Chương 117: Cáo mượn oai hùm (2)
Sở Sơ Nhan nghĩ thầm gia hỏa này thật không coi mình là ngoại nhân, nhanh như vậy liền mở miệng một tiếng Sở gia chúng ta nói tự nhiên như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đáp:
- Mai Hoa Bang cũng không đơn giản, thế lực sau lưng chúng ta đến nay không mò ra là ai, huống chi mặc dù cha ta là Công Tước, nhưng không có chức vụ, nhúng tay chính vụ địa phương chính là vượt quyền, cho nên đơn thuần vì một câu uy hiếp, chúng ta không có khả năng đi hưng sư vấn tội.
Tổ An nhếch miệng:
- Sở gia đường đường Công Tước Phủ, kết quả ngay cả một hắc bang cũng không giải quyết được, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay các ngươi.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tuyết Nhi chống nạnh mắng:
- Ngươi còn lên mặt lên mũi? Ngươi hiểu chính trị triều đình sao, ngươi hiểu thân ở vị trí cao như giẫm trên băng mỏng sao, ngươi hiểu tình cảnh hiện tại của lão gia sao, cái gì cũng không hiểu, còn ở nơi này phát ngôn bừa bãi.
Tổ An nhìn nàng một cái:
- Được được được, ngươi cái gì cũng hiểu, kết quả còn không phải chỉ có thể làm tiểu nha hoàn.
Hô hấp của Tuyết Nhi cứng lại, tựa như cầu khẩn nhìn Sở Sơ Nhan:
- Tiểu thư, ta thật muốn đánh hắn.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +367!
Sở Sơ Nhan mỉm cười:
- Được rồi, đừng không biết lớn nhỏ, hắn dù sao cũng là cô gia, hai ngươi cả ngày gây sự giống như hoan hỉ oan gia vậy.
Tuyết Nhi lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Hoan hỉ oan gia với hắn? Tiểu thư ngươi đừng buồn nôn ta.
Tổ An không để ý nàng, nói với Sở Sơ Nhan:
- Sớm biết Sở gia các ngươi không đáng tin cậy, ta tự có biện pháp giải quyết, bất quá cần ngươi giúp ta đứng đài.
Trước đó Mai Hoa Thập Nhị và Mai Hoa Thập Tam liên tiếp ra tay với hắn, nén giận cũng không phải tính tình của hắn, huống chi hắn lo lắng bị động phòng ngự, trời mới biết lần sau Mai Hoa Bang sẽ điên cuồng như thế nào, đã như vậy, còn không bằng vượt lên trước xuất kích, triệt để phế Mai Hoa Bang.
- Đứng đài?
Vẻ mặt Sở Sơ Nhan nghi hoặc.
- Ý tứ là chỗ dựa.
Tổ An giải thích.
- Đợi lát nữa ta phải đi Mai Hoa Bang một chuyến, không cần ngươi làm chuyện gì, chỉ cần cam đoan an toàn của ta là được.
Tuyết Nhi hừ lạnh:
- Không phải là cáo mượn oai hùm sao.
Tổ An không thèm để ý:
- Chủ yếu là sợ Mai Hoa Bang bị ta đánh quá đau nhức, chó cùng rứt giậu mà thôi.
- Chỉ bằng ngươi?
Tuyết Nhi cười nhạo, một bộ không biết tự lượng sức mình.
Sở Sơ Nhan lại nhẹ gật đầu:
- Tốt, ta đi với ngươi, bất quá trước đó tuyên bố, ta chỉ đại biểu cá nhân ta, không đại biểu Sở gia giúp ngươi.
- Yên tâm, không cần.
Tảng đá lớn trong lòng Tổ An rơi xuống, có nàng đi cùng, cái mạng nhỏ của mình tự nhiên sẽ không lo.
- Ngươi đến cùng đánh chủ ý gì?
Tuyết Nhi nhíu mày, nhìn hắn tràn đầy tự tin, cũng có chút tò mò.
- Nói sẽ mất linh.
Tổ An khoát tay, làm cái tư thế mời.
- Nhan nhi, mời.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, còn có chút không quen xưng hô như thế này, nhưng thấy hắn mặt dày mày dạn, đành từ bỏ tâm tư uốn nắn.
Lúc ra cửa, Sở Sơ Nhan phân phó người chuẩn bị xe ngựa, lại bị Tổ An ngăn trở, ở trong cảnh đêm hai người cùng một chỗ tản bộ, rút ngắn tình cảm không phải rất tốt sao, xe ngựa vèo một cái đã đến, thực không quá thuận tiện.
Sở Sơ Nhan cũng không kiên trì, đồng ý đi bộ.
Hai người đi trên đường không bao xa, rất nhanh đã hấp dẫn người qua đường xung quanh chú ý, đương nhiên chủ yếu là Sở Sơ Nhan, nàng vô luận ở trường hợp nào cũng là tiêu điểm của toàn trường.
Kỳ thật Tuyết Nhi cũng không tệ, dáng dấp xinh xắn động lòng người, bím tóc tinh xảo rất bắt mắt.
Về phần Tổ An, hoàn toàn chỉ là góp đủ số, đương nhiên chính hắn không cho rằng như vậy, hắn cảm thấy mình anh tuấn tiêu sái, rất có lực hấp dẫn với phụ nữ.
- Mau nhìn mau nhìn, đó chính là Sở gia đại tiểu thư!
- Quả nhiên là đẹp như tiên nữ!
- Nha hoàn bên người nàng cũng không tệ, cảm giác còn xinh đẹp hơn rất nhiều tiểu thư khuê các.
- Đó là đương nhiên, bên người Sở tiểu thư sao có thể có dong chi tục phấn.
- Vậy con cóc bên người nàng kia ngươi giải thích như thế nào?
- Tên kia chính là con rể phế vật nha, nhìn cái mặt là biết không phải loại tốt lành gì.
- Mặc dù Sở tiểu thư xinh đẹp, nhưng ánh mắt chọn vị hôn phu thực không ra sao.
- Thế nào, người ta chọn cô gia còn cần ngươi quản?
...
Loáng thoáng nghe được người qua đường nghị luận, Tổ An có chút không cam lòng, ngươi mới là con cóc, cả nhà ngươi đều là con cóc, vì trả thù đối phương, hắn cố ý cách Sở Sơ Nhan càng gần, hai người phảng phất như thân mật dựa chung một chỗ.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, hệ thống lập tức nhận được một đống lớn điểm nộ khí
Hắc hắc, các ngươi là trần trụi ghen ghét, hâm mộ chết các ngươi!
Trong bụng Tổ An nở hoa, lão bà của mình xinh đẹp như vậy, không lôi ra khoe khoang một chút, kiếm một đợt điểm nộ khí, thì quá có lỗi với bêu danh trước đó rồi.
- Ngươi kéo ta đi đường, chính là vì thỏa mãn tâm hư vinh nhàm chán của ngươi sao?
Sở Sơ Nhan liếc nhìn ra ý nghĩ của hắn, trong lòng có chút hối hận, ai nghĩ tới sáo lộ của gia hỏa này sâu như vậy.
- Dĩ nhiên không phải, chỉ là vì rút ngắn tình cảm giữa hai chúng ta một chút mà thôi.
Tổ An cười nói.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tuyết Nhi hừ lạnh:
- Tiểu thư và ngươi có tình cảm gì mà kéo, đừng có đề cao mình.
Tổ An đã quen nàng ác miệng, căn bản không để ở trong lòng, trực tiếp đáp trả:
- Chủ nhân nói chuyện, hạ nhân đi qua một bên.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +300!
- Ngươi!