Long Xà Diễn Nghĩa

Chương 472: Chuẩn bị cuối cùng

"Tiểu đệ, lúc ấy ngươi dùng chỉ lực điểm vào đầu nghiêm Nguyên Nghi, dùng ám kình đâm vào mi tâm nàng khiến nàng tắt thở tử vong nhưng lại không làm cho đầu nàng vỡ nát thì ra là vì nguyên do này. Nàng là cao thủ Đan Đạo, một số thể năng đặc thù cũng có chút tương tự với ta, nếu sau khi tát thở tử vong mà còn có thể sống lại, thì cho dù sau khi ta tọa hóa thì ngươi cũng có thể kéo ta trở về có phải hay không? Thật khôgn nghĩ ra, tiểu đệ ngươi cũng có tâm cơ lợi hại như vậy". Đường Tử Trân đột nhiên mỉm cười nhìn Vương SIêu.

Thật ra nàng cũng biết, ngày đó Vương Siêu điểm một chỉ vào Nghiêm Nguyên Nghi cũng không hề đánh vỡ đầu đối phương mà chỉ đưa ám kình vào, phá nát mấy chỗ trọng yếu mẫn cảm khiến sáu mạch của đối phương ngừng lại, sinh cơ đoạn tuyệt mà chết. Cái này cũng giống như các cao tăng, đạo sĩ tọa hóa.

Nhận thức của Vương Siêu đối với thân thể người thì kể từ sau khi phá vỡ hw không, đối với bất cứ ai cũng hiểu rõ, có thể dễ dfang khiến Nghiêm Nguyên Nghi tọa hóa thì về điểm này Đường Tử Trần không hề nghi ngờ. Bất quá nàng có chút khó hiểu, đó là sau khi cao thủ bế khí, máu ngừng lưu chuyển thì cũng chính thức là đã chết, không phải là chết giả. Vương Siêu cho dù lợi hại thì cũng chỉ sợ khó có thể gọi người chết sống lại.

"Chẳng lẽ tiểu đệ người thật sự nắm chắc việc cứu sống Nghiêm Nguyên Nghi?".

Đường Tử Trần hỏi.

"Cũng không phải hoàn toàn nắm chắc, ta chỉ là đột nhiên nảy ra ý tưởng đó mà thôi". Nghe thấy Đường Tử Trần nói thì Vương Siêu xoa xoa tay một chút. "Bất quá ta thật ra muốn thử xem sao, trên thế giới này người có thể tu luyện đến Đan đạo đã ít lại càng ít, càng đừng nói chi là phụ nữ tu đến Đan đạo. Trên thế giới này ngoại trừ Đường Tử Trần ngươi thì ta cũng chỉ biết mỗi Nghiêm Nguyên Nghi. Còn về Phong Thải thì chỉ biết tu luyện theo phương pháp song tu, đối với nhận thức bản thân có hạn, cũng không được coi là đan đạo. Có Nghiêm Nguyên Nghi làm vật thử nghiệm thì ta tự nhiên có thể nắm chắc hơn tình cảnh sau khi tọa hóa. Ngày đó ta muốn dùng một ngón tay xuyên thủng đầu nghiêm Nguyên Nghi nhưng bất quá lại tạm thời thay đổi chủ ý, một nửa là vậy nhưng một nửa lại làm cho nàng chết giả. Về phần có thể cứu sống nàng trở về hay không thì ta cũng không nắm chắc, chỉ là nếu có cơ hội thì sẽ thử một lần".

"Huống hồ mặc dù ta đánh vỡ hư không, có thể thấu triệt toàn thân nhưng đối với một ít điểm mẫn cảm trong bộ não vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ, cũng không thử qua. Trong giới võ thuật từ trước tới nay công phu luyện đầu đã ít lại càng ít, nếu là có chỗ trống thì ta cũng có thể thừa cơ tìm tòi bổ sung vào chỗ trống đó. Chuyện của Nghiêm Nguyên Nghi chính là kinh nghiệm, phải được ghi lại trong đại điển quốc thuật của Đường Môn chúng ta, liệt vào việc quan trọng nhất".

Đường Tử Trần nghe Vương Siêu nói thì hai tai nhẹ nhàng nhích một chút, đột nhiên trong lúc đó nở nụ cười: "Tiểu đệ, nghe ngươi nói như vậy thì ngươi thật đúng là tâm tư sắt đá. Mặc dù Nghiêm nguyên Nghi và chúng ta đối đich nhung đã bị ngươi đánh chết, đã chết rồi mà ngươi lại còn muốn thân thể người ta làm thí nghiệm. Bất quá vạn nhất ngươi thật sự cứu sống được nàng thì khẳng định nàng sẽ lại cùng ngươi đối địch, vậy nên làm thế nào bây giờ?".

"Ta cũng không phải thật lòng muốn mang nàng ta làm vật thí nghiệm, gần đây ta bức bách Xuyên Đảo Huyền Dương giao ra thành tựu kinh nghiẹm luyện võ cả đời của hắn. Là cao thủ đan đạo thì mặc kệ là địch nhân hay bằng hữu, bọn họ đều tu luyện trong một thời gian dài, đều là một quyển bách khoa toàn thư sống. nếu như ghi chép lại rõ ràng thì khi người ta đọc vào sẽ hiểu rõ. Nếu như Ốc Đốn, Mor gan có thể sống lại thì ta cũng muốn bắt bọn họ giống như Xuyên Đảo Huyền Dương, kể lại rõ kinh nghiệm của mình. Hơn nữa hôm nay đại thế của ta đã thành, trở tay là mây, lật tay là gió. Cho dù là thủ lĩnh GOD cũng không chống lại được, huống chi là một người bình thường như Nghiêm Nguyên Nghi? Ta nếu có thể tùy ý khiến cho nàng ta sống chết thì sinh tử cũng chỉ dựa vào một ý niệm của ta. Một người và nhiều người cũng không hề khác nhau".

Vương Siêu nói với Đường Tử Trần.

"Muốn một vị cao thủ Đan đạo nói ra kinh nghiệm võ học cả đời. Đây quả thật là một việc trọng yếu, so với bất cứ thứ võ công thất truyền hay quyền pháp gì cũng đều quý giá hơn. Ngươi nói rằng tất cả cao thủ của Đường Môn chúng ta thật sự có thể thông qua kinh nghiệm của họ mà tu luyện thành Đan đạo. Hành trình ghi chép như vậy có thể nói là từ xưa tới nay chính là thiên hạ đệ nhất võ công bí tịch, khôgn có bất cứ một quyển kỳ thư nào có thể hơn được".

Đường TỬ Trần nghe Vương Siêu nói xong thì cảm thán nói: "Nói về võ thuật Nhật Bản thì năm đó Cực Chân hội sáng lập ra Đại Sơn Bội Đạt cũng không phải là có võ công bí tịch hoặc chiếm được bí quyết gì, bất quá chỉ là biết được một số thế võ trong tiểu thuyết, phối hợp với kinh nghiệm của mình cuối cùng mới có thể tu luyện thành tuyệt đỉnh cao thủ".

"Tỷ năm đó có viết rất nhiều trong cuốn Quốc Thuật Thật Lục, nhưng cũng không được đầy đủ, bây giờ ngươi là người thừa kế của ta đương nhiên phải chỉnh sửa tốt một chút. Võ công quyền pháp của Đường Môn chúng ta đích thật phải nghiên cứu thật cẩn thận. Nếu như Nghiêm Nguyên Nghi có thể sống lại thì thật sự ta muốn đi gặp nàng ta hỏi về các kinh nghiệm trong quá trình tu hành. Dù sao thì nữ tử Bão đan và nam tử Bão đan cũng có rất nhiều điểm bất đồng". Vương Siêu nói.

"Ngươi có thời gian thì cũng mời Phong Thái kia tới Đường Môn, nhờ ghi lại một ít kinh nghiệm". Đường Tử Trần nghe Vương Siêu nói thì cũng gật đầu.

"KHông riêng gì mời Phong Thái, Liễu Viên Phi của Đại Quyền bang, thậm chí Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, Y Hạ Nguyên, những người này ta đều phải mời được, nhờ họ kể rõ lại kinh nghiệm, sau đó lại ghi vào trong đại điển quốc thuật của Đường Môn chúng ta".

"Ồ? Tiểu đệ, dã tâm của ngươi thật là lớn a, muốn đem tất cả những tuyệt đỉnh cao thủ trong thiên hạ một lưới bắt hết. Bất qus Y Hạ Nguyên, Lưu Mộc Bạch, Vũ Vận Long, những người này lại không giống với Huyền Dương, cho dù có đả thương bọn họ thì cũng sợ rằng sẽ không thương lượng với ngươi". Đường TỬ Trần cười cười nói.

"Có Nghiêm Nguyên Nghi làm thí dụ, sinh tử của bọn họ đã không còn do bọn họ nắm giữ, càng huống chi là điều này".

Ánh mắt Vương Siêu chớp động, bình thản nói một câu.

Đường Tử Trần nhìn Vương Siêu, càng ngày càng cảm giác được tiểu đệ chỉ tùy tiện nói chuyện, động tác tùy tiện, ánh mắt cũng như đang nhìn cả thiên địa, ẩn chứa ý cảnh hỗn mang khôn cùng bên trong. Ý cười của nàng càng lúc càng nồng đậm: "Ta thật sự muốn nhìn một chút, nếu như Nghiêm Nguyên Nghi thật sự tỉnh lại, phát hiện ngươi muốn nàng chết thì phải chết, muốn nàng sống thì phải sống, chẳng biết lúc ấy vẻ mặt của nàng ta sẽ như thế nào nữa? Ai, không ai có thể nghĩ tới, năm đó tiểu đệ ngươi trong công viên nhìn trộm ta luyện quyền. Chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt tới cảnh giới cao như thế này? Ta đúng là không nhìn lầm người. Về phần lo lắng của đệ thì đó chỉ là dư thưa, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi".

Vương Siêu nói: "Ta sẽ không làm Tử Trần ngươi hối tiếc, trong lúc sinh tử rất kinh khủng, đây là điều mà ngươi vẫn nói. Ngươi vẫn muốn biết sinh tử là gì, nếu như Nghiêm Nguyên Nghi có thể tỉnh lại thì ta sẽ làm cho nàng ta phải nói ra. Trong lúc sinh tử đó rốt cuộc nàng ta đã trải qua những gì, hoàn toàn không biết gì hay là đã trải qua một thế giới khác?".

"Trong lúc sinh tử đó rốt cuộc là gì?". Đường Tử Trần lẩm bẩm lại.

Vương Siêu cười ha ha, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trong đạo tràng quốc thuật, Hoăc Linh Nhi cầm trong tay một tờ tư liệu, hình như là thư ghi tay. Khi nàng nhìn thật cẩn thận thì hát hiện ra một cái gì đó, cho nên lúc Vươgn Siêu bước vào nàng không hề phát giác ra.

"Ngươi đang xem cái gì vậy? là một thân kinh nghiệm tu hành của Huyền Dương ư? " Vương Siêu hỏi Hoắc Linh Nhi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

"Sư phụ": Hoắc Linh Nhi nhìn thấy Vương Siêu bước vào thì nhẹ nhàng buông tờ tư liệu xuống, gật đầu nói: "Mấy ngày nay có tất cả hai mươi bốn người túc trực trong phòng giam của Huyền Dương, dùng bút ghi lại tất cả mệnh lệnh của hắn, cũng có y tá chuyên môn. Ta hôm nay cầm tới một tí tư liệu mà hắn nói ra, thật đúng là rất tài giỏi. Người này ba tuổi đã rất thông minh, nhìn chim trên cây, tinh thần ở trên trời, chính vì thế hiểu được một ít đạo lý. Đến năm tuổi đã bắt đầu xem và hiểu được Ngũ Luân Thư trong võ tàng, nghiên cứu về kiếm và tọa thiền. Hắc hắc, bắt dầu từ năm tuổi hắn theo thúc thúc học tập trong kho vải của người Mãn Châu. Trong đó cũng có một chút kinh nghiệm được kể lại rất chi tiết, ta nhìn thì tháy cũng rất có lợi. Hơn nữ từ miệng hắn cũng moi ra được không ít võ công luyện pháp, ngay cả Đà Loa Kính Cửu Cung quyền của phái Võ Đang cũgn ở trong đó. Hắn cũng không có nói tầm bậy".

"Hắn đương nhien sẽ không nói tầm bậy, người gần chết thường nói thật. đây là hắn ghi lại chính xác hồi ức của chính mình, ngươi nên tỉ mỉ đọc kỹ chuyện tình của hắn, đó không thua gì một trường nhân sinh của cao thủ Đan đạo. bất cứ võ công bí tịch gì cũng kém xa".

Vương Siêu gật đầu nói.

"Bọn người Bạch tuyền Di cũng sao chép một bản, bọn họ đang cho người chỉnh lý lại theo quyền phổ bình thường, dựa theo ý tứ của sư phụ mà xuất bản thành đại điển quốc thuật". Hoắc Linh Nhi nói: "Kim Dung có viết một quyển tiểu thuyết, bên trong có một người gọi là hoàng thượng, cũng chính là tu luyện những thu được ghi chép lại mà trở thành tuyệt thế cao thủ. Không biết lần này chúng ta biên tập thành đjai điển quốc thuật của Đường Môn, có thể hay không lại xuất hiện một vị tuyệt thế cao thủ?".

"Có khả năng lắm chứ". Vương Siêu cười cười. "Đại hội võ thuật cũng không còn xa nữa, ta hôm nay về nước một chuyến để chuẩn bị công tác cuối cùng cho đại hội".

"Sư phụ muốn làm công việc cuối cùng gì?". Hoắc Linh Nhi hỏi.

"Những nhân vật chính tham gia đại hội võ thuật đương nhiên là cao thủ Đan Kình. Sư phụ về nước chính là liên hợp Hồng môn ở hải ngoại, thế lực trong nước để điều tra xem trên hế giới này rốt cuộc có bao nhiêu cao thủ Đan Kình. Hơn nữa sư phụ muốn trước khi đại hội võ thuật diễn ra thì lại xuất hiện một người giống như Huyền Dương, cứ giết chóc lung tung bậy bạ. Ta trước kia căn bản là khôgn biết còn có người như vậy, đúng là thâm tàng bất lộ".

Đêm đến, Vương Siêu đến Bắc Kinh, người đón hắn chính là Phong Thải.

Vương SIêu nhìn thấy Phong Thải thì trực tiếp nói thẳng: "Lần này ta đến là có hai mục đích. Thứ nhất là đi xem Nghiêm Nguyên Nghi một chút. Thứ hai là Đường môn, Hồng môn và các thế lực trong nước cùng nhau liên hợp lại, đem các tư liệu ra dò tìm, xem thử trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu tuyệt đỉnh cao thủ. Nếu có cao nhân ẩn sĩ còn chưa lộ diện thì phải điều tra cho thật kỹ, vì đại hội võ thuật nên phải chuẩn bị công việc cuối cùng này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất