"Thiên hạ anh hùng, nhiều vô cùng... Mà đại hội võ đạo lần này, có thể nói chính là thiên hạ hỗn loạn, rồng rắn cùng lên, quần hùng tranh giành, là thời loạn của võ thuật, vô luận là anh hùng, bụi cỏ, là rồng là rắn, đều sẽ tại đây lên võ đài triển khai thân thủ, chứng minh thực lực của chính mình. Đây là một lần kỳ ngộ mà giới võ thuật ngàn năm khó gặp, Vương Siêu, ngươi đoán sẽ có bao nhiêu nhân vật lợi hại xuất hiện?"
Đang lúc Vương Siêu nhận lấy tư liệu từ Phong Thái chuẩn bị đọc, Nghiêm Nguyên Nghi xông vào nói chuyện, giọng cười trong trẻo.
" Thiên hạ anh hùng, thiên hạ anh hùng..." Nhìn thấy Nghiêm Nguyên Nghi xông vào, ánh mắt Phong Thái chợt lóe, đưa tay vỗ lên mặt bàn, một cái chén sứ khảm ngọc trắng tinh xảo bị hất lên, sau khi rót đầy trà thơm, Phong Thái đột nhiên vung tay, ném cái chén mang theo nước chè đi, rít lên một tiếng, bay thẳng đến Nghiêm Nguyên Nghi.
Chén trà kịch liệt xoay tròn, trong không trung cơ hồ cắt ra một vết rách, nhưng nước trà bên trong không bị xoáy ra một chút nào, đây là một loại ám khí thủ pháp phi tiêu, vô luận là tinh thần hay dùng lực đều phải khéo léo đến cực điểm.
Chỉ một chiêu này, đã hiện ra công phu cao thủ tuyệt đỉnh của Phong Thái.
"Giỏi cho công phu mai hoa tiêu của nhất thủ Hồng quyền."
Nghiêm Nguyên Nghi đối mặt với chén trà đang hung mãnh bay tới, tay nhẹ nhàng đưa về phía trước, giống như bắt muỗi, giương ra Lan Hoa Chỉ, nhẹ nhàng một tiếng đem chén trà đón ở trong tay, vững vàng cầm lấy, không bắn ra lấy một giọt.
Nhẹ nhàng ngửi một chút hương trà, Nghiêm Nguyên Nghi nhấp một ngụm, gật gật đầu tán thưởng: "Trà ngon! Đã sớm nghe nói Tô phu nhân tại Bắc Kinh mở một câu lạc bộ hội tụ đủ mọi thứ tốt trên thiên hạ, có điều chưa có thời gian mở mang kiến thức, sớm biết như thế này, ta hẳn là nên đến sớm một chuyến, còn có thể kiến thức một chút tuyệt học Tam hoàng pháo chủy của Tô phu nhân!"
"Nguyên nhân là vì ngươi suốt ngày ru rú ở nhà, huống hồ đạo bất đồng, bất tương vi mưu, ngươi tuy rằng đang làm chính trị, lại chẳng khác nào một kẻ nhạt nhẽo, mà ta cũng là người kín đáo với chính phủ."
Mới rồi Phong Thái ném chén trà là có ý thử bản lĩnh khéo léo của Nghiêm Nguyên Nghi, sau khi thấy được Nghiêm Nguyên Nghi dễ dàng tiếp được thì cũng bất động thanh sắc.
Hai nữ nhân này tuy rằng đều giống nhau là đại nhân vật trong phạm vi thượng tầng ở Bắc Kinh, nhưng lại chưa từng cùng xuất hiện một chỗ, càng không nói tới chuyện gặp mặt.
Đúng là theo lời Phong Thái nói, Nghiêm Nguyên Nghi chỉ ở nhà không ra ngoài, căn bản ngoại trừ việc ra ngoài giết người, chỉ ở trong quân đội tu luyện quyền pháp, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm cũng chỉ cùng Vũ Vận Long, Lưu Mộc Bạch ngồi tán gẫu mấy câu về quyền pháp. Cho dù là vị hôn phu Lý Dương trước kia của nàng, muốn gặp nàng cũng không hề dễ dàng.
Nếu dùng từ ngữ hiện đại mô tả, Nghiêm Nguyên Nghi chính là một "trạch nữ".
Mà Phong Thái lại hoàn toàn là một nhân vật sôi nổi giao tiếp xã giao trong phạm vi thượng tầng.
Hai nàng đúng là giống như hai đường thẳng song song, cho dù gần nhau đến đâu, cũng sẽ không xuất hiện cùng lúc.
"Ngày hôm nay ngồi đây, Vương Siêu tiên sinh, ta, Nghiêm Nguyên Nghi ngươi, đều có thể nói là cao thủ có tiếng trên thiên hạ. Không luận thắng thua, chỉ luận võ công, có thể coi là anh hùng nên cũng có tư cách bình luận anh hùng trên thiên hạ. Ngày xưa Tào Tháo uống rượu luận anh hùng, hôm nay ba người chúng ta một phen bàn luận anh hùng thiên hạ cũng là một việc rất sảng khoái."
Khi Phong Thái nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói muốn kiến thức tuyệt học Tam hoàng pháo chủy của nàng, trong ánh mắt lập tức phát ra một tia sáng trước giờ chưa từng có. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
TruyenFull.com chấm c.o.m
Nàng chậm rãi nói, nhưng Vương Siêu đang ngồi, lại nhạy cảm cảm giác được, trái tim của Phong Thái đang đập càng lúc càng chậm lại, nhưng mà mỗi lần đập, đều đem huyết dịch vận chuyển tới toàn thân, nhất là ở lòng bàn chân và hai ngón tay. Huyết dịch ở trên huyệt Dũng Tuyền tưởng như tụ lại thành một khối.
Bên trong cảm giác của Vương Siêu, dưới chân Phong Thái thật giống như là đổ thủy ngân vậy, nặng nề vô cùng, nhưng một khi bung ra, khẳng định thực sự sẽ trời long đất lở.
Không hề nghi ngờ, đây là dấu hiệu trước khi phát động thế công, khí huyết sẽ xuống hạ bàn.
"Nói như vậy Tô phu nhân cũng muốn kiến thức một chút Nga Mi truy phong đoản đả của ta, ta tuy rằng bệnh nặng mới khỏi, cải tử hoàn sinh, nhưng quyền pháp cũng không hề thụt lùi, Tô phu nhân nếu muốn thừa cơ hội chiếm một ít tiện nghi thì đó là chủ kiến sai lầm rồi."
Nghiêm Nguyên Nghi nhìn Phong Thái, chân nhẹ nhàng giẫm xuống đất một cái, căn phòng khe khẽ lay động một chút, bức tường chỉ làm bằng gỗ, cây cột trụ phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt rất khó nghe, giống như lúc nào cũng có thể sập xuống.
"Được!"
Phong Thái nghe thấy Nghiêm Nguyên Nghi nói lời này, nhẹ nhàng đập bàn, thân thể lập tức đứng lên, đem tay trái giương ra bên ngoài, lưng cong lại thành hình nửa vòng cung, giống như một con cóc nửa ngồi chuẩn bị nhảy lên, đồng thời tay phải thẳng đứng, khuỷu tay điên cuồng hướng ra bên ngoài, một khuỷu tay đánh tan không khí, như trường thương đại mã đang xông lên đâm tới, trong nháy mắt đã đi tới trước mặt Nghiêm Nguyên Nghi, muốn đánh mạnh một cái khiến cho Nghiêm Nguyên Nghi tan xương nát thịt!
Đây là sát chiêu của Tam hoàng pháo chủy, "Trương Phi Vũ Mâu".
Một khuỷu tay của Phong Thái đánh ra, hình dáng tựa như đại thương đại mã, nhưng khuỷu tay trong lúc đánh ra mạnh mẽ, nháy mắt chớp lên, dường như nơi nơi đều là mũi nhọn, đánh giết tứ phương, giống như kiếm pháp cổ mãng xà tấn công. Nhìn không giống như sử dụng sát pháp dùng tay thay thương, mà là dùng binh khí cổ đại hung mãnh xà mâu tám trượng! Lộ ra một cỗ sát ý sắc bén mãnh liệt như trên chiến trường cổ xưa, so với chỉ đơn thuần dùng đại thương thì hung tàn hơn rất nhiều.
Sát pháp bên trong Tam Hoàng pháo chủy, nơi nơi đều lộ ra hình ảnh binh khí cổ đại.
Một khuỷu tay Phong Thái đánh ra, quả thật giống như Trương Phi tái sinh, cầm xà mâu tám trượng, cưỡi liệt mã phi nhanh hướng thẳng tới đối thủ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!
Tại thời điểm Phong Thái vừa di chuyển, Nghiêm Nguyên Nghi cũng di chuyển.
Nàng là nhân vật như thế nào chứ? Vương Siêu cũng đã nói, nàng đứng thứ năm trong thiên hạ cao thủ. Tuy rằng bệnh nặng mới khỏi, nhưng bởi được Tề Lạc Á tẩy tủy, thể lực của nàng cũng không giảm đi bao nhiêu. Hiện tại Phong Thái vừa ra tay đã ra sát chiêu, nàng đương nhiên sẽ không chịu yếu thế.
Đạp mạnh một bước tiến về phía trước, cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi vung lên phía trước, thân người lướt nhẹ, đột nhiên bộc phát ra quyền phong tí ảnh đầy trời, hướng về phía quyền của Phong Thái chặn lại.
Khổng tước khai bình!
Một chiêu này của Nghiêm Nguyên Nghi, không ngờ lại là tuyệt sát thế gian "Âm Phù Thương" của Lưu Mộc Bạch, khổng tước xòe đuôi.
Hai nữ nhân vốn là hai đường thẳng song song, đều là cao thủ nữ nhân tuyệt đỉnh, chưa bao giờ cùng xuất hiện, nhưng hôm nay cùng xuất hiện thì chưa kịp nói xong ba câu, đã chuyển sang dùng tay xuất ra toàn là sát chiêu không cần mạng, giống như là có thù giết cha, cướp chồng vậy.
Phành!
Ngay tại khoảnh khắc cảm tưởng rằng quyền cước giữa hai người sẽ va chạm vào nhau, đột nhiên khoảng trống giữa hai người lại xuất hiện một thân ảnh.
Người này đương nhiên là Vương Siêu.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có Vương Siêu mới có thể tại thời điểm gấp gáp như vậy, đứng ở vị trí giữa hai đan kính nữ nhân cao thủ đang công kích hung mãnh.
Phành!
Tay trái của Vương Siêu kết ấn, năm ngón tay gập lại, từ từ hướng về phía trước chống lại, thực sự là đại thủ ấn trong "Kim Cương Đỉnh", đột nhiên mạnh mẽ va chạm một chỗ với khuỷu tay của Phong Thái, đối kháng với "Trương Phi Vũ Mâu", một quyền chống lại này khiến cho Phong Thái phải liên tiếp lui về phía sau ba bước mới có thể đứng vững thân thể được.
Cùng lúc đó, tay phải của Vương Siêu vẽ ra một đường tròn, làm ra hình dáng "Long Xà Giao Triền", đáp lên cánh tay của Nghiêm Nguyên Nghi, quấn dính được một lúc, thuận thế kéo lại, Nghiêm Nguyên Nghi liền lập tức cảm thấy được thân hình không ổn, phải lùi về phía sau, thu tay về đặt ở sau lưng, mỉm cười: "Vương Siêu, ngươi vì sao phải ra tay?"
"Các ngươi không nên đánh nhau trước mặt ta, hôm nay đàm luận việc khác, không động tay động chân. Đương nhiên, nếu các ngươi muốn đánh nhau đến như vậy, tại đại hội võ đạo có thể phân chia thắng bại. Cho ta một chút mặt mũi, hôm nay không giao thủ."
Vương Siêu thu tay lại, ngồi trở lại trên ghế, lắc đầu cứng rắn nói. Hắn tuy rằng hiểu được, các tuyệt đỉnh cao thủ căn bản chẳng cần lý do gì cũng muốn giao thủ, muốn đánh là đánh, hơn nữa hai nữ nhân hiện tại đều là nhân vật tàn nhẫn, gặp mặt mà không động thủ mới là chuyện lạ.
Không có năng lực áp chế như Vương Siêu.
"Vương Siêu, ngươi đúng ra không nên khuyên can, nhưng nếu thiên hạ đệ nhất cao thủ đã điều đình, vậy thì thôi đi." Phong Thái cũng đã ngồi trở lại, cười trong trẻo nói.
Nghiêm Nguyên Nghi cũng không động thủ nữa.
"Sở trường số một của ta chính là đánh nhau luận võ, đương nhiên sẽ không khuyên can." Vương Siêu khoát tay, lại cầm tư liệu trên bàn cẩn thận xem xét.
Ánh mắt hắn đảo qua vài nhân vật ở đầu, rồi đột nhiên ngừng lại ở nhân vật thứ năm và nhân vật thứ sáu.
Theo tư liệu hai người này là một trung niên và một thiếu niên, trung niên ước chừng khoảng hơn kém bốn mươi tuổi, người nhỏ hơn khoảng chừng hai mươi tuổi, đều mặc hắc y, da vàng, tóc đen, dáng người trung bình. Ảnh chụp trong tư liệu đã ngả vàng, hình như là đã chụp từ hơn mười năm trước.
Tư liệu giới thiệu cũng rất sơ sài, chỉ có vài thông tin, "Không biết tên, thành viên tổ chức Mãnh Hổ, từng giao thủ một lần với Liễu Viên Phi của Đại Quyển bang, Liễu Viên Phi trốn thoát. Về sau trộm răng Phật của Sri Lanka, bị quân chính phủ tiêu diệt, nhưng hoài nghi chưa chết..."
"Tư liệu mười ba năm trước? Mười ba năm trước giao thủ một lần với Liễu Viên Phi, Liễu Viên Phi thế nhưng lại không phải đối thủ? Nhưng vào thời điểm đó Liễu Viên Phi cũng chưa tiến nhập đan kính, nếu vẫn có thể trốn được, vậy hai người kia cũng chưa tiến nhập đan kính, có lẽ chỉ là giao thủ giữa hóa kính mà thôi, cũng không tính là gì. Hai người kia, đúng là hai thầy trò, trộm răng Phật, bị quân chính phủ Sri Lanka bao vây diệt trừ, đã chết? Hoài nghi rằng chưa chết. Có tư liệu hiện tại hay không? Hoặc là hiện tại có ai nhìn thấy những người này ở đâu không?"
Vương Siêu điểm qua một chút thông tin trong tư liệu.
Đây là tư liệu mười ba năm trước, căn bản là không thể kiểm chứng.
"Thời hiện đại có những cao thủ đang hoạt động mạnh mẽ mà chúng ta còn không biết. Muốn tìm những nhân vật ẩn tàng này, chúng ta chỉ có thể xem lại lịch lão hoàng mà thôi. Hiện tại không có ai thấy, có thể thật sự là đã chết."
Phong Thái buông tay than khẽ.
"Những nhân vật đã từng hoạt động mạnh mẽ hơn mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm trước, sau đó lại mai danh ẩn tích, tựa hồ đã chết, lại không xác định được, ta có rất nhiều. Nhưng đôi sư đồ trên ảnh chụp này, hơn mười năm trước khi ta chưa thành đan kính cũng đã từng đụng phải." Nghiêm Nguyên Nghi cũng nhìn tư liệu, tuy rằng đúng là đã qua vài cái lịch lão hoàng, nhưng vẫn khiến nàng lâm vào hồi ức.
Cùng lúc đó, nàng ho khan một tiếng, ở bên ngoài tiến tới một chiến sĩ, cầm trong tay túi hồ sơ, bên trong đầy các tư liệu bí mật đã phủ bụi từ rất lâu!
"Thiên hạ anh hùng... Hôm nay đúng lúc có thể cùng Vương Siêu ngươi phẩm trà trường đàm, hãy để cho ta phẩm đàm về một vài anh hùng thiên hạ đi."