Lục Địa Kiện Tiên

Chương 112: Mặc quần xong liền không nhận nợ

Chương 112: Mặc quần xong liền không nhận nợ


Thấy đối phương nhíu mày, hắn vội vàng bổ sung:
- Bất quá ta quen biết đệ đệ của hắn.
- Hắn còn có đệ đệ?
Mễ lão đầu mờ mịt.
- Đúng vậy, đệ đệ của hắn tên Vi Tác...
Tổ An đại khái miêu tả một chút.
- Không nghĩ tới những năm này hắn lại sinh con trai, hắc hắc, thời gian trôi qua thật dễ chịu.
Mễ lão đầu lẩm bẩm.
Tổ An sững sờ:
- Ngài nói cái gì?
- Không có gì.
Mễ lão đầu lắc đầu, tiện tay ném cho hắn một túi bạc.
- Cầm tiền, thường mời hai huynh đệ bọn họ sống phóng túng một chút, rút ngắn quan hệ.
Tổ An hỏi dò:
- Không biết tiếp cận bọn hắn là vì cái gì? Ngài có thể tiết lộ một chút hay không, để ta sớm có tính nhắm vào.
Mễ lão đầu cười cười:
- Về sau ngươi tự nhiên sẽ biết.
Sau khi nói xong liền run rẩy rời đi.
Tổ An không hiểu, nghĩ thầm ngươi sẽ không để ta đi trộm Tứ Thập Nhị Chương Kinh gì chứ.
Lặng lẽ đếm bạc trong túi, phát hiện khoảng chừng một trăm lượng, Tổ An không khỏi hiếu kỳ, hắn chỉ là người làm vườn trong phủ, làm sao có nhiều tiền như vậy?
Tổ An lắc đầu, không đi nghĩ những thứ này, mà đặt lực chú ý ở trên rút thưởng, hắn tính đại khái, buổi chiều rút xong còn dư 54 điểm nộ khí, hiện tại tổng cộng có bảy ngàn... A không đúng, tổng cộng 8305 điểm nộ khí
Vừa rồi trong thời gian ngắn, Mai Hoa Thập Tam lại cống hiến hơn tám nghìn.
Tổ An lại không vừa ý, nhổ lông một người dù sao cũng không nhanh bằng nhổ lông một đám người, chỉ hi vọng nhân vật phản diện như vậy đến nhiều một chút.
Cực kỳ nghiêm túc rửa mặt, Tổ An đang muốn bắt đầu rút thưởng, bỗng nhiên có gia đinh chạy tới bẩm báo:
- Cô gia, lão gia phu nhân gọi ngươi qua?
Tổ An giật nảy mình, không phải bọn hắn biết mình dẫn Sở Hoàn Chiêu đi làm chuyện bậy bạ chứ?
Trong lòng nghi hoặc đi theo gia đinh kia cả buổi, thậm chí Tổ An hoài nghi có phải gia hỏa này cố ý dẫn hắn vào cạm bẫy hay không.
Thẳng đến đi vào một đại sảnh, thấy trước cửa đứng không ít nha hoàn mới thở dài một hơi, nhiều người như vậy hẳn sẽ không có chuyện gì.
Chú ý tới một nha hoàn mặc áo xanh lục, eo dương liễu, bím tóc tinh xảo, trong lòng Tổ An hơi động, trên mặt lại cười hì hì đi tới:
- Nha, mấy ngày không thấy, Tuyết nhi ngươi lại hơi gầy, có phải ở bên ngoài ăn không ngon miệng hay không, đến, cô gia xoa xoa cho ngươi.
Vừa nói vừa đưa tay ôm nha đầu kia.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +256!
Tổ An sững sờ, nguyên lai Tuyết Nhi không phải bản danh của nàng, nha hoàn ở thế giới này rất khó có tục danh, chớ nói chi là lấy được tên hay như thế, xem ra nha đầu này có chút thần bí.
Trước đó mặc dù hắn chọc giận Tuyết Nhi, nhưng lúc đó còn chưa kích hoạt hệ thống điểm nộ khí, cho nên đây là lần thứ nhất biết tên thật của nàng.
Chỉ thấy thiếu nữ xoay người, dễ dàng né tránh bàn tay heo ăn mặn của hắn, sau đó vẻ mặt sương lạnh nhìn chằm chằm:
- Mấy ngày không thấy, ngươi vẫn đáng ghét như vậy.
Tổ An nghiêm mặt:
- Ngươi quá mức rồi, có câu nhất dạ phu thê bách dạ ân, ngươi làm sao mặc quần xong liền không nhận nợ như vậy hả?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Nhi đỏ bừng lên:
- Ngươi…
Ngày đó thân thể trong sạch của mình bị nam nhân bẩn thỉu này nhìn thấy hết, còn sờ hết, là đau nhức vĩnh viễn trong nội tâm nàng.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!
- Có bản lĩnh ngươi đánh ta nha, ngươi đánh ta nha...
Bộ dáng của Tổ An rất tiện, trước đó bị nàng đạp xuống nước, lúc ấy hắn còn không phải tu luyện giả, không cách nào phán đoán thực lực của đối phương, hiện tại có thể thử một chút.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +1000!
Tuyết Nhi sắp tức ngất, không nghĩ tới trên đời lại có gia hỏa vô sỉ như vậy, nàng cảm thấy mình sắp ức chế không nổi lực lượng trong cơ thể, đang muốn liều lĩnh đánh hắn thành đầu heo.
- Chớ hồ nháo, mau vào!
Lúc này trong phòng truyền đến thanh âm lạnh lùng của Sở Sơ Nhan.
Tuyết Nhi hít sâu một hơi, cảm xúc bình tĩnh trở lại, lạnh lùng nói:
- Lão gia phu nhân tiểu thư ở trong phòng chờ ngươi, ngươi mau vào đi.
Tổ An có chút tiếc nuối thở dài, sau đó sửa sang lại áo quần, sải bước đi vào.
Trong đại sảnh, Sở Trung Thiên, Sở phu nhân, còn có Sở Sơ Nhan, Sở Hoàn Chiêu ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn đã bày đầy món ngon.
Sở Hoàn Chiêu nhìn hắn đưa mắt liếc ra hiệu, im lặng nhắc nhở hắn cẩn thận.
Tổ An nghĩ thầm tiểu nha đầu này thật đúng là giảng nghĩa khí, trước đó không uổng công thương nàng.
Chỉ thấy sắc mặt của Sở phu nhân âm trầm:
- Tốt ngươi cái Tổ An, ở trước mặt chúng ta cũng dám thông đồng nha hoàn trong phủ, ngươi đặt Sơ Nhan ở chỗ nào, đặt chúng ta ở chỗ nào?
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +447!
Nàng làm sao có thể không giận, lúc đầu gả nữ nhi cho phế vật như thế, nàng đã rất không hài lòng, kết quả hắn nhanh như vậy đã bắt đầu thông đồng nữ quyến trong phủ, thật sự là lẽ nào lại như vậy, lật trời rồi!
- Oan uổng, ta không có thông đồng nàng nha!
Tổ An kêu oan.
Tần Vãn Như hừ lạnh:
- Còn dám giảo biện, khinh chúng ta tai điếc đúng không?
Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +522!
Sở Trung Thiên ở một bên ho nhẹ, nói bổ sung:
- Tiểu An, ngươi không phải tu hành giả, có lẽ không biết đối với chúng ta mà nói, chút khoảng cách ấy, bên ngoài phát sinh cái gì cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.
Tổ An nghĩ thầm nhạc phụ tiện nghi kia tính tình ngược lại rất tốt:
- Hồi bẩm nhạc phụ đại nhân, ta thật không có nói sai, bởi vì Tuyết Nhi đã là người của ta.
Lời vừa nói ra, cả phòng sợ hãi, Sở Sơ Nhan vốn đang uống trà nhàn nhã xem trò vui trực tiếp phun ra, vội vàng lấy khăn lau bàn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất