tới một vài tranh luận nhưng hắn cảm thấy vẫn đáng giá.

- Ừ, tôi xem rồi, bài báo này đích xác rất được, rất có khả năng thu hút ánh mắt của người khác. Dù có chút lo xa nhưng nếu đã như vậy thì lão có gì băn khoăn không?
Hàn Độ mỉm cười, Phùng Hoa Sơn này là một kẻ cáo già, vừa muốn có thành tích vừa sợ gánh trách nhiệm nên mới dùng đến thủ đoạn ấy. Chẳng qua tính mẫn cảm chính trị của tên này cũng khá cao, không hổ là một cây đại thụ đã lăn lộn mấy chục năm ở ban Tuyên giáo.

- Ha ha, trưởng ban Hàn, bài báo này tốt thì tốt đấy nhưng cũng có chút vấn đề, đó là quá mẫn cảm, rất dễ phát sinh tranh luận. Hiện giờ ai cũng biết chính quyền cấp thôn có nhiều vấn đề, phép gia tộc, chế độ gia trưởng phong kiến, hiện tượng tê liệt, hiện tượng rỗng ruột, hiện tượng cứng nhắc, hiện tượng đen trắng lẫn lộn bộc lộ cũng không ít. Tác giả hẳn là cũng chú ý tới điểm đó nên mới có thể viết được bài báo này. Nhưng viết thì dễ nhưng muốn cải tiến công tác thì không dễ dàng gì. Tôi lo một khi đưa bài báo này ra thì sẽ dẫn tới không ít cộng hưởng, có khả năng sẽ mang tới một ít áp lực.
Phùng Hoa Sơn cũng cười ha ha chuyển đề tài một cách tỉnh bơ.

- Gây nên cộng hưởng chứng minh bài báo này đã đánh trúng các tệ nạn của thời đại này, mang tới áp lực cũng là chuyện tốt, nếu mà không có áp lực thì liệu chúng ta có động lực để công tác hay không?
Hàn Độ mỉm cười đầy phong độ:
- Nếu như bài báo này viết ra chỉ khiến độc giả đọc lướt qua thì cũng chỉ là nước sôi, không có giá trị dinh dưỡng. Còn nếu có dẫn tới sự chú ý của mọi người thì chỉ cần không đề cập tới vấn đề nguyên tắc thì chứng tỏ bài báo này có trọng lượng, có thể đạt được mục đích.

- Nói thì nói như vậy, nhưng trưởng ban Hàn à, văn phong bài báo này có phần quá sắc bén, tôi đã tìm rồi, tác giả ký tên là Triệu Quốc Đống, thường vụ thị ủy Ninh Lăng, bí thư quận ủy quận Tây Giang, một bí thư quận nghèo khổ, có thể có được tầm nhìn và kiến giải độc đáo tỷ mỉ như thế thì cũng không dễ dàng gì. Chỉ có điều công khai thuế nông thôn và giám sát tài vụ là hai đề tài đều rất mẫn cảm, nhất là hiện giờ tỉnh ủy không có một kế hoạch rõ ràng nào, tôi lo bài báo này không khéo lại chữa tốt thành xấu.
Phùng Hoa Sơn thấy thái độ của Hàn Độ hết sức bình thản nhưng mà kiên định thì trong lòng khá an tâm nên nói một cách uyển chuyển.

- Cá nhân tôi cho rằng đây không phải là vấn đề, quan điểm chính xác, ý kiến đúng trọng tâm, kiến nghị khả thi, vậy vì sao không thể đăng báo? Văn phong tạp chí đảng của tỉnh ủy cũng không nên cầu êm đềm, tự bản thân không thể kích thích sóng gợn thì chứng minh tạp chí này thiếu sức chiến đấu. Tôi không hi vọng "An Nguyên ngày nay" cũng đi theo khuôn sáo cũ của tạp chí Đảng các tỉnh khác.
Hàn Độ xua xua tay, thản nhiên nói.

- Vậy tôi đăng nguyên văn sao, Trưởng ban Hàn?
Phùng Hoa Sơn không ngờ thái độ của Hàn Độ lại kiên quyết như thế, vị trưởng ban Tuyên giáo mới nhậm chức này không phải là một người cẩn thận dè dặt, mình còn tưởng rằng hắn sẽ phải cân nhắc một chút nữa.

- Đăng lên đi, tôi đề nghị còn có thể thêm một bài xã luận ngắn hoặc là lời của người ngoài biên chế nói, nói như thế nào để thực hiện tốt đẩy mạnh công khai hóa thuế nông thôn và giám sát tài vụ cấp thôn theo hướng dân chủ. Tôi nghĩ năm nay chắc tỉnh cũng sẽ có động tác để nhằm tăng cường xây dựng chính quyền cơ sở cấp thôn, điều này có gì không tốt chứ? Xem như là hành động mang tính tiên phong đi.

Hàn Độ bắt chéo hai tay đặt lên trên bụng:
- Lão Phùng, "An Nguyên ngày nay" nếu muốn có điểm đặc sắc thì không nên bắt chước theo lối mòn! Cách đây một thời gian bí thư Ninh khi nói với tôi về công tác tuyên truyền thì bảo rằng rất thích văn phong tờ "Southern Weekend", bí thư cho rằng phong cách có gan khám phá này đáng để giới truyền thông, tuyên truyền An Nguyên chúng ta học tập. Đương nhiên ban Tuyên giáo cũng phải nắm chắc mức độ, lão Phùng, tự lão hay cân nhắc một chút đi.

- Trưởng ban Hàn, phong cách tờ Southern Weekend sao có thể so với tạp chí Đảng chúng ta được? Vậy không phải là lộn xộn sao?
Phùng Hoa Sơn lắp bắp kinh hãi, lập tức nói ngay:
- Chẳng qua ý của bí thư Ninh thì chúng ta có thể để ý đến, phong cách làm báo của báo đảng, tạp chí Đảng nên cải tiến theo thời đại, làm nổi bật được đặc điểm của bản thân mình.

- Ừ, lão Phùng, lão vẫn còn sáng suốt đo, ý của tôi và bí thư Ninh đều muốn thể hiện được đặc sắc của báo Đảng, tạp chí Đảng, đơn giản mà không bình thường, nghiêm cẩn mà không cứng nhắc. Lão Phùng, lão cũng là người làm lý luận nhiều năm, tôi tin lão có thể nắm chắc điểm này.
Hàn Độ mỉm cười làm lộ rõ hàm răng trắng bóng:
- Tôi tháy lão Ung và lão cũng không khác nhau mấy, hai ngày trước tôi cũng đã thảo luận với lão Ung về phong cách làm báo của tờ "Nhật báo An Nguyên", khi tôi thuật lại lời của bí thư Ninh thì vẻ mặt hắn cũng rất đau khổ.

- Ha ha, trưởng ban Hàn, đứng ở vị trí như tôi và lão Ung thì chẳng khác nào đứng trên miệng núi lửa. Nếu anh làm đứng đắn thì dù thiếu sự kích thích thì phản ứng bên dưới cũng bình thường, không có sức hấp dẫn, nếu bài báo anh đăng có chút sắc bén khách quan thì cũng được hoan nghênh nhưng chưa chắc lãnh đạo đã hài lòng. Toàn quốc có nhiều báo đảng cấp tỉnh như vậy thì tôi thấy cũng không ai dám xé rách lỗ hổng này ra.
Phùng Hoa Sơn thở dài một hơi:
- Trưởng ban Hàn, làm tổng biên tập không dễ gì cả.

Tiễn Phùng Hoa Sơn về, Hàn Độ đi hai vòng trong văn phòng, trên thực tế hắn cũng có phần do dự về bài báo đăng trên tờ "An Nguyên ngày nay", cũng không phải bởi vì văn phong sắc bén của bài báo này, bản thân văn chương đã không có gì, đích xác là rất có tính tương lai và tính mũi nhọn, nhưng mà lúc này đăng báo thì thường thường sẽ có một loại tư thái đây ý vị.

Bài phỏng vấn của Ứng Đông Lưu sau khi mới được bầu chọn làm chủ tịch tỉnh thì Hàn Độ tin chắc rằng bất kể là Ninh Pháp hay Triệu Quốc Đống thì cũng đều xem qua, thậm chí có rất nhiều đại biểu và cán bộ tham dự hội nghị đều xem qua đoạn phỏng vấn này. Ý tưởng "Tam quan" của Ứng Đông Lưu rất thú vị nhưng theo Hàn Độ thấy thì tuy ý tưởng này tốt nhưng do Đảng chính là người đứng đầu nếu như chỉ quan tâm riêng tới vấn đề dân sinh, vấn đề quần thể yếu thế mà bỏ qua vấn đề phát triển kinh tế rất quan trọng thì đó là một chủ tịch tỉnh không phù hợp, đương nhiên đây chỉ là nhận định sâu trong nội tâm của Hàn Độ.

Triệu Quốc Đống lựa chọn thời điểm này để viết bài báo, hơn nữa còn phát biểu trên "An Nguyên ngày nay". Liên tưởng đến mấy ngày trước trên tờ "Guangming Daily - Quang minh nhật báo" có đăng bài "Cần thành lập một hệ thống bảo vệ xã hội chủ nghĩa một cách cấp bách" cũng ký tên là Triệu Quốc Đống. Điều này khiến Hàn Độ có hơi khó hiểu, chẳng lẽ Triệu Quốc Đống đã nhảy lên tuyến của Ứng Đông Lưu nhanh như vậy sao? Hắn không phải là môn sinh đắc ý của Thái Chính Dương à?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất