Lộng Triều

Quyển 10 - Chương 54

Đối với biểu hiện của vị Thị trưởng Triệu thì Đoạn Kỳ Ngôn quả thực là mở rộng tầm mắt.

Khi đi khảo sát thực địa cùng thì hắn cứ như là một thuật sĩ phong thủy vậy, nói tới mức nước bọt văng tứ tung, mặt mày hớn hở, nhưng đến khi chính thức đàm phán thì co duỗi tự nhiên, nắm bóp có chừng mực để đạt được điều tốt nhất. Nhất là đối với vấn đề mà đối phương chất vấn thì chỉ dùng một câu nói dân gian không đáng đưa ra bình luận thì lại tuyệt không thể tả, vừa tạo cho đối phương một không gian hoạt động thoải mái, đồng thời cũng tỏ rõ thái độ của chính quyền khiến Đoạn Kỳ Ngôn không thể không thừa nhận chàng thanh niên trẻ tuổi này không phải ngẫu nhiên được ngồi vào cái vị trí phó thị trưởng thường trực.

Từ khách sạn Sheraton đi ra, Đoạn Kỳ Ngôn vẫn ở trong trạng thái cực kỳ phấn khích.

Hắn nhìn ra được thái độ của đoàn khách Hongkong đối với Triệu Quốc Đống rất tốt, hơn nữa lúc nói chuyện còn liên tiếp đề cập đến một vị Lý tiên sinh, chắc hẳn là bằng hữu của Triệu Quốc Đống, với lại hình như hai vị khách này cũng rất tín nhiệm vị Lý tiên sinh này. Điều này cũng có nghĩa là bằng hữu của Lý tiên sinh nên bọn họ rất tán thành Triệu Quốc Đống.

Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc Buick New Century mới mua, chiếc xe cũ đã giao cho trưởng ban thư ký kiêm chánh văn phòng ủy ban nhân dân thị xã. Ủy ban nhân dân thị xã mua 6 chiếc, ngoại trừ thị trưởng Hà Chiếu Thành thì hai vị Triệu Quốc Đống và Khổng Kính Nguyên đều có một chiếc. Lúc đầu chỉ xác định mua 4 chiếc dành cho bí thư thị ủy, thị trưởng, chủ nhiệm đại hội đại biểu nhân dân và chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị, mỗi người một chiếc, nhưng thấy công tác thanh toán nợ hết sức thành công nên Trần Anh Lộc chỉ thị tăng thêm 2 chiếc. Ngoài Triệu Quốc Đống ra thì phó bí thư thị ủy Đàm Lập Phong cũng có một chiếc, việc này đã gây chấn động tương đối lớn cách đây nửa tháng trước nhưng lại khiến Triệu Quốc Đống nhận thấy Trần Anh Lộc rất quyết đoán trong phương diện này.

Đối với chiếc Buick New Century mới xuất xưởng tháng 12 năm ngoái này thì Triệu Quốc Đống khá thích thú, sàn xe nặng, không gian rộng rãi, nhìn qua cũng khá khí thế, chỉ có điều lượng dầu tiêu hao tương đối nhiều, mặc dù vậy loại xe này khá phù hợp với xe quan, so với chiếc Audi A6 chưa chính thức đưa ra thị trường mà nói thì chiếc Buick New Century này có sức hấp dẫn lớn hơn.

Triệu Quốc Đống cũng không mang theo lái xe mà tự mình lái, Đoạn Kỳ Ngôn để chiếc Santana 2000 của mình lại rồi chạy ngồi lên xe của Triệu Quốc Đống.

- Sao thế, lão Đoàn, có ý tưởng gì không?
Triệu Quốc Đống cảm nhận được sự hưng phấn của Đoạn Kỳ Ngôn, đại khái là bị bất ngờ bởi khí thế của đoàn khách Hongkong.

- Thị trưởng Triệu, phái đoàn của ông chủ Tống này thực sự lớn như vậy sao? Đầu tư 100 triệu tệ để tạo Thương Long Dục, tôi cảm thấy điều này thật khó tin.
Đoạn Kỳ Ngôn đích xác có phần không dám tin.

Thương Long Dục có diện tích khoảng 800 mẫu, hơn nữa lại là vùng núi, cộng thêm với vùng giáp ranh thì cũng phải hơn 800 mẫu, vậy thì có thể sửa được bao nhiêu ngôi mộ chứ? Đoạn Kỳ Ngôn nhẩm tính thì có từ ba đến bốn vạn ngôi mộ, dựa theo giá cả Hoài Khánh hiện giờ thì một ngôi mộ tính rẻ cũng phải ba đến năm ngàn tệ, nếu đắt thì phải trên dưới mười ngàn, tính bình quân thì cũng phải sáu ngàn tệ một cái, hơn nữa cũng phải mất vài năm mới bán được hoàn toàn thì tổng số tiền thu lại cũng chỉ khoảng 200 triệu tệ. Nếu mà chỉ làm một mình thì cũng phải tiêu tốn hơn 100 triệu, đấy là còn chưa tính tập đoàn Gia Viên chiếm cổ phần chủ yếu chưa nộp tiền vốn cho chính quyền.

Đoạn Kỳ Ngôn đánh giá khẩu vị của Triệu Quốc Đống một chút, số tiền chỉ e cũng sẽ không thấp hơn phí khai thác, nếu cứ tính toán theo đà này thì phải hơn 200 triệu, về cơ bản là không có lợi nhuận, cho dù giá cả có thể kéo cao lên một ít nhưng tập đoàn Gia Viên đầu tư nhiều tài chính như vậy, gánh vác nhiều mạo hiểm như vậy thì chẳng lẽ chỉ kiếm được chút ít vậy sao?

- Lão cảm thấy điểm nào không có khả năng?
Triệu Quốc Đống khởi động ô tô, từ từ chạy ra khỏi khách sạn Sheraton.

- Tôi đã tính toán sơ sơ rồi, nếu dựa theo lời tổng giám đốc La thì tập đoàn Gia Viên phải đầu tư ít nhất 100 triệu tệ để xây dựng công viên tưởng niệm này, đấy là còn chưa tính tới khoản tài chính mà bọn họ chưa nộp cho chính quyền thị xã, theo tôi ước tính thì con số này cũng sẽ không nhỏ. Nếu cứ tính theo như vậy, dựa vào thị trường trước mắt thì công viên nghĩa trang này chắc chắn sẽ kiếm đủ tiền đền bù, đương nhiên có khả năng tập đoàn Gia Viên cho rằng giá cả hiện giờ quá rẻ, sau khi hoàn tất thì nhất định sẽ nâng giá lên. Nhưng tôi cảm thấy trong chuyện này thì mức độ mạo hiểm đối với tập đoàn Gia Viên là quá lớn, bọn họ chưa chắc đã dám đầu tư lớn như vậy.
Đoạn Kỳ Ngôn quyết định nói thẳng.

- Mạo hiểm quá lớn? Lão Đoàn, tôi thấy lão vẫn hơi coi thường lòng can đảm của đồng bào Hongkong rồi đó, cũng đừng coi nhẹ lợi nhuận ngành này như vậy? Đừng cho là tôi không biết lợi nhuận ngành tấn táng (quàn linh cữu và mai táng) này, mấy thủ đoạn bên dưới của phòng dân chính các anh thì tôi không biết chắc?
Triệu Quốc Đống liếc Đoạn Kỳ Ngôn một cái rồi nói.

- Ha ha, Thị trưởng Triệu, người ngay không nói chuyện mờ ám, ngành tấn táng vốn là một ngành độc quyền, phòng dân chính chúng tôi cũng chỉ dựa được vào cái này, ngài cũng nên hiểu cho chúng tôi mà.
Đoạn Kỳ Ngôn gãi gãi đầu có phần xấu hổ:
- Có điều, dựa theo giá thị trường trước mắt nếu quả thực tập đoàn Gia Viên đầu tư theo như lời tổng giám đốc La nói thì đích xác không lạc quan được.

- Hừ, lão Đoạn, lão cảm thấy tập đoàn Gia Viên này nếu muốn lấy được một nửa cổ phần công ty hợp doanh thì sẽ cần phải trả cho chính quyền thị xã chúng ta bao nhiêu?
Triệu Quốc Đống mỉm cười.

- Hic, việc này, Thị trưởng Triệu, tôi thấy khoảng 100 triệu.
Đoạn Kỳ Ngôn biết vị Thị trưởng Triệu này không thích đi vòng vèo.

- 100 triệu? Lão Đoạn, như vậy mà lão cũng nói ra ư?!
Triệu Quốc Đống khẽ cười:
- Lão quá coi thường giá trị lịch sử văn hóa của Hoài Khánh và giá trị phong thủy của Thương Long Dục này rồi! Tôi nói cho lão biết, nếu không có 200 triệu thì tôi cũng chẳng buồn nói chuyện với bọn họ.

- 200 triệu?
Đoạn Kỳ Ngôn chấn động, đây là con số khổng lồ:
- Thị trưởng Triệu, điều này không có khả năng?

- Không có khả năng? Lão Đoạn, nhớ kỹ một câu. Tất cả đều có khả năng! Đây vẫn chỉ là nhận định của cá nhân tôi, tôi thấy nếu chuyển đến chỗ bí thư Trần và thị trưởng Hà thì cái giá này cũng chưa chắc có thể làm được đâu.
Triệu Quốc Đống liền chuyển về chủ đề chính:
- Tập đoàn Gia Viên không đồng ý thì còn có tập đoàn An Nhạc Viên, chỉ cần có hai nhà thì chúng ta sẽ có lợi thế. Về phần chuyện mà lão vừa mới nói thì tôi chỉ có thể nói tầm mắt lão quá hạn hẹp, lão hoàn toàn chỉ suy nghĩ trong phạm vi Hoài Khánh này, tôi nói cho lão biết, nếu quả thực người Hongkong đầu tư lớn như vậy thì tuyệt đối không phải vì phục vụ người Hoài Khánh chúng ta.

- Công viên nghĩa trang Thương Long Dục nếu được xác định là bảo địa phong thủy tốt nhất dành cho người Hoa trên toàn cầu thì người Hoa ở khắp thế giới sẽ tiếp cận nơi này. Tôi nói cho lão biết, ở Hongkong thì một huyệt vị bảo địa phong thủy thì muốn động vào cũng phải từ một trăm tới một triệu tệ là chuyện không phải mới mẻ gì. Cái giá mà lão suy nghĩ thì hoàn toàn là dựa theo giá cả phục vụ ở địa phương Hoài Khánh chúng ta, đó là cách thức làm ăn nghĩa trang công cộng ở bên dưới của phòng dân chính các anh, công viên Thương Long và nghĩa trang công cộng của các anh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Về phần thao tác thì lão cứ việc yên tâm, bất kể là tập đoàn Gia Viên hay là tập đoàn An Nhạc Viên thì đều chuyên nghiệp hơn gấp trăm lần so với tôi và lão. Kỹ năng trong chuyện này thì không cần tôi và lão phải quan tâm.

Đoạn Kỳ Ngôn bị mấy lời của Triệu Quốc Đống khiến cho á khẩu không trả lời được, hắn không thể không thừa nhận trí óc mà xưa nay hắn vẫn kiêu ngạo không theo kịp tư duy của vị Thị trưởng Triệu này. Người ta nói đã rất rõ ràng, công viên tưởng niệm Thương Long Dục này không phải để phục vụ người bản địa, nói thì rất nhã nhặn lịch sự nhưng ý tứ ẩn chứa đằng sau thì lại rất thẳng, công viên tưởng niệm Thương Long này sẽ được xây dựng để trở thành cái gọi là Bảo địa phong thủy dành cho âm trạch (người mê tín gọi ngôi mộ là âm trạch) của người Hoa trên toàn cầu. Đây có thể nói là một nơi mà đám người tiêu tiền như nước nhưng lại mê phong thủy đang tìm kiếm.

*****************

Khi Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng của Hà Chiếu Thành thì cảm thấy không nén được cơn tức giận trong nội tâm của mình.

Thái độ của Hà Chiếu Thành làm cho hắn rất bất mãn, không hỏi kết quả trao đổi mà chỉ quan tâm xem chuyện này có mang ảnh hưởng xấu gì cho ủy ban nhân dân hay không. Hắn lo sẽ dẫn tới đòn tấn công với công tác kiến thiết văn minh tinh thần toàn thị xã, điều này làm cho Triệu Quốc Đống có cảm giác không biết nên khóc hay cười, ngay cả người Hongkong cũng còn có thể minh bạch lời của mình mà sao vị thị trưởng Hà này lại không rõ nhỉ?

Mình cũng đã nói rất rõ ràng, đảng ủy cũng như ủy ban nhân dân thị xã sẽ không tham gia vào vụ việc này, đây thuần túy chỉ là do các đơn vị thực thể bên dưới của phòng dân chính bên dưới góp vốn với công ty bên Hongkong để khai phá một công viên tưởng niệm, khó mà nói được mức độ khó khăn và ảnh hưởng trong đó. Loại thái độ này của Hà Chiếu Thành khiến Triệu Quốc Đống đang tràn đầy tự tin lại thấy áp lực, nếu vị thị trưởng đại nhân này giữ ý phủ định hoặc thái độ tiêu cực đối với chuyện này thì sao mình có thể tranh thủ được sự ủng hộ của trên tỉnh. Đây là góp vốn làm một công viên tưởng niệm, việc này phải báo cáo với bộ Dân chính để phê duyệt mà thái độ của người đứng đầu ủy ban nhân dân thị xã lại như vậy thì chuyện này làm sao bây giờ?

Sự phiền não cứ quấn quanh tim Triệu Quốc Đống, gạt đi cũng không được, Hà Chiếu Thành đã tỏ rõ không hòa hợp với mình, tuy rằng hắn tỏ ra rất độ lượng trong vấn đề điều chuyển Quế Toàn Hữu đến ủy ban nhân dân Hoài Khánh, ngoài miệng thì vãn tỏ vẻ ủng hộ và hiểu rõ, lúc ấy còn khiến Triệu Quốc Đống rất là cảm động, có điều những chuyện về sau thì lại khiến Triệu Quốc Đống không biết nói gì.

Hắn không thể hiểu cách đối xử và suy nghĩ của Hà Chiếu Thành về chuyện này nhưng rõ ràng là Hà Chiếu Thành không có hứng thú, thậm chí ngay cả khi mình giới thiệu rằng chuyện này có khả năng mang đến chỗ tốt cho tài chính Hoài Khánh thì hắn cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú, thế cho nên những công việc sau đó thì Triệu Quốc Đống chẳng thèm giới thiệu mà chỉ nói qua loa cho xong.

Loại tình hình này thực sự khó giải quyết, Hà Chiếu Thành không có hứng thú lớn, hay nói cách khác hắn quá mẫn cảm về hiệu ứng mà chuyện này mang đến, cho dù Hoài Khánh có là nơi tổ chức hội nghị kiến thiết văn minh tinh thần xã hội chủ nghĩa toàn tỉnh thì Triệu Quốc Đống cũng không thấy chuyện này mang tới ảnh hưởng gì lớn, nhưng Hà Chiếu Thành thì lại không cho là như vậy.

Mặc dù hắn không ý phản đối rõ ràng nhưng lại tỏ ý muốn để chuyện này về sau, nhưng mà bên Hongkong thì lại không dễ xử lý. Nếu đã có định hướng về việc hợp tác thì tiếp đó phải đàm phán cụ thể, nhưng giờ không nhận được sự tán thành của Hà Chiếu Thành thì đàm phán kiểu gì? Cho dù Trần Anh Lộc hết sức duy trì thì chuyện này cũng không dễ làm, nhất là khi mình đang ở trong hoàn cảnh khá tế nhị thì lại càng khó.

Triệu Quốc Đống nhíu mày trở lại văn phòng của mình thì thấy một người ngồi trên ghế salon trong văn phòng của mình, vừa nhìn thấy mặt thì hắn liền vui vẻ, sự phiền toái liền vơi đi không ít:
- A, Toàn Hữu, tới rồi à?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất