Hắn cũng không ngờ rằng, mình không đi tìm người khác, người khác lại tới cửa tìm mình. Hắn cũng biết rằng, mình tuy là ở trong giới võ thuật người Hoa, có danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, nhưng đám người ngoại quốc người ta lại chẳng để ý anh là ai. Vương Siêu lần này thực sự cũng muốn xem xem, giới hắc quyền gì đó, trại huấn luyện Siberia gì đó rốt cuộc là cái gì.
Chuyện đúng như những gì Đàm Văn Đông đã nói, đích xác là quân phương nước Nga, liện hợp với giới hắc quyền của trại huần luyện Siberia, lại thêm chính phủ Indonesia, tới càn quét địa bàn của Đường môn, muốn bức Vương Siêu xuất thủ, từ đó mà nắm bắt được thực lực của hắn.
Lúc này. trong một vườn chuối ở ngoại ô Jakarta.
Đây là một vườn chuối rất lớn, có cả hơn trăm mẫu, kéo dài liên miên, người ở bên trong căn bản là không đi được.
Có điều ở giữa vườn chuối này, xây dựng một kiến trúc rất lớn, hình mái vòm, tương tự như kiến trúc của các nhà thờ Hồi giáo, nhưng, từ bên trong lại phát ra tiếng gào thét bạo liệt và hưng phấn.
Bên ngoài tòa kiến trúc khổng lồ này đỗ đầy xe. Còn có không ít chiến sĩ thủ vệ cầm súng đạn, đội mũ sắt, mặc áo chống đạn, mặt mày bưu hãn.
Đây chính là sân cách đấu địa hạ lớn nhất thuộc quyền khống chế của Đường môn. Mỗi ngày đều có những trận cách đầu vô cùng đặc sắc, mỗi một quyền thủ đều muốn trở nên nổi bật, đều ở đây chém giết nhau, đồng thời, để một đám quan to, phú hào, tìm kích thích trên cảm quan.
Tại đây, mỗi ngày đều có người chết. Chết và sống, cách đấu tàn khốc, tiền bạc và sự kích thích là đề tài vĩnh hằng.
Vương Siêu từng muốn thủ tiêu những sâu đấu hắc quyền này, nhưng vì dự toán tài chính mà nó mang lại quá lớn, cũng gặp phải sự phản đối của bọn Shelley, bởi vì thủ tiêu những sân đấu hắc quyền này, tất sẽ mất đi một nguồn thu khổng lồ, Đường môn cũng phải nuôi sống rất nhiều miệng ăn, cũng phải bảo hộ lợi ích của người Hoa ở Indonesia, cần một lượng vũ trang lớn, kinh phí huấn luyện, không có khoản thu nhập kếch sù này, rất dễ lấy sẽ lầm vào tình tráng lấy trứng chọi đá.
Từ mỗi một phương diện mà nói, Vương Siêu ngoại trừ có võ lực như thần và uy vọng cao vợi ra, đối với việc tổ chức quản lý, lãnh đạo bang hội, dự toán kinh tế thì một khiếu cũng không thông.
Lúc này, trong sân này đang tiến hành một cuộc cách đấu kịch liệt.
Bước vào trong tòa kiến trung kiểu nhà thờ Hồi giáo này, đi xuyên qua một hàng lang dài thượt, trước mặt lập tức hiện ra một khoảng trống trải, giống như là rạp hát thời La Mã, chóp khung cao cao, đèn tỏa sáng ra bốn phía.
Chính giữa sân đấu là một bậc thềm bằng xi măng rất lớn, bên trên bậc thềm lấm tấm vết máu, có cả máu còn chưa khô, tỏa ra mùi tanh nồng nặc.
Mấy nghìn chỗ ngồi đặt san sát ở xung quanh sân, vừa nhìn lên đã cảm thấy vô cùng to lớn, lại có một số bình đài giống như là nơi để các quan lại thời La Mã cổ đại xem võ sĩ giác đấu thi đấu.
Ngoài ra, bên trên mấy ngàn chỗ ngồi này còn có mấy gian ghế lô hoa lệ, rõ ràng là một khán đài đơn độc.
Tất cả các bài trí đều có vẻ hào hoa của rạp hát lớn Paris, lại có máu tanh của sân giác đầu thời La Mã cổ đại, rõ ràng người kiến thiết sân hắc quyền địa hạ này cũng là một kiến trúc sư tài ba.
Lúc này, mấy ngàn chỗ ngồi đều chật cứng người ngồi xem hắc quyền bác đấu. Người bên trong mang đủ các loại màu da, có người Hoa, người Nhật Bản da vàng, có người da đen, người da trắng, người Indonesia bản địa, thậm chí còn có một số quan viên quân chính của Indonesia, cùng với những người đầu đội khăn trắng, hình như là người Ấn Độ.
Mà trong ghế lô cao quí ở bên trên, quả thật có một đám nhân vật thần bí, từ trên cao nhìn xuống trận cách đấu ở trong sân.
Ở giữa sân là một quyền sư người Hoa thân hình thấp bé, nhưng lại rất nhanh nhẹn, tuổi không tới ba mươi, cước bộ vững vàng. Còn đối diện gã là một người da trắng hung bạo, sắc mặt dữ tợn, đầu bóng loáng, thân trên để trần, hạ thân mặc một cái khố da.
Ngực của người da trắng này toàn bộ đều là lông lá dài thượt, càng khiến cho diện mục của hắn tăng thêm mấy phần dữ tợn.
Mắt hai người đang nhìn thẳng vào nhau, rõ ràng là đang muốn tiến hành một trận cách đấu sinh tử.
"Biko tướng quân, ngài thấy trận chiến đấu này, là võ thuật gia đó của người Hoa sẽ thắng, hay là Alligator của trại huấn luyện Siberia sẽ giành được thắng lợi cuối cùng."
Trong gian ghế lô ở mặt Đông có ba người Nga đang ngồi, một người trong đó có sống mũi cao vô cùng, trong con mắt màu xanh lam giống như là có hai quầng lửa màu lam đang rực cháy. Vừa nhìn đã thấy vô cùng kiên nghị, có phong cách quân nhân điển hình của dân tộc Nga. Người Nga này, chính là vị chuẩn tướng chủ trì phương diện quân tình của nước Nga.
"Chiến đấu thì không có gì phải lo lắng, Alligator tổng cộng đã trải qua hơn sáu trăm trận chiến đấu, có thể tay không đánh chết ba con gấu Bắc Cực đang bạo nộ, có thể đã gãy cọc thẹp dày mười cen-ti-met. Trong một giây có thể đá ra năm cú đá. Còn cách đấu gia người Hoa đối diện hắn, lực lượng không bằng Alligator, tốc độ cũng không bằng, khí thế càng không bằng, sức đánh thì càng không cần phải nói. Trận này không có gì phải lo lắng cả, tôi chẳng qua là muốn xem xem, Alligator càn quét sân đấu hắc quyền này như thế này, liệu có thể bức đệ nhất nhân trong giới quyền sư người Hoa ở Nam Dương ra mặt hay không thôi? Cái gã tên là Vương Siêu đó, đối với lời nói của Mikoyan, tôi vẫn bảo trì thái độ hoài nghi. Hắn nói tên Vương Siêu đó có thể đi bộ trên sông, nhấc bổng một con voi, nhai nuốt sắt thép, cái đó chẳng khác nào lực lượng của siêu tự nhiên. Ngài Hall, ngài là chuyên gia chuyên nghiên cứu lực lượng của cơ thể người, nếu có thể nhìn thấy Vương Siêu, hi vọng ngài có thể tính toán chính xác lực lượng và tốc độ, cùng với lực bạo phát và năng lực thực chiến của hắn, để quân phương nước Nga chúng tôi trước đại hội Võ đạo có thể có một đánh giá chính xác về tất cả cao thủ tham gia đại hội Võ dạo lần này." Bạn đang đọc chuyện tại
TruyệnFULL.com"Không thành vấn đề, tướng quân Biko." Một người Nga ở bên cạnh nói: "Võ thuật Trung Quốc quả thật là có chỗ độc đáo, ngay cả nguyên thủ Putin của chúng ta cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với nó, có điều cái tên Mikoyan đó, rất rõ ràng là do bị hòa thượng của Thiếu Lâm tự đánh bại, Từ đó chế tạo ra rất nhiều hoang ngôn để bù đắp cho nỗi sỉ nhục của hắn."
"Một đám Tây mũi lõ không biết trời cao đất dày, bằng vào cái tên gọi là Alligator ở dưới kia mà muốn bức Vương Siêu ra mặt ư? Chị, chị nói xem trại huấn luyện Siberia gì đó có cao thủ hay không?"
Cùng lúc đó, trong gian ghế lô ở phía nam, có một nam một nữ đang ngồi.
Đôi nam nữ này đều mặc đồ thể thao, thoải mái ngồi trên ghế sa lông, từ trên cao nhìn xuống động tĩnh ở trong sân đấu, có điều người nam lại chú ý tới động tĩnh bên trong các ghế lô ở xung quanh.
Ở trong một sân rộng, chỗ tràn ngập tiếng người gào thét, hắn không ngờ lại có thể nghe thấy rõ ràng những lời nói chuyện của người Nga cách mình mấy chục mét và qua mấy lớp tường dày, thể hiện ra nhĩ lực vượt xa người thường của mình.
"Giới hắc quyền của trại huấn luyện Siberia cũng có cao thủ, nghe nói bên trong có một hắc quyền chi vương, học một loại khí công yoga, phối hợp với bơ bí chế, thể hồ quán đỉnh, toàn thân rắn như kim cương, co duỗi tự nhiên, có thể tùy ý bẻ cong thép tấm, năng lực kháng kích và đánh nhau thì càng kinh người hơn, đặc biệt là thiện trường bác sát, chị nghĩ người này e rằng cao thủ Hóa kình bình thường đều không thu thập được hắn đâu, đương nhiên, người có quyền pháp tiến nhập vào Đan đạo thì lại là chuyện khác. Có điều nếu như là hắc quyền chi vương đó tới thì có khả năng bức được Vương Siêu ra mặt đấy, đám người Bạch Tuyền Di của Nam Dương, e rằng không phải là đối thủ của hắn, có điều hiện tại thì vẫn chưa biết được. Nói chung, chúng ta cứ xem tình hình rồi hẵng nói đi, lần này giới hắc quyền trại huấn luyện Siberia liên hợp với quân phương của Nga, trong đó còn có nhân viên quân chính của Indonesia từ sân đấu hắc quyền địa hạ tiến hành càn quét Đường môn, cũng là một màn sôi động trước đại hội Võ dạo. Hắc quyền chi vương đó cũng chưa chắc đã không tới. Em xem, trong gian ghế lô ở phía Tây, Lưu Gia Tuấn của Đài Loan cũng tới rồi, hắn chính là truyền nhân chính tông của Bát Cực quyền, truyền nhân đời thứ tư của Lý Thư Văn. Em rất có thể sẽ chạm trán với hắn ở trên đại hội Võ đạo, nhớ là phải chú ý một chút đó."
Cô gái lặng lẽ ngồi, ở bên cạnh cô ta đặt một binh khí giống như đao mà không phải đao, giống như kiếm mà không phải kiếm.
"Chị, chị muốn đối phó với Vương Siêu ở đại hội Võ đạo ư? Người đó đã giở cho ngang ngược ở tổng hội Hồng môn mà ngay cả Tạ Phiên Phiên, Kỷ Phù Trần cũng không làm gì được hắn, còn bắt Nghiêm Nguyên Nghi đi ngay tại đương trường, giết chết Triệu Quang Vinh nữa, em thực sự là không thể tượng tượng ra được người như vậy thì cường hãn như thế nào." Cậu em lo lắng nói.
"Tên Vương Siêu này đã ngồi vững trên bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ. E rằng bất kỳ ai cũng khó mà làm lung lay được địa vị của hắn, có điều đã là người thì sẽ phải có chỗ yếu, làm đối thủ với loại người này, đối với bản thân mình mà nói cũng là một loại khích lệ. Chị nếu như có thể đột phá tiếp, cũng chưa chắc là không có cơ hội khiêu chiến hắn." Cô gái lẳng lặng nói.
"Thật đúng là long xà hỗn tạp mà. Cao thủ Hồng môn cũng tới, người của quân phương nước Nga cũng tới. Còn có cả cao thủ Đài Loan, cao thủ quốc nội, cao thủ Nhật Hàn cũng có người tới, quả thực là một đại hội võ đạo cỡ nhỏ mà. Chẳng lẽ tất cả đến đây đều là vì muốn thăm dò thực lực của mình ư? Xem ra mình đã trở thành một tiêu điểm lớn rồi."
Đồng thời vào lúc này, Vương Siêu đang rảo bước vào gian ghế lô của mình, bên trong ghế lô đã có Hoắc Linh, và đám người Bạch Tuyền Di.
"Sư phụ."
Thấy Vương Siêu bước vào trong gian ghế lô, Hoắc Linh Nhi vui mừng đứng dậy, đám nhân vật quyền pháp gia có máu mặt ở Nam Dương như Bạch Tuyền Di, Diệp Hồng, Sa Lượng đều đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ cung kính, hơn nữa hoàn toàn là động tác tự nhiên xuất phát từ nội tâm, không giống như là sự khách sáo giả tạo.
Vương Siêu hiện tại uy vọng càng ngày càng lớn, từ lúc ở trong Thái Bạch tửu lâu trong phố người Hoa của Paris nhận được sự thừa nhận của Thanh bang, Hoa Thanh bang, lại đơn độc xông vào tổng hội Hồng môn, ra vào như chỗ không người, hắn đã thực sự ngồi vững trên bảo tọa cao thủ đệ nhất thiên hạ rồi. Đối với vị lãnh tụ Đường môn trẻ tuổi này, chỉ cần là người trong giới quốc thuật Nam Dương, hay là phú hào người Hoa, không có ai là không ngưỡng vọng đối với hắn, chân chính công nhận địa vị bá chủ Nam Dương của hắn, không ai dám ngang bướng hoặc là âm thầm là trò quỷ.
Có thể nói, uy thế của Vương Siêu trong quá trình tích lũy từng sự kiên kinh thiên động địa lại, cuối cùng hoàn thành nên uy vọng lớn lao như ngày nay. Từ thực lực, danh phận đều đã triệt để thay thế địa vị của Triệu Quang Vinh, Lâm Thế Phong năm đó, hơn nữa còn sớm đã vượt qua họ, nhất thống giang hồ, địa vị không ai có thể lay động.
Nhưng uy thế danh vọng này lại thay đổi và thẩm thấu từng chút một, có điều người ta lại có thể cảm giác được một cách chân thực, Vương Siêu vừa bước vào gian ghế lô thì đã cảm thấy rõ ràng được bầu không khí này, đồng thời thể hội được uy vọng của mình.
"Chẳng trách ai cũng muốn làm quan."
Vương Siêu cảm thấy được một cỗ tôn kính bất tri bất giác, trong lòng thưởng thức, cũng thấy được một chút tư vị ở bên trong, tuy hắn không để ý, nhưng lại có lĩnh ngộ thêm sâu sắc đối với trăm vẻ của đời người